Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 14
Lúc rạng sáng, Lộc Kỳ thức dậy đút sữa cho mèo con, bốn bé mèo nhỏ này vừa mới tỉnh dậy đã chen chúc lại với nhau trên tấm thảm điện, chỉ cần đói bụng liền sẽ kêu meow meow.
Lộc Kỳ đã đặt báo thức rồi, cậu mơ mơ màng màng mà đút sữa một lần, lại dùng khăn giấy trợ giúp chúng nó đi vệ sinh, lăn lộn gần một tiếng, chúng nó cũng ngủ hết, Lộc Kỳ lại quay về giường nằm ngủ bù.
Cơn buồn ngủ lui đi không ít, Lộc Kỳ lên B trạm muốn tìm một video hỗ trợ giấc ngủ, kết quả bị tin nhắn dồn dập xuất hiện làm cho hoảng sợ.
Khoảng thời gian trước đều là tin nhắn tràn đầy ác ý, Lộc Kỳ đối với những chấm đỏ thông báo này có bóng ma tâm lý, do dự một chút mới ấn vào xem, cậu nhanh chóng liếc nhìn một lượt.
Hả?
Cậu trừng lớn hai mắt, ánh sáng trên di động phản chiếu lên đôi mắt đen nhánh của cậu.
[ Ha ha ha ha ha ha trời xanh đúng là có mắt!! Lộc bảo bối! Tên cặn bã 90 độ kia bị lật xe rồi!]
[ Thái thái có ở đây không? Cái tên rùa đen bịa đặt kia bị cảnh sát bắt đi rồi [ gọi điện thoại] [ gọi điện thoại] ]
[ [hình ảnh] [ hình ảnh] ]
[ [ chuyển phát] ]
Trước tiên Lộc Kỳ nhấn vào hình ảnh.
Là cái thông báo nền xanh chữ trắng của cảnh sát thành phố Ninh Hải tuyên bố, nơi mà Liễu Giang đang ở. Nội dung là Liễu Giang bị nghi ngờ có liên quan tới tội hiếp dâm cùng với dâm ô tập thể, đã bị cảnh sát bắt giữ theo luật hình sự.
Liễu Giang ---- là tên thật của Góc Vuông 90 độ.
Lộc Kỳ bị một quả dưa cực lớn đập trúng mặt lại càng không thể ngủ được, cậu dứt khoát đem gối đầu lót ra phía sau lưng, tìm tư thế càng thoải mái để mà ăn dưa.
Khi nắng sớm mờ mờ xuất hiện, phòng cách vách truyền đến tiếng mở cửa, Lộc Kỳ nghiêng đầu nghe một chút, tiếng bước chân xuống lầu của Mộ Nam Kiều rất nhẹ nhàng, cậu nghĩ tới vóc dáng cao lớn của hắn rón ra rón rén mà đi xuống lầu, liền nhịn không được mà nhếch khóe môi, giơ tay lên xoa xoa đôi mắt hơi cay.
Mấy bé mèo con lại kêu meow meow, Lộc Kỳ mang dép lê đi pha sữa, lúc cho chúng uống sữa còn nghĩ tới toàn bộ quá trình ăn dưa của Góc Vuông 90 độ.
Ban đầu là một blogger nhỏ không có tiếng tăm gì đưa tin tức, công bố võng hồng* Liễu Giang dụ dỗ fans nữ tuổi vị thành niên phát sinh quan hệ, bên dưới thậm chí còn có video theo dõi hai người trước sau đi vào khách sạn.
* võng hồng: tạm hiểu là người nổi tiếng trên mạng.
Nhưng tin này không có tính xác thật, fans của Góc Vuông lập tức tới bên dưới khu bình luận của blogger phản hồi Góc Vuông là gay, làm sao có thể ngủ với fans nữ được chứ.
Bài viết của blogger này bị báo cáo lên weibo khiến nó bị xóa bỏ, nhưng 40 phút sau, blogger này lại đăng lên một tin nóng nữa, người làm việc ác không nói nhiều, trực tiếp đăng một đống hình ảnh lên.
