Tiểu Tang Thi Tại Tương Lai

Chương 22: Chương 22




Liễu Yên Nhiên tỉnh lại trong một cơn đau nhức, đầu nàng trống rỗng, khi mở mắt ra khung cảnh tối om, xung quanh im ắng đến đáng sợ. Một thứ khổng lồ ngồi trước mặt nàng, hai cái dâu leo loằng ngoằng trong không trung như đang nắm vật gì đó, tiếng nhai nuốt vang lên trong không gian tĩnh lẵng càng khiến người sởn tóc gáy. Liễu Yên Nhiên chỉ dám hé hé mắt nhìn vào thứ to lớn như khúc cây khô kia, thấy rõ vật nó đang ăn thì lông tóc nàng dựng thẳng lên vì sợ, bởi vì thứ thịt mà nó đang nhai rôm rộp kia là_____một thú nhân.

Liễu Yên Nhiên nhìn thú hình là một con báo răng kiếm kia bị khúc cây đó dùng dây leo xé nhỏ ra mà từ tốn nuốt vào bụng thì đã muốn bất tỉnh lần nữa vì sợ, nhưng nàng cường lực trấn định tinh thần, mặc dù rất muốn bỏ chạy nhưng Liễu Yên Nhiên biết nếu bây giờ nàng động đậy tức là không còn đường sống nào.

Thụ Linh Biến Dị kia dường như đã no nên không có ý ăn thêm thực vật nó vừa săn được, nó dùng một bộ phận rể cây di chuyện ra khỏi hang động, Liễu Yên Nhiên nhìn nó từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của nàng thì mới thở nhẹ một hơi, lúc nãy nàng căng thẳng đến quên cả thở, giờ lồng ngực đau buốt.

Liễu Yên Nhiên đứng lên quan sát hoàn cảnh xung quanh, đây là một hang động rộng lớn, xung quanh không có gì khác ngoài những thạch nhủ cũng như phiến đá lởm chởm, trên mặt đất chất đầy xương cốt trắng hếu, cùng một vài bãi thịt nát, bầy nhầy không nhìn ra hình dạng.

“Hư…” Một âm thanh rên rỉ nhẹ truyền vào tai Liễu Yên Nhiên, nàng sững sốt, không lẽ còn người sống.

Liễu Yên Nhiên chậm chạp đi về phía âm thanh kia, trống ngực đập thình thịch cả người không khống chế run rẩy vì sợ, Liễu Yên Nhiên biết lúc này nên chạy thoát khỏi đây nhưng lương tâm nàng không cho phép bản thân nhìn một người nàng có khả năng cứu sống lại bỏ mặc, khi nhìn thấy bóng dáng to lớn kia thì Liễu Yên Nhiên hơi sững sờ_______ Darcy, anh ta còn sống.



"Hộc....hộc" Darcy hiện giờ trừ bỏ tiếng thở dốc thống khổ ra thì không thể làm gì khác hơn, trên thân thể che kín vết thương, máu tươi ban đầu nay đã đóng thành bệch loang lổ khắp da lông của hắn.

Liễu Yên Nhiên chạy vội về phía con sói to lớn kia, đôi mắt chỉ luôn hiện lên ôn nhu khi nhìn về Marica kia hiện tại đã khép chặt, Liễu Yên Nhiên căn bản không dám chạm vào người hắn, cả thân thể không còn chỗ nào lành lặn, nàng nhìn thấy người quen thuộc nhất với nàng hiện giờ thì rốt cuộc khống chế không được quỳ tạp xuống, cúi đầu khóc lên, hoảng loạn , lo sợ khi vừa tỉnh lại lúc này tựa hồ vơi bớt đi một chút.



Nàng một bên gạt nước mắt, một bên miễn cưỡng đứng lên. Nhìn quanh bốn phía thấy nơi này tuy rộng lớn nhưng chỉ có một thông đạo để đi thì biết chắc đó là đường ra, Liễu Yên Nhiên lấy tay lay nhẹ con sói lớn trước mặt, nhỏ giọng gọi: "Anh Darcy....tỉnh, tỉnh"

Darcy tinh thần không được tốt, nhưng cũng không phải hoàn toàn bất tỉnh, hắn biết có người còn sống nhưng vốn dĩ tập tính động vật luôn là bảo vệ bản thân trước nên hắn không có hy vọng người sống đó sẽ quay lại cứu hắn, vốn tính nằm chờ chết thì lại nghe có giọng quen thuộc gọi hắn, Darcy miễn cưỡng mở đôi mắt kim sắc của mình ra nhìn về phía chủ nhân giọng nói kia, sau đó hắn cũng giật mình.

"Nhiên, sao em lại ở đây" Darcy nghi hoặc hỏi, lúc hắn ném Marica về phía khác, đã nhoáng thấy Liễu Yên Nhiên an toàn đứng ngoài cái lưới kia, sự hiện diện của nàng ở đây là điều không thể.




