Tiểu O Xinh Đẹp Sau Khi Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 9: Biến trở về hình người




"Bọn họ tỉnh rồi!" Cầu An cao hứng chạy tới báo tin. Ở phía sau anh là Cao Mông Mông và Lý Thành Hưng.

Bộ dạng hai người vẫn còn khá suy yếu, Cao Mông Mông giương mắt nhìn Tạ Ân ngồi ở một bên vừa lúc đối diện với đôi mắt thâm thúy của nam nhân. Cô tựa hồ hơi hoảng loạn liền e lệ cúi đầu xuống, sau đó cô ngồi xuống bên cạnh Vân Thăng hai tay ôm lấy vai anh, "A Thăng, em thức tỉnh rồi." . truyện teen hay

"Ồ." Tạ Ân cười lạnh một tiếng, hướng Vân Thăng nhướng mày.

"Chậc chậc chậc....." Quách Đức ngồi trong góc chậc lưỡi.

"Anh Đức, làm sao vậy?" Cầu An nghi hoặc.

Quách Đức ra vẻ cao thâm thở dài một tiếng, "Nhóc con cậu phải nhớ kĩ, dù là một nam nhân lãnh khốc cũng sẽ có lúc ghen."

"Anh đang nói Tạ đại ca sao?"

"Đúng rồi? Cậu cũng không nhìn ra sao? Vậy hiện tại đã thông suốt được chưa." Quách Đức hơi kinh ngạc sau đó liền vui mừng vỗ vỗ ót của Cầu An.

"Đương nhiên, mỗi lần em ôm tiểu Bạch thì sắc mặt Tạ đại ca đều đen như muốn giết người."

"Ồ....Cậu còn nhỏ, không hiểu được."

Cầu An:???

Quả nhiên cả hai người đều trở thành dị năng giả, Cao Mông Mông là dị năng giả hệ mộc, Lý Thành Hưng là dị năng giả hệ thổ.

Sau khi thức tỉnh dị năng, ánh mắt của Lý Thành Hưng nhìn Cao Mông Mông đều không thèm che giấu. Bọn họ cùng nhau thức tỉnh, thổ sinh mộc, ngay cả dị năng thức tỉnh được đều nói lên bọn họ mới là duyên trời tác hợp!

Lúc trước Vân Thăng đẹp trai hơn hắn, gia cảnh so với hắn cũng tốt hơn, hai bên không thể so sánh được. Nhưng hiện tại thì sao? Ở mạt thế này thực lực mới là điều quan trọng, hắn đã thức tỉnh mà Vân Thăng vẫn là người thường!

Nghĩ đến những điều này Lý Thành Hưng đắc ý nhìn Vân Thăng, hắn phất tay một cái trên mặt đất liền sụp xuống một cái hố nhỏ. Nhưng không chỉ Vân Thăng mà tất cả mọi người đều không hề phản ứng, một bộ đạm nhiên ai làm việc đó.

Lý Thành Hưng hậm hực thu tay lại:.....

Ngôn Bạch ăn hai xiên thịt nướng, lúc này đang nằm ngửa trên đùi Tạ Ân ợ một cái.

"Chít Chít." Có lẽ là do ăn nhiều nên hiện giờ cậu cảm thấy không thoải mái lắm. Ngôn Bạch nổ lực duỗi tay ra chọc chọc bụng Tạ Ân, lúc sờ đến mấy múi cơ bụng cứng ngắc cậu ghen ghét nghĩ đến cái bụng mềm mềm của mình.

"Chuyện gì vậy? Tạ Ân thu hồi ánh mắt, anh cúi xuống liền nhìn thấy nắm nhỏ bộ dáng khó chịu cau mày đang dùng hai tay xoa xoa bụng. Vừa không chú ý một chút nhóc con này đã tự mình ăn thành như vậy?

"Trước kia cậu thật sự là người à?"

Ngôn Bạch:......

Dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi vấn đề này, cậu có cảm giác mình bị xúc phạm! Cậu đâu có biết thịt đối với hamster rất khó tiêu hóa chứ!

Ngay lúc này một trận tiếng súng vang lên, mọi người ngồi đây đều lập tức cảnh giác.

Tạ Ân nhìn chuột nhỏ trong tay hiện tại không thể chịu được sự xóc nảy, anh gọi cây liễu tới, "Để ý đến cậu ấy."

Cành liễu cẩn thận tiếp nhận Ngôn Bạch liền đưa cậu tới chỗ cành lá tươi tốt nhất, đây cũng là vị trí được bảo vệ nghiêm ngặt nhất.