Vài tấm hình quá mờ cho nên bị vỡ nét, nhưng nếu cố gắng phóng to hình ảnh ra, sẽ thấy Liễu Giang hai tay hai bên ôm một nam một nữ, trong bức hình thì hắn đang hôn môi với cô gái, còn người con trai bên cạnh dù đã bị làm mờ mặt, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra được đó không phải là bạn trai Gấu Honey hiện giờ của hắn, trong tấm ảnh mờ ấy, dường như Liễu Giang không có mặc quần.
Lúc này dư luận nổ tung rồi, dù cho vẫn có fans đang liên tục đính chính là người trong ảnh không phải Liễu Giang, nhưng phần lớn fans còn lại thì im lặng, dù sao Liễu Giang cũng không phải là minh tinh, người bị tẩy não cũng chỉ là số ít.
Sau đó, blogger này lại đăng lên một video.
Có người đứng từ xa quay một đoạn video cảnh sát đang bắt một nhóm người tham gia mại dâm, trong ánh đèn đỏ xanh lập lòe, vì cách quá xa nên chỉ có thể thấy được thân hình mơ hồ của cả trai lẫn gái, nhưng mà người quay video lại cách gần bãi đỗ xe, bên cạnh có một chiếc xe thể thao màu đỏ cực kỳ sành điệu đang đậu, giống y như đúc chiếc xe mà khoảng thời gian trước Liễu Giang đã khoe trên livestream.
Cuối cùng, tin tức này cũng được chứng thực, cảnh sát Ninh Hải đã đưa ra thông báo.
Trong đêm, B trạm đã cấm tài khoản Góc Vuông 90 độ.
Tóm lại, Liễu Giang xong rồi. ngôn tình hài
Tin nhắn của Lộc Kỳ đều là gọi cậu đi xem náo nhiệt.
Mèo con ra sức hút sữa trong ống, bLộc Kỳ mỏi mệt mà ngáp một cái.
Cậu xem náo nhiệt đủ rồi, bây giờ mới cảm thấy có chút mệt nhọc.
Kẻ xấu đã bị trừng phạt xứng đáng, đương nhiên là cậu cảm thấy rất vui mừng rồi, nhưng loại hưng phấn này không liên tục được lâu, là một người cha tạm thời của bốn bé mèo con, cậu phải cho mấy bé mèo con này uống xong sữa, còn trở về ngủ bù.
Ôm gối đầu, giấc ngủ nướng này vô cùng sâu.
Cùng lúc đó, Mộ Nam Kiều đã thay một bộ âu phục màu nâu trang trọng, đang ngồi trên xe đi tới tập đoàn Mộ thị.
Hắn có tài xế riêng, nên có thể tập trung xem những thứ mình thấy thú vị.
Tối hôm qua trợ lý phải thức đêm làm việc, xung quanh mắt có một quầng thâm xanh đen rất rõ ràng, tên võng hồng kia cũng rất xứng đáng mà vào cục cảnh sát, người nọ hoàn toàn không biết bản thân bị theo dõi, còn tụ tập chơi tập thể, chỉ cần báo cảnh sát một phát, vừa vặn bắt được cả ổ.
Nghĩ đến cái meme "mèo cầm dao" mà tối hôm qua ông chủ gửi cho anh, anh không nhịn được mà run lập cập, trộm liếc nhìn ông chủ của mình một cái.
Mộ Nam Kiều chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, bàn tay thì chống cằm, ánh nắng buổi sớm chiếu lên gương mặt đẹp dẽ không tỳ vết của hắn, khiến đường nét khuôn mặt của hắn càng thêm sâu hơn. Mặc dù là hàng ghế sau, nhưng không gian của xe này vô cùng tương xứng với giá tiền của nó, ông chủ có thể bắt chéo đôi chân dài của mình với tư thế ưu nhã, thanh nhàn.
Ưu nhã để xem..... tranh 18+?!!
Thiếu chút nữa là trợ lý bị nước miếng của mình sặc chết, anh thật sự không có cố ý nhìn lén đâu, anh chỉ mơ hồ nhìn lướt qua thôi, nhưng chỉ một cái liếc nhìn mơ hồ như vậy lại càng khiến cho bóng người dây dưa kia lại càng đáng ngờ a a a a a!!
