Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 300: Lừa anh phải trả giá 10




Editor: Quỳnh Nguyễn

Tiểu Thỏ ánh mắt hồng hồng ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt oán niệm nhìn Trình Chi Ngôn, không nói lời nào.

Trình Chi Ngôn cũng yên lặng nhìn cô, không lên tiếng.

Hai người liền nhìn nhau như vậy rất lâu, cuối cùng Trình Chi Ngôn nhịn không được nở nụ cười, thanh âm nhỏ nhẹ nói: "Như thế nào, rất không hài lòng với anh?"

"Không có..." Tiểu Thỏ cúi đầu, thanh âm như muỗi kêu nhỏ giọng trả lời.

"Kia như thế nào không nói?"

"..."

Tiểu Thỏ cúi đầu, hay tay cầm lấy quần mình, hít hít cái mũi, thanh âm ong ong nói:" Chính là cảm thấy được...Anh vẫn lại là coi em như đứa trẻ..."

"Uh`m?" Trình Chi Ngôn có chút khó hiểu nhìn cô.

" Vốn là..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt tội nghiệp nhìn anh nói: "Lớp học có rất nhiều nữ sinh nhìn tiểu thuyết như vậy, cũng không phải chỉ có một mình em, em thừa nhận nội dung trong sách kia quả thật là không tốt, nhưng là về phương diện vấn đề kia, em chính là tò mò, em hỏi mọi người, mọi người lại không trả lời em... Trên sách giáo khoa sinh lý nhà trường cũng chỉ nói vì sao nữ sinh sẽ đến dì cả... Cái khác căn bản là không có...."

"Em hỏi anh khi nào?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.

"Hồi nhỏ a!" Tiểu Thỏ đúng lý hợp tình nhìn anh, vô cùng khẳng định nói: "Hồi nhỏ em hỏi qua anh phát sinh quan hệ là có ý tứ gì, anh cũng không có trả lời em."

"Ách..." Trình Chi Ngôn nghe cô nói như vậy hơi run sợ một chút, sau đó vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô nói: "Chuyện này ngược lại em nhớ rõ như vậy, vậy sao em cũng không ngẫm lại lúc đó em mới mấy tuổi a, em mới ba tuổi có được hay không, em để cho anh giải thích ý tứ phát sinh quan hệ cùng một cái đứa trẻ ba tuổi như thế nào?"

"Kia... Kia sau này em nhớ rõ em lên tiểu học cũng hỏi qua..." Tiểu Thỏ mặt đỏ lên, tiếp tục nói sạo nói.

" Học sinh tiểu học hỏi cái loại vấn đề này quá sớm rồi!" Trình Chi Ngôn trực tiếp phản bác lời của cô.

"Dù sao ở trong mắt anh em chính là đứa trẻ..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn Trình Chi Ngôn mắt thấy nước mắt lại muốn rơi xuống, Trình Chi Ngôn đành phải dở khóc dở cười nhìn cô nói: "Em vốn là nhỏ rất nhiều so với anh..."

"Được rồi! Liền tính em nhỏ so với anh! Vậy anh nói một chút, có người yêu nào lúc ở chung có thể đè so bạn gái mình ở trên đùi đánh mông không?" Tiểu Thỏ trừng mắt căm tức nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

"..."

Trình Chi Ngôn thật đúng là bị cô hỏi khó rồi.

"Không có đi!" Tiểu Thỏ buồn bực nhìn anh, chu chu miệng nhỏ, thanh âm mềm dẻo nói: "Chính là vì anh vẫn coi em như đứa trẻ, cho nên mới phải làm như vậy, anh suy nghĩ một chút nữa, nếu hiện tại em là mười tám tuổi mà không phải mười ba tuổi, anh trở về thấy em đang nhìn sách như vậy hẳn là lập tức bổ nhào em, mà không phải đánh em!"

" Bổ nhào em?" Khóe môi Trình Chi Ngôn cong lên, đôi mắt ý vị thâm trường nhìn cô, cúi đầu lập lại mấy chữ này một lần.

"Ách..." Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, sau đó có chút xấu hổ tiếp tục nói: "Em chính là làm cái suy luận mà thôi, có lẽ chính là ý tứ muốn biểu đạt như vậy."

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Như thế nào tuổi nào phải làm cái gì."