Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 367: Cô bé lọ lem của tôi 2




Editor: Quỳnh Nguyễn

"Uh`m." Tiếu Hàm cũng cúi đầu lên tiếng.

" Cho nên hai người các em thương lượng trước một chút, nhìn xem lớp chúng ta biểu diễn cái tiết mục gì là tốt, sau khi xác định tiết mục chúng ta lại cùng nhau chọn người biểu diễn, đương nhiên, nhất định muốn chọn bạn học nói tốt Anh ngữ là tốt hơn." Chủ nhiệm lớp cười tít mắt nhìn hai người bọn họ tiếp tục nói: "Có lẽ chính là chuyện như vậy, xế chiều ngày mai trước tan học đưa dự án cho thầy được chứ?"

"Được." Sau khi Tiểu Thỏ và Tiếu Hàm đồng ý, liền tạm biệt chủ nhiệm lớp.

Đúng lúc trời chiều, ánh mặt trời xuyên qua chạc cây cây ngô đồng vừa mới nẩy mầm rơi trên mặt đất, các học sinh lui tới tới lui đều đã đội một tầng vầng sáng nhàn nhạt, một trận gió ấm thổi qua, lá cây nhẹ nhàng lay động, giống như múa trong ngày xuân.

Tiểu Thỏ đi theo sau lưng Tiếu Hàm một đường không nói chuyện ra khỏi trường.

Cô ngẩng đầu nhìn Tiếu Hàm đi ở trước mặt mình, nắng chiều giữa tóc của anh nhìn giống như màu nâu nhợt nhạt, lọn tóc ở giữa ánh sáng gần như trong suốt, đoạn đường này hai người bọn họ không nói chuyện, lại không nói chuyện rời khỏi...

Cảm giác... Hảo kỳ quái a...

Mặc dù bọn họ đều là chung lớp, nhưng mà vì chỗ ngồi không hề gần, cho nên trong ngày thường cơ hội giao tiếp cũng ít hơn, hiểu biết của Tiểu Thỏ về cậu ta liền giới hạn ở tại cậu là đại diện môn tiếng Anh là hạng nhất toàn lớp, là đối tượng rất nhiều con gái lớp học thích....

Còn là một người không thích nói chuyện...

Tiểu Thỏ cúi đầu, đang tính toán mình nên mở miệng cùng cậu như thế nào, Tiếu Hàm đi ở phía trước cô lại đột nhiên dừng bước.

May mà đúng lúc kịp thời phanh lại, nếu không thì cả người cô liền đụng vào Tiếu Hàm rồi.

Làm sao vậy??" Cô ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc nhìn cậu.

"Cậu đối với biểu diễn trận đấu Anh ngữ thú vị kia có ý kiến gì không?" Tiếu Hàm hơi hơi cúi đầu, đôi mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô.

" Ách...Cậu là chỉ tiết mục lớp chúng ta sao?"

"Uh`m."

"Tớ còn đang suy nghĩ...Cậu cảm thấy thế nào?"

" A... Vậy nếu không, chúng ta lại nghĩ??" Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhìn cậu, khóe môi miễn cưỡng kéo ra một cái độ cong.

"Uh`m." Tiếu Hàm gật gật đầu, lại không nói.

Chỉ là lần này cậu cũng không có xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Thỏ nhìn cậu đứng ở trước mặt mình, một đôi lông mi hơi hơi nhăn lên, bộ dáng dường như đang thật sự suy nghĩ, nhịn không được trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi.

Này.. Đại ca.... Ý tứ của tôi là chúng ta về nhà lại nghĩ a...Cậu sẽ không đứng ở đây mãi cho đến khi nghĩ ra được mới thôi chứ?

Mặc dù trong lòng Tiểu Thỏ ngầm oán thầm, nhưng nhìn vẻ mặt cậu nghiêm túc đành phải suy nghĩ theo.

2 phút sau.

"Tớ nghĩ ra."

"Tớ biết rồi."

Tiểu Thỏ và Tiếu Hàm cùng lúc nói ra, ngay sau đó hai người đều là ngẩn ra.

"Cậu nói trước đi." Tiếu Hàm mỉm cười hướng tới Tiểu Thỏ nói.

" Không không không, cậu nói trước đi." Tiểu Thỏ vội vàng lắc đầu.

"Cậu nói trước đi."

"Cậu nói trước đi."

"Vậy cùng nhau nói?" Tiếu Hàm có chút buồn cười nhìn cô, thuận miệng nói ra một cái đề nghị.

"Được rồi." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

Tiếu Hàm hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vươn một bàn tay ra, lấy tay làm động tác trước mặt Tiểu Thỏ: Ba, hai, một.

"《 Romeo và Juliet 》."

"《 Cô bé lọ lem 》."