Tiểu O Xinh Đẹp Sau Khi Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 7: Nghi ngờ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi ăn no, Ngôn Bạch mơ màng buồn ngủ đi về phía Tạ Ân. Từ khi đến thế giới tràn ngập nguy hiểm này, sự ỷ lại của cậu đối với Tạ Ân ngày càng tăng, chỉ khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nghe thấy tiếng tim đập của anh thì cậu mới có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.

"Anh Tạ, chuột nhỏ hình như muốn tìm anh." Cầu An cảm nhận được không khí giằng co xung quanh Tạ Ân và Vân Thăng, để làm dịu tình hình cậu phải căng da đầu chen một câu vào.

"Chít...." Ngôn Bạch xoay người liền từ trên tay Cầu An nhảy xuống, sau đó bị Tạ Ân nhanh tay đỡ được.

Nhóc con ngày thường nhát gan lại còn hay khóc lóc, lúc này lại không sợ hãi chút nào giống như chắc chắn Tạ Ân sẽ bắt được mình. Sau đó liền vô tư ôm ngón tay anh ngủ ngon lành.

Cảm xúc tức giận lúc trước đã bị một hành động nho nhỏ này làm cho biến mất. Tạ Ân bất đắc dĩ liền duỗi tay nhéo cậu hai cái, kết quả bị hamster nhỏ xua đuổi giống như ruồi bọ.

Tạ Ân:.........

"Vậy là tôi lo lắng xuông rồi." Vân Thăng buồn cười nói, sau đó liền đứng dậy rời đi.

Khi Ngôn Bạch tỉnh dậy, mặt trời đã lên, tay Tạ Ân đặt ở bên gối còn cậu thì nằm trong lòng bàn tay đó. Tạ Ân vẫn còn đang ngủ, dù sao ngày hôm qua anh đã trải qua hai trận ác chiến lại còn bị thương nữa, nhiêu đó thôi cũng đủ để người bình thường mệt chết rồi. Anh cũng chưa thức tỉnh dị năng nên thời gian hồi phục sẽ chậm hơn so với mấy người Quách Đức.

Bên ngoài cửa sổ, cành liễu đang dán lên mặt kính thấy Ngôn Bạch tỉnh dậy liền phấn trấn tinh thần, đong đưa qua lại ý đồ hấp dẫn lực chú ý của cậu. Ngôn Bạch nhìn thấy liền buồn cười, lúc nhảy lên trên tính mở cửa sổ thì thân thể bất ngờ bay lên không, giây sau đã cậu đã nằm gọn trong ngực Tạ Ân.

"Muốn làm gì?" Tạ Ân vừa mới tỉnh dậy, dùng ánh mắt không tán thành nhìn cậu, "Bên ngoài cửa sổ rất nguy hiểm, mày đừng chạy loạn."

Lại không vui nữa rồi.

Khi ở trước mặt người ngoài Tạ Ân luôn là một người bình tĩnh cơ trí cùng với sức mạnh áp đảo mọi thứ, tựa hồ tách biệt với những người xung quanh, không những vậy còn làm họ sinh ra cảm giác sợ hãi. Nhưng khi ở chung đủ lâu sẽ nhận ra lòng dạ anh đôi khi cũng rất hẹp hòi, giống như một đứa trẻ phá phách vậy.

Vào khoảng thời gian trước khi phân hóa thành omega cậu đã ở bên cạnh một cô nhi viện, lúc đó cậu luôn thích tự làm một ít điểm tâm nhỏ mang qua cho bên đấy. Điều kiện sinh hoạt ở cô nhi viện thật sự rất gian khổ nhưng những đứa trẻ ở đó lại có tâm tư rất đơn thuần. Bọn chúng không hề chê cười hay mỉa mai cậu về việc không thể phân hóa, ngược lại mỗi lần đều chờ mong cậu sẽ ghé thăm.

Những đứa trẻ sẽ giận dỗi chỉ vì số lần cậu chơi với mỗi đứa không giống nhau, hoặc là chúng sẽ quậy phá để hấp dẫn sự chú ý của cậu. Từng hình ảnh lướt qua trong đầu Ngôn Bạch, khi nhìn về phía Tạ Ân cậu chợt cảm thấy anh cùng những đứa trẻ đó quả thật rất giồng nhau.

Không phải cũng là vì thích cậu, coi trọng cậu đó sao, nếu đã vậy cậu sẽ cố gắng khiến anh vui vẻ!

"Chít." Ngôn Bạch theo cánh tay của anh bò lại lên vai, dùng mặt nhỏ của mình cọ cọ mặt Tạ Ân, ngón tay chỉ chỉ cành liễu ở ngoài cửa sổ.

