Edit: HiHi
Lục Cốc đi theo ra ngoài, thấy Quai tử đang điên cuồng vẫy đuôi ở cửa. Y vô thức nhìn về phía sau thôn nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Huyền Thanh, hẳn là đã vào nhà rồi.
"Ưm ư", Quai tử nức nở, vẫn luôn cọ đầu vào chân y.
Năm ngày không gặp, Lục Cốc cũng rất nhớ nó, xoa đầu véo tai một lúc. Sau khi Quai tử yên tĩnh hơn một lát, y mới vào nhà lấy chìa khóa và khóa cửa, khóa cửa xong mới vội về nhà.
Còn chưa vào đến cửa, Đại Hôi và Đại Hắc đã chạy ra đón y. Đường núi quá xa, mấy đứa này về tới cũng mệt bở hơi, thở hồng hộc, sau khi vào nhà chỉ nằm trên mặt đất thè lưỡi ra để thở. Thẩm Nhạn đổ nước cho chúng nó uống.
"Chàng về rồi." Lục Cốc không kìm lòng được cười nhẹ.
"Ừm." Thẩm Huyền Thanh đang rửa tay thấy y thì cười đến là xán lạn, liếc nhìn Quai tử đang uống nước, bất đắc dĩ nói: "Nó vừa về không thấy em đâu nên mới chạy đi tìm."
"Em cho Đại Bạch ăn ở bên kia." Lục Cốc nói, dời mắt nhìn còn cừu guốc đen bị trói trong sân. Thẩm Huyền Thanh quả là có năng lực, con cừu này là bị bắt sống.
Đại Bạch cũng chạy tới, không ngừng cọ vào chân Thẩm Huyền Thanh.
"Là một con cừu đực." Lục Cốc thấy cặp sừng dài trên đầu cừu thì nói.
"Đúng thế." Thẩm Huyền Thanh vắt khô khăn vải lau mặt, nói: "Không phải sắp đến Phục thiên* sao. Hai năm nay người trên trấn thích ăn thịt dê, thịt cừu rất dễ bán. Ta thấy cừu cái nhỏ và nhẹ hơn nhưng không nặng mùi như cừu đực chưa thiến, thịt cũng non mềm hơn nhưng lúc đi săn trên núi thì đụng phải con này. Cừu đực thì to với nhiều thịt hơn nên ta săn về luôn. Đằng nào cũng vẫn là bán."
*Phục thiên (伏天): Tháng nóng nhất trong mùa hè.
Hắn ném khăn vải vào chậu rửa, rửa sạch vài lần rồi mới vắt lên giá gỗ, mỉm cười nói: "Lần này dắt lên trấn mổ, giá chắc chắn sẽ cao."
Con cừu đực* trong nhà nuôi trước đó thực ra lớn hơn con này, thịt cũng nhiều hơn. Nhưng mà con đó nuôi quen rồi nên tốt nhất là giữ lại làm giống, đợi sau này hắn săn cừu cái về là có thể đẻ cừu con.
*Đoạn này có nhắc đến con cừu bắt được để nuôi thì ở những chương trước tớ để là con dê tại vì trong QT người ta cũng để là dê nên tớ không check:(((. Chương này có nhắc đến việc dùng da cừu để sưởi ấm nên ai đang đọc mà thắc mắc tự dưng lòi đâu ra còn cừu nuôi từ trước thì nó là như zậy he hihi.
Lục Cốc nhìn con cừu guốc đen vài lần xong vẫn không quên việc, đi về phía chậu giá, vừa rửa tay vừa hỏi: "Chàng muốn ăn gì để em nấu."
"Nấu rượu gạo, rau cải xào thịt khô với cả hâm nóng hai, ba chiếc màn thầu là được rồi." Thẩm Huyền Thanh trả lời.
"Được, chàng uống nước nghỉ ngơi trước đi." Lục Cốc lau khô tay, xắn tay áo rồi vào bếp làm việc.
Con cừu guốc đen vừa bị bắt, ném cho ít cỏ mà nó không ăn. Thẩm Nhạn thấy thế thì đổ cho nó một chậu nước rồi không quan tâm nữa, đợi sáng mai là dắt lên trấn trên mổ thịt rồi, không cần kéo nó sang nhà mới, tránh làm thỏ bị sợ hãi.
Buổi chiều trời mát mẻ hơn đôi chút, Kỷ Thu Nguyệt ngồi xuống phe phẩy chiếc quạt cói, nói cười vài câu cùng Thẩm Huyền Thanh.