Anh trợ lý che miệng, không dám ho lớn tiếng, nghẹn đỏ bừng cả mặt.
Trời mới biết, hôm nay vốn dĩ anh muốn ngồi ở ghế phó lái, nhưng bị ông chủ nhìn bằng cặp mắt hình viên đạn kia kéo xuống phía sau, anh nhìn kỹ lại thì mới phát hiện ra trên chỗ tựa lưng của ghế phụ có một chiếc gối kê cổ in hình một con nai con đang chạy trong phim hoạt hình.
Kết quả, anh ngồi ở hàng ghế sau lại nhìn thấy thứ không nên thấy, ngày mai có khi nào bởi vì anh bước chân trái vào tập đoàn Mộ thị trước mà bị đuổi việc luôn hay không?
Nhưng đúng là gần đây ông chủ của anh có hơi lạ, tuy rằng trên người ông chủ vẫn luôn có cái khí chất u ám biến thái, nhưng hai ngày này lại cứ như một tên biến thái động lòng xuân ấy.
" Muốn ho thì ho." Mộ Nam Kiều lười biếng nói: "Anh tự nghẹn chết chính mình ở trên xe của tôi, tôi rất khó để xử lý."
Anh trợ lý cảm thấy cái chữ "xử lý" này ý là chỉ đào hố chôn xác.
Rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, quay đầu qua một bên ho khan vài tiếng.
Mộ Nam Kiều không để ý tới anh, vẫn tiếp tục xem video tiếp theo của Lộc Kỳ.
Trước đó hắn chỉ biết hàng xóm là họa sĩ vẽ tranh, cụ thể là loại tranh gì thì bây giờ hắn mới biết được, đúng thật là rất có ý tứ.
Nếu khách hàng cho phép, đôi khi Lộc Kỳ sẽ đăng một ít bản phác thảo chưa hoàn thiện lên cho mọi người thưởng thức, cũng không phải đều là tranh 18+, có một chút là văn tản mạn, fanfic này nọ.
Lộc Kỳ có phong cách riêng, đa phần tranh của cậu đều có một bầu không khí đặc biệt, trong sự tương phản của màu sắc mạnh mẽ, những đường cong thân thể của nhân vật cùng với những chi tiết nhỏ mơ hồ, có đôi khi còn hấp dẫn ánh mắt người khác hơn cả để trần trụi.
Khách hàng đưa ra đủ loại yêu cầu, nhóc hàng xóm cũng xem như là có kiến thức rộng rãi, tri thức lý luận được tích lũy vô cùng phong phú.
Mộ Nam Kiều nhấn theo dõi, cũng dùng tài khoản vừa mới đăng ký bình luận ở video cuối cùng của Lộc Kỳ.
[ Leonid lv.2: Dựa dựa thái thái ~ [mèo con thăm dò] ]
Cơm trưa xong, hắn nhận được cái like cùng bình luận đáp lời lại của thái thái tiểu Lộc.
[ LU Lộc: Cảm ơn bạn đã thích nha ~ [ thả tym] ]
Anh trợ lý chưa bị đuổi vừa ngẩng đầu lên thì thấy trên mặt ông chủ đang lộ ra một nụ cười vô cùng tươi tắn, đều có thể nhìn thấy được mềm mại dịu dàng ở khóe mắt đuôi lông mày của hắn, cái này làm cho khuôn mặt vốn đã xuất sắc kia càng thêm lóa mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Vì thế anh trợ lý càng cúi đầu xuống thấp hơn, hận không thể kiếm một chỗ nào đó mà chui vào luôn.
Thời cổ đại, thái giám không thể biết rõ được tâm trạng của hoàng đế một cách dễ dàng, dù có biết cũng phải giả vờ là không biết. Anh trợ lý cảm thấy mình bây giờ chính là tên thái giám ấy.
Cái nụ cười này cũng giống như cái gối kê cổ kia vậy, đều là thứ không thể nói thẳng ra được.