Vậy anh mang tôi ra ngoài đi.

Tạ Ân đen mặt đi ra mở cửa sổ.

Cành liễu thử tới gần một chút, thấy Tạ Ân không ngăn cản liền yên tâm thả lỏng, cành cây vây quanh Ngôn Bạch nhìn trái nhìn phải trên người cậu. Cuối cùng cũng xác định được đây không phải là đồng loại của nó.

Nhưng điều đó cũng không làm sự yêu thích của nó đối với Ngôn Bạch giảm xuống, cành liễu nhẹ nhàng xoa xoa mớ lông mềm mại. Nhưng vì bên cạnh còn có một tên đang điên cuồng tỏa ra áp suất thấp nên nó không dám ở lại lâu, cành liễu lưu luyến vẫy vẫy với cậu rồi sau đó giống như lên án chỉ về một phương hướng bên ngoài.

"Chít chít chít." Ngôn Bạch nhìn theo liền thấy một đám khói đen dày đặc, trong đó mơ hồ nhìn thấy có hai người đang đốt lửa. Cậu không còn sợ hãi khuôn mặt lớn của Tạ Ân nữa mà hiện tại có thể nhẹ nhàng leo lên đầu anh ngồi, hai móng vuốt nhỏ túm nhẹ mớ tóc có chút dài của anh.

"Hai tên ngu ngốc." Tạ- phương tiện di chuyển –Ân đen mặt nhấc chân ra ngoài.

Vào sáng sớm Quách Đức đã dẫn theo Cầu An tới siêu thị thu thập đồ ăn, mặc dù trong không gian đã có rất nhiều thứ nhưng vẫn có rất nhiều thực phẩm chưa có ô vuông riêng nên không thể bỏ vào được. Hai người đều không đành lòng bỏ phí những thứ đó vì vậy liền tìm một cái nhà bếp, dùng những nguyên liệu đó làm bữa ăn.

Bọn họ hiện tại vẫn chưa quên hương vị khoai lang đỏ chiên cùng mì sợi ngày hôm qua hamster nhỏ làm, hai người xắn tay áo quyết định thử làm xem sao. Vốn tưởng nấu cơm không phải là việc khó, ai biết được hai người thiếu chút nữa tự làm mình chết vì sặc khói trong phòng bếp.

"Khụ khụ khụ.....Tại sao nó lại bốc khói?" Mới vừa tới gần phòng bếp liền thấy hai bòng người đang bịt mũi, tay kia hình như còn cầm theo thứ gì đó chạy nhanh ra ngoài. Hai hàm răng trắng sáng hiện tại cực kì nổi bật.

Ngôn Bạch tức giận chui vào túi áo Tạ Ân, dùng vải áo che lại miệng mũi của mình, đôi mắt ngạc nhiên nhìn hai người kia, lỗ tai cũng không tự giác ngữa ra phía sau.

Bọn tôi mới là người phải hỏi các anh câu đó. Ai không biết còn tưởng các anh đang đang nghiên cứu khói độc đẩy lui tang thi.

"Những thứ này cùng hai người kết hợp lại không chừng có thể tăng thêm chút sức mạnh." Nhìn mấy thứ đen thui mà bọn họ cầm trên tay, Tạ Ân ghét bỏ không thèm để ý nữa.

"......." Ngôn Bạch ngửa đầu nhìn cũng trầm mặc.

"Đây là thịt bò tôi cất công chọn đó!" Quách Đức cầm hai hòn than đen nói với giọng đau lòng, sau đó dùng một ánh mắt khó tin nhìn hamster nhỏ trong túi áo, "Khoai lang đỏ chiên ngày đó thật sự là do mày làm à?"

Ngôn Bạch gật đầu.

Quách Đức hàm hồ nói thật giỏi sau đó ba bước liền vọt tới trước mặt, "Này mày có quen biết nàng tiên ốc không?"

Ngôn Bạch:????

"Chứ mày sao có thể làm được nhiều việc như vậy?" Tạ Ân hiếm khi thấy Quách Đức nói cũng có lý, nhéo nhéo tay nhỏ chân nhỏ của hamster. Một quả quýt cầm lên cũng phải cố hết sức thì sao có thể làm nhiều thứ như thế?

Ngôn Bạch sửng sốt sau đó liền ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng lên, "Chít chít chít" Bởi vì tôi chính là một con hamster thần kì!

Dù sao ngôn ngữ khác biệt cũng rất khó giải thích nên Ngôn Bạch dứt khoát lừa dối cho qua.

Tạ Ân rõ ràng vẫn còn nghi hoặc trong lòng nhưng cũng không tiếp tục hỏi cậu nữa.

