Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 32: Hồi môn (1)






Sau hơn một tuần thì cô và Thượng Quan Diệp An cũng đã xử lý xong mớ hỗn độn của Thượng Quan Bân để lại, nhưng sau đó không lâu thì cô lại tiếp tục đề ra kiến nghị ly hôn, hành động quyết đoán này của cô khiến cho trên dưới Bạch gia liên tục xào xáo.

- Con dâu, tại sao cứ phải gấp gáp như vậy chứ? Chúng ta có thể đợi mãn tang của Tam lão gia qua đi thì hãy nghĩ đến chuyện này.

- Chuyện của gia tộc Thượng Quan thì liên quan gì đến Bạch gia? Hơn nữa sắp đến Thượng Quan gia còn có hôn lễ, chuyện này là chuyện vui… Thôi thì cứ song hỷ lâm môn đi.

Bạch Quán Tông thật sự cạn lời với cô vợ này của mình, cái gì gọi là song hỷ lâm môn chứ? Ly hôn với anh mà là chuyện tốt đến như vậy sao? Nhung nhìn thấy ánh nhìn của cô thì anh cũng chỉ thở dài một cái, Hoàng Sước nói đúng “Người có duyên ắt hẳn sẽ quay về với nhau. Người vô duyên thì có đốt đuốc cũng lâu dài”. Xem ra anh thật sự phải xem lại đoạn tình cảm của mình là đáng hay không.

Nhưng còn chưa kịp để cô và Bạch gia giải quyết xong chuyện của mình thì Thượng Quan Diệp Lam đã chạy dến Bạch gia làm ầm lên, nói cô đã hại chết cha mẹ của cô ta, đến cả Quý Tín Hào và Thượng Quan Diệp An cũng bị cô ta kéo theo. Bạch Quán Tông muốn ra mặt nói chuyện cho cô nhưng con người của cô là vậy, cô không muốn mắc nợ ai liền nói:

- Thượng Quan Diệp Lam, muốn làm loạn thì về nhà Thượng Quan đừng ở đây bôi nhọ thanh danh của cha tôi gầy dựng!

- Chị còn sợ mất mặt sao? Thượng Quan Tịch Mộng tại sao chị lại bỉ ổi như vậy chứ? Từ nhỏ đến lớn chị đã được cha mẹ yêu thương, ông bà thiên vị vậy tại sao lại cướp đi cha mẹ của tôi? Thượng Quan Tịch Mộng, cho dù chị hận tôi vì cướp Tín Hào thì tôi sẽ trả cho chị… Chị trả cha mẹ tôi lại cho tôi có được không?

Nhưng cô hoàn toàn không đáp, giống như là cô chỉ nghe một bên rồi lọt qua tai còn lại, nhìn thấy cô như thế này cũng khiến cho những người ở đây phải khó thở theo, nhưng Thượng Quan Diệp Lam lại không chỉ không im miệng mà cô ta còn chỉ tay năm ngón về phía của Tịch Mộng, nói:

- Chị nói xem chị có gì hơn tôi mà ông nội lại thiên vị chị hơn chứ?

- Thiên vị? Bằng chứng nào mà cô cho rằng ông nội thiên vị tôi?

Thượng Quan Diệp Lam cười lớn đầy điên dại, cô ta liền đưa tay trái của mình ra, bên trên là một chiếc vòng phỉ thúy rất đẹp, dù mẫu mã có hơi cũ một chút nhưng có thể nhìn ra nó là đồ quý giá, đến đây Bạch Quán Tông hình như cũng từng nhìn thấy trên tay của vợ mình cũng có một chiếc vòng tay y hệt như thế.

- Chị còn nhớ nó không? Đây là chiếc vòng hồi môn mà ông nội cho riêng cháu gái nhà Thượng Quan. Nhưng tôi, Diệp An và Lộc Linh đều chỉ có một chiếc vòng đơn gian, còn chị? Một chiếc vòng phỉ thúy, một chiếc nhẫn ngọc, còn có một mặt dây chuyền thạch anh quý. Như vậy còn không phải thiên vị thì là gì?

Những người nghe thì cũng cảm thấy là quá thiên vị chứ còn gì nữa, nhưng mà Thượng Quan Tịch Mộng lại cười một cái, vô cùng khinh bỉ nhìn cô ta, ánh mắt ghét bỏ của cô khiến cho Thượng Quan Diệp Lam phải ngờ vực, ngay sau đó cũng không nhẫn nhịn mà hỏi thằng. Lúc này cô mới ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà vô cùng nhàn nhã, đáp:

- Vậy cô có biết lý do vì sao không?

- Lý do? Còn không phải là vì chị là cháu gái trưởng nhà Thượng Quan, em trai của chị là đích tôn nhà Thượng Quan, gia đình của cô và gia đình chú hai đều có một nam một nữ, chỉ có cha mẹ tôi là có hai đứa con gái vô dụng, không chỉ vậy mà từ nhỏ Thượng Quan Diệp An lại được nuôi ở nhà của chị, ông nội không thiên vị chị thì ai vào đây?

Đúng thật là như lời của cô ta nói, trước kia cha mẹ cô chỉ sinh cô là nữ, sau đó chú hai sinh Lộc Quang, rồi sinh tiếp Lộc Linh, mãi cho đến sau này thì mẹ cô mới sinh Tịch Huyên, dù là đích tôn nhưng lại là người nhỏ tuổi nhất, còn vì sao Thượng Quan Tuân và Lâm Mạn Nghiên thì ngay từ đầu đã phân rõ bản thân không màn đến tập đoàn Thượng Quan, chỉ yêu thích ngành y học của mình, nên từ khi Lộc Quang và Lộc Linh hiểu chuyện thì hai người họ cũng không có định hướng cho cả hai đứa nhỏ phải làm theo ý mình.

Sau này khi ông nội của cô phát giác đứa con trai út có mưu sâu kế hèn thì liền đưa con gái Diệp An đến nhà của cô để cha mẹ cô nuôi dạy, Thượng Quan Bân và Trương Đào cũng cố gắng sinh con trai để cha mình có thể nhìn lại họ một chút, nhưng nhiều năm rồi vẫn chẳng có chút tin tức gì.

- Vậy tại sao tôi cũng được cha mẹ nuôi, Diệp An cũng được cha mẹ tôi nuôi dạy, vậy tại sao ông nội lại thiên vị tôi mà không phải Diệp An?

- Làm sao tôi biết được chứ!

- Vì tôi có hôn ước với Bạch gia, còn các người thì không!

Bất chợt ánh mắt của cô lại nhìn Thượng Quan Diệp Lam bằng cặp mắt vô cùng căm ghét, nhưng cô ta lại gân cổ nói hôn ước tốt như vậy thì cô còn than vãn cái gì nữa, nhưng đối với cuộc hôn nhân này thì cô hoàn toàn không chút lưu tâm. Cô nhìn sang Bạch gia đang vui vẻ làm khán giả liền nói:

- Tôi có hôn ước với Bạch gia, trước mắt là gả đi nhưng không có tình cảm. Nhưng cô thì khác, cô có thể gả cho người mình yêu, và người đó cũng yêu cô… Nhưng đến cuối cùng thì cô đang làm cái gì vậy? Cướp đi những thứ bên cạnh tôi? Muốn thấy tôi bại trận? Ngu ngốc, Thượng Quan Tịch Mộng tôi chỉ cần Tịch Huyên an ổn trưởng thành…

Dừng một chút, cô lại nói:

- Những chuyện khác tôi không quan tâm.