Lúc nãy Đại Bạch ăn không được bao nhiêu, giờ không sang nhà mới nữa, lúc Lục Cốc cho ba đứa kia ăn cũng tiện cho nó ăn thêm vài miếng, đỡ phải giành ăn với Đại Hắc.
Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, trước mắt còn hơi mờ ảo, cửa viện Thẩm nhị gia đã mở ra.
Ngoại trừ Kỷ Thu Nguyệt, năm người còn lại đều lên trấn. Vì chuyện này mà tối qua Vệ Lan Hương đã sang nhờ Chu Hương Quân, bảo ông cùng Trần Tâm Liên và Thẩm Ngọc hôm nay sang đây với Kỷ Thu Nguyệt, buổi trưa nấu giúp một bữa cơm.
Cỏ cho trâu và cừu đã cắt xong từ chiều hôm qua, để Thẩm Ngọc Bình giúp cho ăn là được. Cỏ cho thỏ thì cần cậu cắt một ít cỏ tươi.
Nhờ mọi người giúp đỡ một chút. Chờ sau khi bọn họ từ trên trấn về, đương nhiên sẽ chia cho mọi người một ít thịt dê.
Lên đường sớm như vậy là vì muốn kịp giờ chợ sáng, nhiều người dễ bán thịt. Thẩm Huyền Thanh dắt dê, Thẩm Nghiêu Thanh kéo xe đẩy. Trên xe để nhiều loại dao như dao mổ heo, dao chặt xương, còn có cả thớt và chậu gỗ để đựng tiết và nội tạng.
Đường đi khá tối, không dẫn bọn chó theo. Quai tử và Đại Hôi để ở nhà chăm sóc Kỷ Thu Nguyệt. Nhưng trên đường có hai hán tử, trên xe còn có dao rựa nên bọn họ không sợ chút nào.
Khi đến trước cửa Thẩm tam gia bọn họ dừng lại một lát. Vệ Lan Hương gõ cửa đánh thức Chu Hương Quân, bảo ông đợi bình minh thì sang nhà bên kia.
Bánh xe lại chuyển động, lộc cộc một đường lên tới trấn Phong Cốc. Lúc này trời cũng đã sáng.
Bọn họ đến sớm. Sau khi trả tiền đất, họ tìm một nơi rộng rãi để hạ đồ, hỏi xin quán bán đồ ăn sáng một chậu nước nóng, mài dao rồi mổ cừu.
Có sự giúp đỡ của Thẩm Nghiêu Thanh, bọn họ có thể làm nhanh hơn chút.
Cắt tiết, lột da và moi nội tạng, Thẩm Huyền Thanh đã quá quen thuộc với chuyện này, chỉ khác kích thước của con mồi.
Da cừu là đồ tốt để chống lạnh vào mùa đông nên hắn không có ý định bán. Thịt và xương thì dựa vào từng bộ phận khác nhau mà giá cũng sẽ khác. Giá thịt thấp nhất cũng là chín mươi văn tiền một cân, cao nhất thì không quá một trăm văn. Ngược lại, xương lại rẻ. Ví dụ như xương sống thì một cân cũng chỉ hai mươi tám văn tiền.
Giá thịt cừu vẫn luôn tương đối cao, thời điểm rẻ nhất cũng là tám mươi văn. Năm ngoái, hắn bán cho Triệu đồ tể một con, giữ lại da và một cái đùi cừu. Triệu đồ tể vậy mà vẫn phải đưa hắn năm lượng bạc. Có thể thấy thịt cừu rất đắt giá.
Dù hiện tại mổ cừu đẫm máu nhưng người trong trấn nghe nói bên này có người đang mổ cừu vẫn túm tụm dẫn nhau đến xem, hoặc ôm tay hoặc rướn cổ nhìn vào trong. Ngay cả những người mua rau cũng nán lại nhìn thêm một lát.
Con cừu guốc đen này nhỏ hơn nhiều so với con lợn rừng trước đó nên không mất nhiều công sức để mổ.
Sau khi thu dọn mọi thứ thỏa đáng, Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh lau vết máu trên tay. Có một hán tử đứng đó quan sát từ đầu đến cuối tiến tới, bảo hắn chặt cho một miếng vai cừu, lại chỉ tay khoanh vùng miếng thịt, ra hiệu rằng muốn miếng thịt này.
Thịt vai cừu đa phần là bán kèm xương, mua về hầm canh cũng rất tốt. Thẩm Huyền Thanh áng chừng kích thước miếng thịt rồi giơ dao lên chặt.
Trong lúc đó, Vệ Lan Hương hô lên với đám đông bên ngoài: "Thịt cừu đây, bán thịt cừu đây!"
Sinh ý một khi đã bén thì sẽ có người nghe tin mà tới.
Đối với những nhà có tiền trong trấn, dù là đi ra ngoài khoe khoang với người khác sau khi ăn xong ở nhà hay hô to gọi nhỏ mời mọi người đến ăn thì nấu một đĩa Phục dương nổi tiếng một thời cũng đã coi là đủ mặt đủ mũi. Đây là món ăn được truyền tới từ bên phủ thành, vả lại cừu vừa mổ cũng rất tươi.
Thẩm Nghiêu Thanh vừa bán thịt vừa nói xàm, lớn tiếng nói: "Phục thiên phải ăn Phục dương. Đây không phải là điều ta nói lung tung đâu nhé. Người trong phủ thành đều nói vậy đấy. Ăn Phục dương thứ nhất là tốt cho thân thể, thứ hai là tốt cho tinh thần. Dù trời nóng hay không, thịt cừu vẫn là thịt, vừa hâm nóng được, vừa chưng hầm được, này gọi là chưng chưng nhật thượng*, ngày qua ngày càng tốt đẹp hơn."
*Chưng chưng nhật thượng (蒸蒸日上): ngày một phát triển, ngày một đi lên. Đoạn này hơi tối nghĩa nhưng mà theo tớ hiểu thì từ "chưng" (蒸) trong câu này là chưng hấp, từ nhật (日/rì) có hơi đồng âm với từ hâm nóng (热/rè), đều được nhắc đến ở câu trước, ghép lại thì thành câu thành ngữ như thế. Ai check var được gì thì còm men giúp tớ nhe.
Hầu hết các hán tử tới mua thịt đều có tiền trong tay, dù chỉ mua một cân thịt cũng đã là chín mươi mấy văn tiền. Dáng điệu cao ngạo hơn, mặt mũi lộ vẻ cao thâm khó dò, nghe Thẩm Nghiêu Thanh nói xong cũng đều gật đầu tán thành.
Những lời này không phải Thẩm Nghiêu Thanh bịa ra mà bên kia phủ thành thực sự truyền tới, trên trấn cũng từng có người nghe qua nên không ai phản bác anh.
Tuy nhiên, trong lòng anh và Thẩm Huyền Thanh đều biết rõ rằng đây chỉ là mấy lời vớ vẩn do người bán thịt cừu ở phủ thành bịa ra. Mấy năm trước làm gì có chưng chưng nhật thượng gì gì đó đâu.
Thịt cừu đắt, ít nhất là chín mươi văn tiền một cân. Lúc người ta bỏ tiền ra đếm cũng phải nhìn cẩn thận, bởi vậy nên hôm nay Vệ Lan Hương và Thẩm Nhạn cùng theo đến.
"Chín mươi ba, chín mươi bốn, chín mươi lăm, thế là đủ rồi." Người phu lang lấy tiền ra vừa đếm vừa bỏ vào trong túi tiền, đếm đủ xong thì nhận lấy một treo thịt trong tay Lục Cốc.
Thịt róc xương không có xương nên đương nhiên sẽ đắt hơn chút.
Lúc đếm tiền, Lục Cốc cũng nhẩm đếm theo, không để ai lừa mình.
Lại có cả Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh đều chú ý tới. Ở đây người đông hỗn loạn, chắc chắn sẽ có người nhân cơ hội trả thiếu, bắt nạt phụ nữ và trẻ em yếu thế. Vệ Lan Hương thì không sao, bà đối với việc tiền bạc tương đối nhạy cảm, lại thêm lớn tuổi, không để ý mặt mũi, có thể lớn tiếng nói chuyện với người ta. Chủ yếu là Lục Cốc và Thẩm Nhạn cần phải để ý.
Con cừu này vậy mà bán rất chạy. Bọn họ đã bán hết trong vòng chưa đầy một canh giờ sau khi mổ. Ngay cả mấy thứ lặt vặt như lòng, móng, tim, gan và ruột đều đã bán sạch.
Thẩm Nghiêu Thanh dọn dao, liếc nhìn cái đùi trước trong sọt tre, cười nói: "May mà nhị đệ nhìn xa, chặt cho nhà mình một đùi trước."
"Cái người vừa nãy thực sự là hào phóng, mua đứt luôn. Nhưng giờ thì hay rồi, quên để lại thịt cho tam thẩm mấy đứa." Vệ lan Hương vừa vui mừng lại vừa ảo não.
Thẩm Huyền Thanh biết người vừa rồi mua toàn bộ một cái đùi trước, hai cái đùi sau và cả xương sống, chính là người quản gia hắn từng bán con hươu con lúc trước. Lão gia nhà bọn họ nghe nói có thịt cừu nên phái ông ta đi mua. Nếu không phải tới hơi trê thì e là ông ta đã mua cả một con cừu luôn rồi.
Năm ngoái khi Thẩm Huyền Thanh săn được cừu thì đã qua Phục thiên rồi. Năm nay vẫn là lần đầu bán Phục dương gì gì đó, sợ giá thị trường không tốt, tiện đường lên trấn, nếu lần sau săn được dã vật lớn thì tới chỗ phú hộ hoặc tửu lầu một vòng, bán hết cả con đỡ phải dính máu.
"Vậy thì có sao đâu. Nhà mình hầm lấy một nồi thịt, gọi tam thúc và tam thẩm tới ăn cùng, làm thêm vài món ăn nữa, dù sao cũng sẽ không bạc đãi gia đình tam thúc." Thẩm Nghiêu Thanh nói.
Vệ Lan Hương chỉ có thể gật đầu: "Vậy cũng được, cùng nhau ăn sẽ náo nhiệt hơn nhiều."
Da cừu bọc đùi trước, còn có một ít xương để lại cho bọn chó. Sau khi thu dọn đồ lên xe xong xuôi, Thẩm Huyền Thnah mua mấy cái bánh nước, ăn lót dạ rồi bọn họ nhanh chóng lên đường về nhà.
Hôm nay đi sớm về sớm, Chu Hương Quan còn chưa nấu cơm trưa. Thẩm Nghiêu Thanh chỉ đơn giản cắt đùi cừu thành từng miếng lớn, hầm trong nồi khi còn tươi. Thịt cừu dễ gây nóng trong, Vệ Lan Hương và Chu Hương Quân làm hai món rau đắng có tác dụng giải nhiệt.
Hai người họ vừa nói vừa cười đùa trong bếp, nấu nướng rất nhanh gọn. Bởi vậy nên Lục Cốc chỉ có thể ngồi trước bếp thêm củi nhóm lửa.
Dù thịt cừu mùi hơi nồng nhưng chỉ cần là thịt là Quai tử đã thèm nhỏ dãi rồi.
Thẩm Huyền Thanh vào bếp, Lục Cốc vừa mới thêm củi vào đáy bếp.
"Cho chó ăn xương nên có thể vớt ra trước. Nhà mình ăn thì phải hầm thêm, thịt càng nhừ càng thơm." Vừa nói hắn vừa nhấc nắp nồi lên, đợi hơi trắng tan ra, hắn dùng đũa với ra bốn khúc xương.
Lục Cốc đứng lên lấy bát giúp hắn. Trong nồi hiện chỉ có rượu và gừng miếng, những nguyên liệu khác vẫn chưa cho vào.
Quai tử ở ngoài thấy xương thịt thì vội mò vào, gấp gáp dùng chân kéo quần Lục Cốc.
Lục Cốc đặt bát lên bàn, vô thức nói: "Đừng nóng vội, vẫn còn nóng đấy, đợi nguội bớt thì ăn."
Thẩm Huyền Thanh thấy y nói chuyện với Quai tử thì nở nụ cười nhưng không bảo gì, chỉ nói: "Ở đây nóng quá, bao giờ cần thêm củi thì em hẵng vào, nghỉ ngơi đi, ra ngoài quạt một lát cho mát."
Thịt cừu hầm, một bát rau dại, một bát rau đắng, một bát dưa chuột giòn. Thẩm Nghiêu Thanh ghép hai bàn vào với nhau, đủ rộng cho mười một người ngồi xung quanh.
Súp thịt cừu rất ngon. Lúc ăn không ai nói chuyện gì. Thẩm Ngọc Bình nhai thịt phồng cả má lên mà vẫn không quên cười ngốc với tức phụ là Trần Tâm Liên.
Kỷ Thu Nguyệt cũng ăn vài miếng nhưng sợ nóng trong người nên không dám ăn nhiều. Nàng gắp vài miếng dưa chuột giải nhiệt. Canh trứng gà và rau cải xào đều là Vệ Lan Hương đặc biệt nấu cho nàng, đầy đủ no nê. Nàng còn uống thêm non nửa bát súp thịt.