Ngôn Bạch lười nhác nằm im, sự khó chịu trong cơ thể ngày càng mãnh liệt thậm chí sau cổ cậu cũng nóng lên.

Từ sau khi biến thành hamster cậu cứ cho rằng tuyến thể đã biến mất nhưng hiện tại vị trí tuyến thể sau cổ lại nóng lên?

Đang lúc cậu cảm thấy khó hiểu vì vấn đề này thì xuyên qua nhánh cây Ngôn Bạch nhìn thấy một đôi nam nữ chật vật ở bên ngoài, có một tang thi đang lao tới chỗ bọn họ.

"Cô có thể cứu họ không?" Ngôn Bạch vội lên tiếng, nhưng sau khi nói xong cậu kinh ngạc che lại miệng mình. Không chỉ vậy Ngôn Bạch còn khó tin mà nhìn đôi tay trắng nõn của mình.

Đây là tay người! Cậu vừa rồi đã nói được!

Cậu mới vừa cùng Tạ Ân thề son sắt là không thể trở lại thành người! Nếu Tạ Ân mà biết được chắc chắn sẽ cho rằng cậu là kẻ nói dối! Hậu quả sau đó cậu thật sự không dám tưởng tượng, Ngôn Bạch run rẩy nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại của bản thân.

Cây liễu ngay khi nghe xong lời cậu nói rất ăn ý mà duỗi ra cành cây cuốn hai người bên dưới lên.

Trừ bỏ cảm thấy cân nặng của cậu thay đổi thì cây liễu cũng không thấy có gì không đúng. Duy chỉ có mùi hoa oải hương là nồng đậm hơn lúc trước nhưng điều này lại làm cô cảm thấy rất vui vẻ.

"Cậu...." Hạ Dục Liêu nhìn thấy cậu thiếu niên ngồi trên cây thì kinh ngạc đến trợn tròn mắt. Giới giải trí không thiếu nhất chính là mỹ nhân nhưng người trước mắt này lại mang một vẻ đẹp rất khác biệt.

Cậu giống như một đóa mẫu đơn được tỉ mỉ chăm sóc, trên người có một loại cảm giác khiến người khác muốn nuông chiều cậu.

Quần áo cậu mặc trên người có chút kì quái, tính chất mềm mại mượt mà, hình thức giản lược nhưng lại đẹp đẽ và quý giá. Thiếu niên ngồi ở trên chạc cây, ánh nắng loang lổ xuyên qua tán lá xanh chiếu lên người cậu, làn da trắng như sữa phiếm lên vầng sáng mỏng manh, đôi mắt mèo hiện tại đang nghi hoặc mà nhìn bọn họ, đôi chân thon dài đang rũ xuống thì được cành liễu quấn quanh một cách thân mật.

Cành liễu đó so với cành cây thiếu chút nữa siết đứt eo họ tựa hồ không phải từ cùng một cái cây.

"Cậu là.....Liễu yêu sao?" Trừ bỏ điều này, Hà Dục Liêu thật sự không nghĩ được khả năng nào khác.

Ngôn Bạch cúi đầu nhìn cơ thể mình, cậu cũng không biết hiện tại mình là cái gì nữa. Người? Hamster hay là chuột yêu?

"....Hay là cứ thả họ xuống trước đi." Thấy sắc mặt hai người không được tốt lắm, Ngôn Bạch vội vàng nói với cây liễu.

"Cám ơn cậu." Hạ Dục Liêu dựa lưng vào thân cây, suy yếu gật gật đầu với cậu.

Sự chật vật hiện tại cũng không làm ảnh hưởng đến bộ dạng xuất chúng hơn người của bọn họ, nam trương dương minh diễm, nữ thanh lãnh đạm mạc.

"Cậu yên tâm chị ấy không bị tang thi chạm vào, hiện tại chỉ là phát sốt bình thường thôi." Sợ thiếu niên cố kỵ tình huống của Hà Dục Tiêu nên anh vội vàng giải thích.

Bọn họ lúc trước đã dọn sạch được một khu vực, phạm vi đó cũng coi như đạt được quy mô của một căn cứ nhỏ. Nhưng chỉ vì chị của anh sốt cao trong thời gian quá dài nên khiến mọi người đều nghĩ cô sẽ biến thành tang thi. Sau đó mọi người đuổi hai chị em họ ra ngoài, chỉ có vài bảo tiêu vẫn còn sự trung thành là đi theo bọn họ.