Liễu Yên Nhiên nhớ đến một màn trước lúc nàng bất tỉnh cùng lực đẩy đó, thì hơi cắn cắn môi, nàng nhẹ giọng chuyển đề tài: "Darcy ....anh hóa về nhân hình đi, thú hình quá lớn em không đỡ anh nỗi"

Darcy hơi ngây người nghe Liễu Yên Nhiên nói, á thú điều tuân theo bản năng mà bảo vệ mình đầu tiên, họ chỉ có cảm xúc với bạn lữ hoặc nòi giống của mình, mặc dù là bạn lữ thì cũng có khi vì sinh tồn mà vứt bỏ nhau, chưa có á thú nào vì người không có quan hệ mà mạo hiểm bao giờ.

Darcy mang ánh mắt phức tạp nhìn vào á thú mảnh khảnh trước mặt, nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng vừa mới khóc xong của nàng, thì hơi do dự một chút cuối cùng theo yêu cầu của Liễu Yên Nhiên mà hóa thành hình người. Liễu Yên Nhiên quỳ gối trước mặt Darcy, một tay nhẹ nhàng quàng qua vai hắn, một tay khác thì nâng lên cánh tay không bị thương của Darcy, hai chân Darcy nhịn không được run run, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể vì vết thương bị vam chạm mà sinh ra đau đớn, Liễu Yên Nhiên cũng nhận ra được điều này, nàng cố hết sức nhẹ nhàng nâng hắn đứng dậy.

“Hô hô, hô hô…” Liễu Yên Nhiên thở gấp hơn, Darcy cơ hồ toàn bộ sức nặng điều dựa lên người nàng, khó khăn lắm Liễu Yên Nhiên mới trụ vững được cơ thể, giống đực thú nhân bình thường đã cao hơn 1m8, chiều cao của Darcy thì còn cao hơn gần 1m9 nặng gần 80 kg, giống cái cao nhất chỉ có hơn 1m7, mà Liễu Yên Nhiên chỉ có 1m6 nặng chưa đến 50kg, thân hình nho nhỏ kia mà phải gánh một thú nhân trưởng thành hơn nữa còn đang bị thương nặng, quả thật có hơi cố sức, Liễu Yên Nhiên bị ép đến khó thở.


Hai người xiêu xiêu vẹo vẹo lếch được đến cửa hang, bên ngoài vẫn là một màu đen thăm thẳm, Liễu Yên Nhiên không dám ngừng lại, không ai biết thứ cây khô kia chừng nào quay lại còn ở gần hang của nó thì bọn họ còn nguy hiểm.



Liễu Yên Nhiên vừa kéo vừa đỡ Darcy đi ra ngoài, nàng nghe hô hấp của Darcy ngày càng nặng nhọc thì thực khẩn trương, nàng rất sợ hắn sẽ kiên trì không được rồi ngã xuống, nước mắt khống chế không được lại dâng đầy trong hốc mắt, Liễu Yên Nhiên nhanh tay chùi nước mắt không để nó rơi xuống, nàng không thể khóc hiện tại không có thời gian để khóc, nàng từng nghe La Avie nói thú nhân rất cường đại, cho nên thú nhân này cũng sẽ không có chuyện gì.

Darcy cũng không làm tổn hại đến mặt mũi thú nhân, tuy hơi thở có phần khó khăn nhưng không hề có dấu hiệu đình chỉ, Liễu Yên Nhiên dựa vào ý chí kiên cường đi được đến một khoảng cách xa hang động của Thụ Linh, gần một con suối trong rừng, Liễu Yên Nhiên không có thời gian nghỉ ngơi nàng đỡ Darcy dựa vào thân cây gần đó, bản thân hì hục chạy lại con suối, bức một tán lá lớn, cuộn làm vật đựng nước tạm thời, sau đó chạy về phía thú nhân vẫn luôn nhắm mắt kia, đỡ nhẹ đầu hắn, nhỏ giọng gọi: "Darcy, anh uống chút nước đi"

Darcy chậm rãi mở ra miệng, một dòng nước mát lạnh chảy vào đôi môi khô khốc của hắn, làm dịu đi cơn đau rát nơi cổ họng, Darcy lúc này mở mắt thều thào nói: "Cám...cám ơn"

Liễu Yên Nhiên nhìn thấy thú nhân rốt cuộc mở mắt nói chuyện, nàng vui mừng nở nụ cười với hắn, Darcy nhìn nụ cười rực rỡ, sạch sẽ kia thì hơi thất thần, Liễu Yên Nhiên luôn giấu mình sau lớp áo choàng nhưng hiện giờ không biết đã mất đi nơi nào, lộ ra một gương mặt tràn đầy vết sẹo chằng chịt, nếu bình thường Darcy sẽ cảm thấy nó rất dị dạng nhưng hiện tại lại thấy một sự ôn nhu đến kì lạ.


Liễu Yên Nhiên bị tầm mắt chăm chú của thú nhân khiến cho nàng hơi mất tự nhiên, từ lúc nàng hiểu chuyện đến giờ hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với một người khác giới nào, huống chi còn ở khoảng cách gần như vậy. Liễu Yên Nhiên cụp mắt tránh đi đường nhìn của thú nhân, nàng mềm mại nói: "Chúng ta nên làm sao giờ"

Darcy nhìn Liễu Yên Nhiên né tránh quay mặt đi thì hơi hiểu hành động nhìn chằm chằm của mình vừa nãy không được lễ độ nên cũng theo ý Liễu Yên Nhiên mà trả lời: "Tạm thời không nên đi lung tung, cứ ở tại nơi đây, chỗ này đã bị Liên Quân càn quét sẽ không có biến dị khác, con Thụ Linh vừa nãy chỉ là sai sót, chờ vết thương tôi khỏe hơn sẽ đưa cô về quân đoàn, noi này cách biên thành không xa, chỉ cần tôi có đỡ hơn sẽ đưa cô đến đó."




Nói rồi hắn hơi dừng lại, trong lòng nhịn không được lo lắng, tuy hắn rất muốn quay lại tìm Marica nhưng ngặt nỗi tình hình không cho phép, chỉ có thể chờ vết thương đỡ hơn, cũng may lúc ấy hắn đã kịp đưa Marica tránh khỏi đại chiêu của Thụ Linh, hắn nhớ rõ lúc ấy bản thân hắn đã quăng Marica vào chỗ đứng nhiều thú nhân nhất, chắc hẳn là sẽ an toàn.

Liễu Yên Nhiên thấy Darcy im lặng thì hiểu lòng hắn đang lo cho vị hôn thê, nàng cũng không nói gì chỉ dựa vào thân cây kế bên Darcy, vừa rồi nàng dựa vào tình thần kiên cường mới chống đỡ được đến bây giờ, hiện tại rốt cuộc thấy được thú nhân kia không nguy hiểm nữa nhất thời buông lỏng, cả cơ thể mới cảm thấy mệt mỏi rũ rượi, nghiêng đầu nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không được bao lâu thì bóng tối lại ùa đến, Liễu Yên Nhiên tuy biết hiện tại ngủ tại nơi này rất nguy hiểm nhưng không chống lại được mệt mỏi lan khắp toàn thân, chỉ chốc lát đã chìm sâu vào cơn mê.

Darcy đang suy nghĩ cách rời khỏi nơi đây thì chợt thấy một bên vai hơi nặng, khóe mắt lếc qua thì nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Liễu Yên Nhiên, không biết có phải vì ánh trăng hay không mà anh cảm thấy nó càng thêm tái nhợt, thiếu sức sống.

Thú nhân nếu không phải bạn lữ thì luôn sẽ giữ khoảng cách nhất định với các á thú khác, nhất là tiếp xúc thân thể, nếu vô tình để lại mùi của mình trên á thú không quen biết thì sẽ không tốt, nhưng Darcy nhìn dáng vẻ uể oải kia thì nhớ đến thân hình nhỏ gầy này nâng lấy mình, lê lếch đến tận đây thì trong lòng hơi mềm một chút, hắn tạm quên đi lời dạy của a cha mà vẫn ngồi yên bất động để mặc Liễu Yên Nhiên dựa vào, thậm chí hơi hạ thân mình xuống để nàng dựa thêm thoải mái.

Darcy nhìn ánh trắng sáng vằng vặc trên cao kia, xung quanh không có tiếng động gì khác ngoài tiếng lá cây xào xạc vì những luồng gió thổi phất quá, hắn nhắm mắt lại tạm thời không suy nghĩ đến kế hoạch gì nữa, hắn bị thương không nhẹ hiện thời đang cần dưỡng sức để phục hồi lại.

Ban đêm trong rừng luôn mang theo không khí lạnh lẽo, Liễu Yên Nhiên rút cả thân người nhỏ bé của nàng vào thân hình cao to nóng hầm hập của thú nhân bên cạnh, trong giấc mơ chập chờn, nàng như trở về căn nhà nhỏ bé mang sắc trắng xen lẫn ố vàng kia, nhìn thấy ông nội cùng bà nội ngồi tại phòng khách đang xem một phim nhựa cũ kĩ về chiến tranh, ông nội luôn miệng bình luận không ngớt, bà nội thì quay lại mĩm cười từ ái với nàng, trong vô thức khóe miệng Liễu Yên Nhiên cong lên hình thành một độ cung dịu dàng.