Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 380: Dấm chua này thực chua 7




Editor: Quỳnh Nguyễn

Lại tới nữa, lại tới nữa...

Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng Trình Chi Ngôn lại bắt đầu trầm mặc không nói lời nào, rốt cục nhịn không được vòng đến trước mặt Trình Chi Ngôn, hai tay mở ra, ngăn lại đường đi của anh, trừng mắt nhìn anh hỏi: "Anh nước chanh, hôm nay rốt cuộc anh làm sao vậy?"

"Không như thế nào." Trình Chi Ngôn quay đầu đi, muốn từ bên cạnh cô vòng qua.

Tiểu Thỏ chính là ngăn ở trước mặt anh không cho anh đi, "Không như thế nào, hôm nay anh không hiểu ra sao làm gì biểu hiện kỳ quái như vậy, nói chuyện với anh anh cũng luôn luôn uh`m a a... A liền dẫn em về, rõ ràng buổi sáng còn khá tốt, làm gì buổi chiều xem xong chúng ta biểu diễn anh liền mất hứng, có phải cảm thấy em biểu diễn không tốt hay không?"

"Không có." Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, đôi mắt trong suốt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ, nhàn nhạt trả lời.

"Lại tới nữa!" Tiểu Thỏ nhất thời giận dễ sợ, "Vậy anh chính là mất hứng nói với em rồi hả?? Xế chiều hôm nay mỗi lần em nói chuyện với anh, anh đều đã vô cùng đơn giản dùng hai ba chữ trở về, làm cho người ta muốn tiếp tục đi nói cũng nói không xong, anh sao vậy, như vậy chúng ta làm sao tiếp tục nói chuyện phiếm vui vẻ?"

"A......" Trình Chi Ngôn mị mị ánh mắt, trong ánh mắt mang theo một tia cảm xúc phức tạp nhìn Tiểu Thỏ nói: "Vậy em có thể nói chuyện phiếm vui vẻ cùng Tiếu Hàm sao?"

"Cái gì Tiếu Hàm, em nói chuyện với anh, mắc mớ gì đến Tiếu Hàm?" Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, thở phì phì nói: "Ít nhất Tiếu Hàm cho tới bây giờ đều sẽ không dùng lời lẽ ứng phó em."

"..."

Trình Chi Ngôn đứng tại chỗ, trong đôi mắt sâu thẳm kia, để lộ ra một tia nguy hiểm.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy không khí quanh thân lạnh đi, cảm giác dường như nháy mắt kết băng.

"Nếu nói như vậy, em tìm Tiếu Hàm nói chuyện phiếm đi." Trình Chi Ngôn bước chân dài ra, bỏ lại một câu như vậy lập tức từ bên cạnh Tiểu Thỏ lách đi qua.

Ai??

Cả người Tiểu Thỏ đều đã cứng tại chỗ, mắt thấy bóng dáng Trình Chi Ngôn càng chạy càng xa, cô rốt cục phục hồi tinh thần lại.

Này... Lại mắc mớ gì đến Tiếu Hàm??

Cô cắn chặt răng, liền dẫm chân đuổi theo Trình Chi Ngôn ồn ào: "Anh nước chanh, anh đợi em!"

Buổi tối, tắm qua.

Tiểu Thỏ thay áo ngủ, chuyển động tới chuyển động đi trong phòng của mình.

Về sau anh nước chanh thật giống như lão tăng nhập định, bất luận cô nói chuyện với anh như thế nào anh đều không để ý mình rồi.

Đây không bình thường!!

Đây cực kỳ không bình thường!!

Tiểu Thỏ cắn móng tay mình, ở trong phòng loạn chuyển, lại nghĩ như thế nào cũng không rõ, rốt cuộc anh nước chanh xảy ra chuyện gì.

Phía bên cô đang buồn rầu, bên kia Trình Thi Đồng vậy mà gọi điện thoại.

Đúng rồi! Có thể hỏi Trình Thi Đồng a! Cô ấy không phải cực kỳ hiểu biết chú nhỏ sao?

Tiểu Thỏ vỗ tay một cái, vội vàng nhào lên trên giường, cầm lấy di động của mình đè xuống nút nghe.

"Ha ha ha, Tiểu Thỏ, chúc mừng lớp cậu được hạng nhất a!" Điện thoại vừa thông liền truyền đến thanh âm Trình Thi Đồng hi hi ha ha.

"Cảm ơn..." Tiểu Thỏ ỉu xìu trả lời một câu, đang chuẩn bị mở miệng hướng tới cô ấy hỏi chuyện Trình Chi Ngôn, lại nghe được Trình Thi Đồng bên kia điện thoại đè thấp thanh âm lấy một loại giọng điệu bát quái hướng tới cô hỏi: "Tiểu Thỏ, cậu biết không, bọn họ đều đã truyền tai nhau, nói cậu với Tiếu Hàm lớp cậu yêu đương ai..."

Cái gì??

Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh.