Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 369: Cô bé lọ lem của tôi 4




Editor: Quỳnh Nguyễn

" Nhưng mà..." Tiểu Thỏ vẫn là cảm thấy có chút chần chờ.

"Không sao, chỉ cần biểu diễn tốt, bất luận là danh kịch hay là truyện cổ Grimm, giáo viên đều đánh giá cao." Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm trầm thấp an ủi Tiểu Thỏ nói.

"Uh`m..." Tiểu Thỏ do dự mà gật gật đầu.

Cúp điện thoại, Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, vẫn lại là cảm thấy ngày mai hẳn là thương lượng lại cùng Tiếu Hàm có phải nên là thay đổi tên vở kịch biểu diễn thành 《 Romeo và Juliet 》 hay không.

Ai... Sớm biết vừa rồi liền xin cái số điện thoại di động Tiếu Hàm, cũng đỡ phải lúc này muốn liên hệ cậu nhưng căn bản liên hệ không được.

Tiểu Thỏ thở dài một hơi, liền đi trên lầu làm bài tập.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cô đến trường học còn rất sớm, trong vườn trường yên tĩnh gần như một bóng người đều không thấy.

Sáng sớm ngày xuân có một tầng sương mù mỏng manh bao phủ trên đường mòn xuyên qua rừng, trên thân cây trường học nở đầy hoa tươi rực rỡ, ở giữa một tầng sương mù mịt mù kia, để lộ ra một chút khí tức thần bí mê người.

Tiểu Thỏ hít một hơi thật sâu không khí tươi mới sáng sớm, tâm tình nhảy nhót hướng tới phòng học chạy tới.

Cô mới vừa tiến vào phòng học liền thấy có một bóng người ngồi ở chỗ kia rồi.

Đến gần vừa thấy, thực ra là Tiếu Hàm.

"Oa, hôm nay cậu tới sớm như vậy?" Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc đi đến trước mặt bàn học Tiếu Hàm, thấp giọng lên tiếng chào hỏi cậu.

Tiếu Hàm cầm bút máy trong tay viết cái gì trên giấy nghe được thanh âm Tiểu Thỏ, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo nụ cười thản nhiên nhìn cô nói: "Sớm a, đêm qua định cải biên cốt truyện Cô bé lọ lem thành Anh ngữ, bởi vì thật sự là quá muộn liền không đổi xong, cho nên buổi sáng hôm nay sớm một chút tới trường học thay đổi, tớ nhớ rõ bình thường cậu tới trường học cũng rất sớm."

"Đổi thành cái dạng gì rồi hả??" Tiểu Thỏ thuận tay cầm cặp sách trên vai mình xuống, cả người tiến đến trước mặt Tiếu Hàm, trong mắt tò mò hướng tới tờ giấy trắng trước mặt cậu nhìn qua.

"Cho cậu xem." Tiếu Hàm cầm giấy trắng trên bàn lên đưa cho Tiểu Thỏ.

Ưm...

Tiểu Thỏ cầm tờ giấy kia trong tay, nhìn chữ viết Anh văn phía trên, nhịn không được chậc chậc tán thưởng nói: "Cậu viết Anh văn thật khá a, giống như là in trên thiệp chúc mừng."

"Cảm ơn khích lệ." Tiếu Hàm mỉm cười.

Nhưng mà Tiểu Thỏ cầm tờ giấy kia mới nhìn được mấy chữ, liền nhịn không được giựt giựt khóe miệng.

Mẹ... Từ đơn phía trên, sao nhiều từ cô không biết như vậy??

"Cậu cảm thấy như thế nào?" Tiếu Hàm ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thỏ đứng ở phía trước bàn học mình, mỉm cười hỏi.

"Ách..." Tiểu Thỏ có chút phẫn nộ thả lại tờ giấy trắng trước mặt Tiếu Hàm, thanh âm yếu ớt nói: "Tớ... Xấu hổ, phía trên quá nhiều từ đơn tớ đều không biết..."

Tiếu Hàm nghe cô nói như vậy, cả người đều đã hơi hơi sửng sốt một chút, lập tức liền bật cười nói: "Thật xin lỗi, tôi ta viết những cái này từ đơn có lẽ là hơi lạ rồi."

"..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn Tiếu Hàm cười đến vẻ mặt sáng lạn trước mắt, nhịn không được hỏi: "Vì sao Anh văn của cậu tốt như vậy a? Trước khi đi học tớ cũng có nghe cậu đọc chậm qua, khẩu âm cực kỳ chuẩn a."

Tiếu Hàm nhìn cô khóe môi treo một tươi cười, thấp giọng nói: "Bởi vì mẹ tớ là người Anh quốc a."

"A?"

"Nhìn không ra sao??"