......
Buổi chiều Mộ Nam Kiều có một bữa tiệc, có uống chút rượu, sau khi kết thúc thì cũng không về công ty, mà bảo tài xế đưa hắn về chung cư cũ.
Hắn không để xe chạy tới cổng tiểu khu, mà dừng lại ở đối diện trường trung học Hằng Kim, một mình hắn bước xuống xe đón hoàng hôn dần buông xuống, đi dọc theo con đường dành cho người đi bộ.
Khu dạy học với bức tường trắng như tuyết bị ánh mặt trời hoàng hôn bao phủ một gam màu cam ấm áp, những tấm kính cửa sổ phản xạ lại ánh sáng, radio vang lên, tiếng dương cầm du dương vang khắp sân trường.
Bên cạnh cổng chính của trường có một bồn hoa, đài phun nước cùng với một hàng cây xanh, có rất ít học sinh đi trên con đường rợp bóng cây này, thời gian này vẫn còn chưa có tan học, phần lớn học sinh vẫn còn đang hoạt động ở hai sân thể dục phía sau trường.
Tầm mắt hắn xuyên qua đài phun nước trắng tinh không tỳ vết kia, nhìn thẳng về hướng đông nam của trường.
Nơi đó có một cái nhà kho cũ, diện tích không lớn, nói đúng hơn là nó cũng không nằm trong khuôn viên trường trung học Hằng Kim. Trong đó có rất nhiều bàn ghế và dụng cụ thể dục được chất đống, chẳng biết tại sao, những cửa sổ thông gió ở trên cao đều bị bịt kín hết từ bên ngoài. Nhà kho này vốn đã u ám rồi, chỉ cần tắt hết đèn đóng cửa lại thì không khác gì một đám bùn nơi biển sâu, lạnh lẽo, yên tĩnh, khiến người ta thở không nổi.
Mà hắn khi đó, còn chưa hiểu cái gì gọi là ẩn nhẫn chịu đựng, tất nhiên khi hắn bị đánh sẽ thấy rất đau, nhưng hắn cũng liều mạng đánh trả lại bọn chúng. Hắn không thể đánh thắng được một đám người, nhưng hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu, đó là em họ của hắn, con trai của nhà chú hai, tên Mộ Thụy.
Khi hắn bị một đám đàn em của Mộ Thụy kéo ra, miệng đều là máu, nhưng không phải là của hắn, mà là của Mộ Thụy, hắn cắn rớt một miếng thịt từ trên cánh tay của gã.
Đám người đi theo Mộ Thụy sợ nhà họ Mộ giận chó đánh mèo, nên chia ra làm hai nhóm, một nhóm đưa Mộ Thụy tới bệnh viện, còn một nhóm ở lại đánh hắn. Chẳng biết chúng lấy sợi xích ở đâu ra, vừa túm đầu hắn, vừa trói hai tay của hắn ra sau lưng, nhốt hắn vào nhà kho.
Mộ Nam Kiều biết vì sao Mộ Thụy lại làm như thế, em họ của hắn chính là một tên liếm cẩu* không hơn không kém, người gã thích là một cô gái có tên trong danh sách những tuyển thủ dự bị trong cuộc thi ngày mai. Nếu tuyển thủ chính thức như hắn mà gặp chuyện gì đó, thì người dự bị có thể lên sân thi đấu thay.
* Liếm cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ tình cảm, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Mỗi một vết thương trên người hắn đều đau, đây là lần bị thương nghiêm trọng nhất trong vòng nửa năm gần đây, sau nửa đêm hắn bắt đầu phát sốt, trong bóng tối dường như có một con ác quỷ đang ngủ đông bắt đầu thức tỉnh, vặn vẹo xé rách cơ thể hắn.
Hắn biết có gọi thì cũng không có ai tới, bằng không lúc hắn bị đánh, đã sớm có người tới hỏi thăm rồi, hơn nữa hiện tại hắn cũng không còn sức lực nào để kêu cứu nữa, lồng ngực và bụng đều đau đến nỗi hắn không thể thở được.