"Đó không phải là sốt bình thường, cô ấy hẳn là đang thức tỉnh dị năng." Ngôn Bạch kiên nhẫn giải thích cho Hà Dục Liêu. Cậu suýt nữa thì quên mất, việc thời gian thức tỉnh càng dài thì dị năng càng cường đại hiện tại chỉ có mấy người bọn cậu cùng căn cứ phương bắc biết.

Thấy khuôn mặt hai người tiều tụy, đôi môi cũng khô nứt, Ngôn Bạch liền từ trong không gian lấy ra hai bình nước, sữa chua cùng bánh mì để cành liễu đưa cho họ.

"Hai người cứ nghỉ ngơi đi, những kẻ đuổi theo hai người sẽ sớm bị giải quyết thôi." Ngôn Bạch vừa nói vừa ghé vào nhánh cây nhìn xuống phía dưới.

Những người kia đều mang theo loại súng đạn kiểu cũ, uy lực của nó so ra thì kém súng laser, nhưng đối với những thể năng giả hiện tại thì đó vẫn là một vấn đề lớn.

Ở giai đoạn này thể năng giả vẫn là bên chiếm ưu thế vì đại đa số dị năng giả chỉ vừa mới thức tỉnh không lâu, lực công kích của họ vẫn chưa mạnh, không những vậy nếu đấu cận chiến cũng rất bất lợi.

"Hôm nay quả là ngày may mắn của tao!" Nam nhân cầm đầu thấy rõ những người đi ra từ tường chắn của cây liễu, ánh mắt của hắn sáng lên, vừa có thịt vừa có mỹ nhân, quả là không còn gì tốt hơn!

"Mau chặt mấy cành cây vướng víu này cho tao, còn những người bên trong cũng bắt hết lại."

"Anh Đức, bọn họ là....." Cầu An nhìn về phía Quách Đức.

Quách Đức gật đầu.

Người có thể cầm súng không nhiều lắm, một loại là người được cho phép sử dụng, loại thứ hai chính là lũ cặn bã ngoài vòng pháp luật. Nhìn khí chất của những người đó thì chắc chắn là loại thứ hai, mạt thế đến khiến loại người này trở nên kiêu ngạo và tự tin hơn.

Cành liễu phẫn nộ quất vào đầu bọn họ. Đối phương bị đánh bay, trán mỗi người đều sưng lên một cục.

Tên cầm đầu thẹn quá thành giận, hắn túm chặt mấy cành liễu rồi dùng sức kéo về phía sau. Thấy vậy càng nhiều cành liễu bay về phía hắn ý đồ muốn trói chặt người nọ nhưng lại tất cả đều bị hắn bắt được.

Chỉ còn lại vài tên phía sau bắt đầu bắn phá thân cây, chất lỏng màu hổ phách tức khắc chảy ra.

Những cành cây hình thành nên tường chắn nhanh chóng bị đục ra một lỗ, mấy người Tạ Ân cũng nhanh chóng lao ra vật lộn cùng đối phương.

Nhưng tình huống không khả quan lắm.

Ngoại trừ ba người Tạ Ân, Quách Đức và Vân Thăng thì Cầu An tuy rằng thân thủ tốt nhưng lực công kích dị năng lại không quá mạnh, còn hai người Cao Mông Mông cùng Lý Thành Hưng càng không cần phải nói tới. Lý Thành Hưng có thể tạo ra mấy cái hố nhỏ làm đối phương vướng chân vào đã là không tồi rồi, Cao Mông Mông thì chỉ có thể làm thực vật sinh trưởng đến thời kỳ cây non.

Ngôn Bạch có thể cảm nhận được sự rung chuyển của thân cây, tán cây đã bị kéo đến nghiêng về phía trước, cậu lo lắng nắm lấy cành cây trước mặt, "Cô mau thu mấy cành cây đó lại đi!"

Một vài cành cây đã bị kéo đứt ra, cây liễu run rẩy giống như phải chịu sự đau đớn rất lớn. Tên nam nhân có sức lực lớn nhất kia bỗng lùi về phía sau hai bước, trên mặt hắn lộ ra nụ cười đắc ý.

Hắn muốn tiến lên diệt trừ tận gốc cây liễu thì nam nhân anh tuấn với vẻ mặt âm trầm ở đối diện đã chặn trước mặt hắn.

Hamster nhỏ đang ở trên cây!

Nếu như lúc trước tên này đã từng nổi lên tà niệm đối với Tạ Ân thì hiện tại gã thật sự không dám nữa.