Hai người trước mặt mang đôi mắt tỏa sáng nhìn cậu, một bộ muốn nói lại không dám lên tiếng. Ngôn Bạch nháy mắt liền hiểu, vỗ vỗ lồng ngực tuyết trắng của mình.

"Tiểu bảo bối, tao yêu mày!" Quách Đức cầm lòng không được dán mặt qua lại bị Tạ Ân lui về phía sau tránh đi, lời ít ý nhiều.

"Bẩn."

Quách Đức lập tức dừng lại, không hề để ý đến thái độ của Tạ Ân, hướng Ngôn Bạch cười lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề.

"Hamster nhỏ có thể làm được bao nhiêu liền làm bấy nhiêu, không cần khiến bản thân mệt mỏi đâu." Cầu An không yên tâm lắm nhắc nhở.

"Đúng đúng đúng." Quách Đức gật mạnh đầu.

Ngôn Bạch chỉ huy Tạ Ân dạo một vòng siêu thị, đem những nguyên liệu cần thiết thu hết vào trong nhà tranh rồi sau đó bản thân cũng lập tức vào không gian.

Bên trong nhà tranh hiện tại chứa rất nhiều thứ, cũng may là theo không gian nâng cấp thì bên trong cũng rộng hơn một ít, miễn cưỡng để cậu có thể tiếp tục công việc.

Hiện tại xem ra chữa thương và làm đồ ăn là con đường kiếm kinh nghiệm nhanh nhất của cậu. Lúc trước cậu làm khoai lang đỏ chiên cùng chữa trị vết thương cho Tạ Ân thì không gian đã tăng tới cấp ba, được thêm một ô vuông, đất có tổng cộng chín mẫu, kinh nghiệm là 4/50.

Ngôn Bạch sau đó còn trồng thêm khoai lang đỏ, hiện tại còn dư ra một mẫu đất. Ở trong cửa hàng nhìn một lượt, cậu cắn răng bỏ 50 đồng vàng mua cây sầu riêng biến dị.

[Miền nam chỗ tôi đang mùa sầu =))) và tôi ngán lắm rồi]

Công năng: Lấy độc trị độc, khiến tang thi sinh ra cảm giác ghê tởm, tạm thời mất đi cảm giác thèm ăn.

Phạm vi tác dụng: 3m.

Thời gian: 10 phút.

Thời gian gieo trồng: 12 ngày.

Gạo và mì trong không gian đã có thể chất thành một ngọn núi nhỏ, chủng loại không thể nói là đầy đủ nhưng cũng dư sức thảo mãn nhu cầu của cậu. Tạm thời không lo thiếu đồ ăn, dù có mua thêm hạt giống bình thường cũng không dùng ngay được.

Mà hiện tại cậu không có loại cây nào có thể công kích được tang thi, tuy rằng so với mua luôn một cây thì mua hạt giống sẽ rẻ hơn, nhưng chờ hạt giống lớn lên cần 60-100 ngày lận. Như vậy so ra mua luôn cây sẽ tốt hơn, nó không những sẽ trực tiếp mọc ra sầu riêng mà chỉ cần một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Tuy rằng đã tiêu hết tiền nhưng về sau cậu vẫn có thể kiếm lại lần nữa.

Sau khi trồng tốt cây sầu riêng, Ngôn Bạch liền bắt tay vào làm đồ ăn. Cậu sẽ làm cơm nắm, vừa đầy đủ dinh dưỡng lại còn có thể đóng gói mang theo lúc nào cũng ăn được.

Bởi vì vẫn chưa hiểu rõ khẩu vị của mọi người nên cậu sẽ làm ba loại khác nhau. Loại đầu tiên là cơm xí muội cùng việt quất ngọt, thứ hai là thịt băm vị cay, cuối cùng là cơm nắm chà bông kết hợp với bắp và củ cải dành cho người có khẩu vị thanh đạm.

Hamster nhỏ đánh yêu lắc mình biến thành một thiếu niên xinh đẹp, nghiêm túc mặc tạp dề vào rồi thuần thục nhóm lửa nấu cơm.

Sau khi cơm chín liền bắc qua một bên, cậu chia ra làm ba phần. Cắt nhuyễn quả thảo mai(*) bỏ vào một phần, rồi băm nhỏ những nguyên liệu nấu ăn khác, xào thịt bò cùng gia vị đến khi mùi thơm phát ra.

(*)Thảo mai là tên một vị thuốc trong y học. Loại quả này có hình dạng giống như tim gà, có màu đỏ, cùi mềm, nhiều nước và có vị chua ngọt.

[Qt ghi là 'thoại mai' mà tôi tra thì chỉ ra quả thảo mai thôi, lúc đọc thì thấy nó cũng có vị chua ngọt nên tôi nghĩ chắc bên đó có cách gọi khác chăng. Nếu không phải thì mọi người nói rồi tôi sửa nha.]

Sau khi trộn đều cơm liền có màu hồng nhạt rất đẹp mắt, mỗi hạt cơm đều mang theo hương vị ngọt ngào, những ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng tạo hình cho cơm nắm rồi thêm một quả việt quất lên đó. Thịt bò sau khi xào xong liền dùng cơm bao lại làm nhân, tạo thành những quả cầu nhỏ. Phần cơm còn lại thì trộn chung với cà rốt, thêm gia vị cùng dầu mè rồi tạo thành hình bánh trạng(*), sau đó dùng trứng chiên bọc lại.

chapter content



(*)Báng trạng – Bánh bá trạng – Bánh ú mặn, hình dạng của nó như thế này, mọi người có thể tra gg để biết rõ hơn.

Bước cuối cùng là dùng rong biển quấn lại, nếu ăn kèm với củ cải chua ngọt thì sẽ rất tuyệt vời!

Chờ tới khi Ngôn Bạch đi ra từ trong không gian liền cảm nhận ánh nhìn chăm chú của bốn người xung quanh.

Hamster nhỏ cuối cùng cũng mở mắt ra, tâm trạng lo lắng của bọn họ cũng theo đó biến mất. Cậu đã ngủ nửa ngày rồi! Ban đầu còn tốt, bọn họ đều biết hamster nhỏ đang vào trong 'không gian' nhưng mãi mà không thấy cậu tỉnh lại nên ai cũng cảm thấy lo lắng. Hamster nhỏ trước kia chưa từng hôn mê lâu như vậy.

"Chít." Một bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu cậu, lúc quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt trầm mặc của Tạ Ân. Cậu giống như hiến vật quý đem cơm nắm mình đã làm ra đưa cho anh.

Có ba đĩa cơm nắm vẫn còn nóng hổi cùng một nồi cháo bí đỏ thơm ngát! Rất khó tường tượng thân hình nhỏ bé đó có thể làm được ngần này đồ ăn, mùi thơm tỏa ra kích thích dạ dày của mọi người ở đây.

Nhưng không có ai cử động.

"Chỉ lần này nữa thôi, về sau không cần mày làm nhiều như vậy." Tạ Ân nhìn thẳng vào hai mắt hamster nhỏ, biểu tình rất nghiêm túc. Những người khác vậy mà cũng đồng ý với lời anh nói, sự thật là nhìn cậu hôn mê lâu như vậy bọn họ cảm thấy rất bất an, sợ cậu quá mức mệt nhọc hoặc là có việc ngoài ý muốn xảy ra.

"Đúng vậy, những việc này về sau cứ giao cho bọn tao, chắc chắn bọn tao sẽ nỗ lực học hỏi." Quách Đức cùng Cầu An lộ vẻ mặt xấu hổ, bọn họ đem vật tư để trong không gian của hamster nhỏ cũng đã khiến cậu đủ vất vả. Vậy mà bọn họ còn bắt cậu nấu cơm, thật sự không phải việc làm của con người!

Mặt Ngôn Bạch dại ra:???

Cậu chỉ là ở trong không gian đi dạo cửa hàng cùng trồng cây ăn quả thôi mà, còn nấu ăn đối với cậu chính là một loại hưởng thụ. Đừng có nói như thể các anh là giai cấp bóc lột được không!

Nếu thật sự muốn tốt thì ăn xong rồi khen cậu cũng được, việc đó còn giúp cậu được thưởng thêm kinh nghiệm.

Nhưng mặc kệ Ngôn Bạch "Chít chít chít" không ngừng mấy người kia không ai có ý định thay đổi lời đã nói ra.

Ngôn Bạch gấp đến độ vò đầu bỗng nhiên nhìn thấy điện thoại trong túi của Tạ Ân ánh mắt liền sáng lên. Tuy rằng ngôn ngữ tinh tế cùng nơi này có chút khác biệt, nhưng vì nghiên cứu mỹ thực nên cậu có học qua môn ngôn ngữ địa cầu cổ, đánh chữ không phải là việc khó.

Cậu giải thích bản thân nấu cơm cũng không cảm thấy vất vả, việc khen ngợi còn giúp cậu thăng cấp. Cậu nhấn mạnh việc đó không có gì bất lợi cũng đảm bảo về sau mỗi lần vào không gian sẽ giới hạn thời gian trong ba giờ. Tạ Ân nhìn đến đây mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Chỉ là.....

Tạ Ân rũ mắt, đôi mắt đen như mực lúc này như ánh lên màu xanh thâm thúy. "Mày rốt cuộc là người hay chỉ là một con hamster?"