Hắn sẽ chết sao?
Vấn đề này không ngừng chạy tới chạy lui trong đầu hắn, cuối cùng hắn lại cười ra tiếng.
Trong cuộc đời mười mấy năm phía trước, hắn có được nhiều thứ tốt đẹp, đầu óc thông minh, cha mẹ yêu thương, còn có vô số lời khen ngợi, nhưng những thứ có được dễ như trở bàn tay ấy đã bị hủy diệt trong nửa năm bóng tối u ám này.
Con người thật là một sinh vật yếu đuối, để đắp nặn nên một linh hồn xinh đẹp cần rất nhiều ánh mặt trời, hoa tươi cùng tình yêu, nhưng phá hủy một người, chỉ cần một đêm dài yên tĩnh không một tiếng động.
Hắn nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy một âm thanh rất nhỏ.
" Tss tss tss......"
Lúc đâu, Mộ Nam Kiều còn cho rằng mình nghe lầm.
Nhưng xác thật là có người vẫn luôn phát ra âm thanh "tss tss", chính là cái kiểu âm thanh khi đang gọi chó nhỏ vậy.
Có tiếng thì thầm nghi ngờ của một cậu thiếu niên: "Hứa Hằng Tinh, cậu xác định là ở gần đây sao? Sáng sớm hôm nay tôi còn muốn tham gia một cuộc thi.... Được rồi, vậy tôi lại tìm thêm năm phút nữa, chờ khi nào tôi thi đấu xong thì lại cùng cậu tìm tiếp....."
Hình như đối phương đang gọi điện, sau khi cúp máy thì có tiếng bước chân dần dần lại gần.
Từ trong cổ họng của Mộ Nam Kiều phát ra một vài tiếng rên rỉ.
Thanh âm quá nhỏ, hắn cũng không có ôm hy vọng gì nhiều, cơn sốt cao làm ý thức của hắn có chút không được tỉnh táo lắm, thậm chí hắn còn không xác định được là có phải mình nghe lầm hay không.
Cửa nhà kho bị đẩy hai cái, nhưng bị khóa rồi nên không mở được, đối phương nói hai câu gì đó, rồi tiếng bước chân dần xa.
Trong lòng Mộ Nam Kiều cũng chùng xuống.
Nhưng cửa sổ trên đỉnh đầu bị cạy ra, ánh mặt trời lọt vào bên trong.
Hắn cố sức lật người lại thành nằm ngửa, đôi mắt sưng to chỉ còn một cái khe nhỏ gắng gượng mở ra, thấy được một bàn tay mảnh khảnh sạch sẽ.
Chủ nhân của cái tay kia có lẽ không đủ cao, nên chỉ có thể đem cửa sổ thông khí kéo lên một chút, sau đó lại rụt tay về, một lát sau, dường như dưới chân được lót thêm, cái tay kia rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn với vào trong.
Người ngoài cửa sổ vẫn không nhìn tới được bên trong, chỉ lộ ra được một nhúm tóc nhỏ đong đưa, không xác định mà tiếp tục "tss tss" hai tiếng.
Mộ Nam Kiều nghẹn ngào nói: ".....Tôi là người."
Người ngoài cửa sổ kêu lên một tiếng kinh ngạc, lần này Mộ Nam Kiều nghe rõ rồi, đúng thật là một thiếu niên.
Đoạn ký ức này rất mơ hồ, hắn phát sốt, choáng váng mà nghe thấy thiếu niên kia báo cảnh sát, còn gọi cứu thương, lúc chờ người cứu viện tới thì thiếu niên vẫn luôn lải nhải nói với hắn không ngừng.
Hắn chỉ cần im lặng một chút, cái tay với vào trong kia liền sẽ nôn nóng mà đung đưa, cái vòng tay trên cổ tay cứ run run như một cánh bướm đang nhắm mắt mà bay loạn xạ.
Làm đầu hắn càng choáng váng.
Nhưng rõ ràng ánh nắng buổi sớm đang nhảy nhót trên cánh bướm này, cũng như đang lẳng lặng nói cho hắn biết: trời sáng rồi.