Nam nhân trước mặt này không phải là người mà gã có thể chọc vào, mặc dù sức lực của hắn hiện tại đã mạnh hơn so với người bình thường, nhưng khoảng khắc bị đôi mắt giống như của rắn độc kia nhìn chằm chằm vẫn khiến cho gã sinh ra sự sợ hãi.

Nhưng hiện tại có muốn chạy cũng đã muộn, gã chỉ có thể cắn răng mà tiến lên, huống hồ người này có vẻ như không hề thức tỉnh.

"Bắn tên đó cho tao!"

Phanh phanh phanh-----

Mưa đạn dày đặc bay tới, cùng lúc đó tang thi bị bỏ quên nãy giờ đột nhiên lao về phía tên nam nhân đứng đầu.

Tạ Ân và Quách Đức hung hiểm tránh qua một bên, ba người còn lại phản ứng không đủ nhanh nhưng cũng may mấy cành liễu đã nhanh chóng chắn cho bọn họ.

Cây liễu run rẩy càng thêm lợi hại, tán cây rậm rạp lúc này đã trụi hơn phân nửa. Chất lỏng kia chảy ra càng lúc càng nhiều, sinh mệnh của cây liễu cũng đang xói mòn theo, cành cây quấn lấy cẳng chân Ngôn Bạch lúc này đã trở nên vô lực mà rũ xuống.

Ngôn Bạch gấp đến mức rưng rưng nước mắt nhưng cậu lại không thể làm bất kì điều gì. Cậu vội vàng ôm lấy cành cây đang dần khô héo, sườn mặt dán lên vỏ cây thô ráp chỉ hy vọng mình có thể cảm nhận được trạng thái hiện tại của cây liễu, giọng của cậu cũng trở nên nôn nóng, "Cô thế nào rồi? Đừng cậy mạnh chịu đựng, nếu không ổn thì hãy đưa họ vào trong phòng là được."

Cành liễu ôn nhu rũ ở trước mặt cậu nhưng hành động lắc lắc của nó lại chứa đầy sự kiên định. Cô không thể luôn ở bên thiếu niên nên nếu hiện tại đồng bạn của cậu đều chết đi thì cậu chắc chắn sẽ cô đơn lắm.

"Thực xin lỗi." Hà Dục Liêu nhìn thiếu niên xinh đẹp rơi lệ, anh cúi đầu xuống nhẹ giọng nói.

Hà Dục Tiêu sau khi được em trai đút thức ăn cùng nước uống cũng đã đỡ hơn một chút, cô cố gắng mở mắt nhìn thiếu niên, cho dù không nói ra nhưng cô cũng cảm thấy rất có lỗi với cậu.

"Hai người không làm điều gì sai cả, bọn chúng mới là người sai." Ánh mắt ôn nhu của thiếu niên hiện tại đã trở nên lạnh băng.

Ngôn Bạch đi vào không gian sau đó mở ra cửa hàng, thật ra những vật tư mà bọn họ thu thập được có thể đổi thành tiền trong đây, chỉ là số tiền đổi được quá ít. Cậu đem một vài vật dụng chưa cần dùng tới đổi hết ra tiền, những thứ đã trải qua gia công có thể nhận được nhiều đồng vàng hơn là nguyên vật liệu.

Nhưng nhiều vật tư như vậy cũng chỉ có thể đổi được mười đồng vàng, không ngờ tới chính là cơm nắm mà cậu làm còn dư ra có thể đổi được năm đồng vàng nữa.

Mười lăm đồng vàng vừa đủ để mua được thiết bị trọng lực. Đây là đồ vật mà những alpha ở thế giới của cậu hay dùng trong phòng huấn luyện, thiết bị này có thể làm tăng hoặc giảm trọng lực trong một khu vực nhất định.

Thiết bị trọng lực mà cậu mua được chỉ có thể hoạt động trong một phút, khoảng thời gian đó không thấm vào đâu nhưng hiện tại cậu chỉ cần một phút này.

Vân Thăng ở trên lầu cao kéo cung tên, Quách Đức ẩn thân vòng ra phía sau lũ người đó, Cầu An bị mưa đạn bao vây nên không thể quấy nhiễu sự chú ý của mấy người đó được.

Chỉ cần chờ đối phương bắn hết đạn thì bọn họ có thể xoay ngược tình thế, nhưng cây liễu thì không thể đợi được nữa. Ngôn Bạch nhìn thiết bị trong tay thầm tính toán phạm vi của nó, cậu không muốn ngộ thương người phe mình.