Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 71: Mọi thứ cũng không bằng anh




Lúc mẹ Tiểu Thỏ nghe câu cuối cùng, thoáng sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được bật cười nói: “Hóa ra một câu cuối cùng mới là câu trọng tâm."

“Đúng vậy, thế nào, mẹ viết xong chưa?”Tiểu Thỏ muốn xem thư tình sau khi mình đọc xong, tiến đến bên cạnh mẹ mình, thò đầu nhìn tờ giấy ở trên bàn.

“Viết xong rồi.”Mẹ Tiểu Thỏ nói xong cầm tờ giấy lên, lại cẩn thận để khô, lúc này mới đưa vào trong tay Tiểu Thỏ hỏi: “Muốn mẹ giúp con trang trí phong thư không?"

Tiểu Thỏ nhận tờ giấy kia xoay người chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa trả lời: “Không cần a, con trực tiếp cho anh nước chanh xem là được rồi."

“Con chắc chắn...."

Mẹ Tiểu Thỏ còn chưa nói xong, Tiểu Thỏ đã chạy trốn không thấy bóng dáng nữa.

Con chắc chắn... Con trực tiếp đưa cho nó như vậy, nó sẽ không cho rằng đây là danh sách mua sắm siêu thị sao?

--- ----

Tiểu Thỏ cầm thư tình mới ra lò, một mạch chạy đến trong phòng Trình Chi Ngôn, "Ầm”Một tiếng đẩy cửa phòng ra.

Trình Chi Ngôn đang ở trước bàn sách làm bài tập, bị tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên làm hoảng sợ.

“Tiểu Thỏ?”Đợi cho sau khi Trình Chi Ngôn thấy rõ ràng Tiểu Thỏ đứng ở cửa, nhịn không được kỳ quái nói: “Em không phải trở về tìm mẹ em sao?"

“Đúng vậy, em lại trở lại.”Tiểu Thỏ gật đầu, chạy rất nhanh đến trước mặt Trình Chi Ngôn, đưa thư tình mới viết xong đến trước mặt Trình Chi Ngôn giống như hiến vật quý nói: “Tặng anh nước chanh."

“Cái gì vậy?”Trình Chi Ngôn cúi đầu, cầm tờ giấy trong tay Tiểu Thỏ lên.

“Ha ha, anh xem biết...”Tiểu Thỏ nhìn anh cười sáng lạn.

Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc nhìn cô, lại cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình.

“Dove chocolate... Tám vị hoa cỏ... Khả Khả Brownie..."

Trình Chi Ngôn sau khi đọc vài câu, đầu đầy vạch đen ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ nói: “Em sẽ không phải muốn nói với anh, những thứ này đều là thứ em muốn ăn chứ?"

“Không phải nha.”Tiểu Thỏ lắc đầu, đến trước mặt Trình Chi Ngôn nghiêng đầu nhìn tờ giấy kia một chút, miệng nhỏ lẩm bẩm nói: “Anh tiếp tục đọc xuống đi."

"...”Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn cô một cái, tiếp tục nhìn xuống thì thầm:

" Phô mai hạt ngô, nước cốt gà khoai tây bùn, tất cả đều... Không bằng anh...?"

" Ân ân!" Lúc Tiểu Thỏ nghe được một câu cuối cùng vội vàng gật đầu như giã tỏi nói: “Đúng! Những thứ ăn ngon này ở trong cảm nhận của em, Mọi thứ cũng không bằng anh nước chanh!"

"..."

Ngón tay trắng nõn như ngọc của Trình Chi Ngôn cầm tờ giấy kia, khóe miệng màu hồng phấn nhịn không được rút rút.

“Cho nên....Em sẽ không phải là muốn nói cho anh biết, đây là một phong thư tình đi?"

Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trình Chi Ngôn, vô cùng nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là một phong thư tình em viết cho anh, thế nào, viết hay chứ?"

Trình Chi Ngôn nhìn tờ giấy trước mắt kia, lại chỉ muốn cười.

Anh đưa tay sờ đầu xù của Tiểu Thỏ nói: “Em đấy, có phải đã liệt kê tất cả món ăn ngon em có thể nghĩ đến không?"

“Ai nói, em có thể nghĩ đến món ăn tốt hơn, vốn cái thư tình này không phải ngắn như vậy...”Tiểu Thỏ vội vàng phản bác nói.

“A... Vậy nó vốn là dạng gì?”Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, giọng nói dịu dàng hỏi.