Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 48




Khi Lộc Kỳ tỉnh lại, cổ họng của cậu khô rát đau đớn, đầu vẫn còn choáng váng và cảm thấy buồn nôn.

Cậu nằm đến cả người cứng đờ, muốn hoạt động tay chân một chút thì nhận ra rằng tay mình đã bị trói ra sau lưng, chân cũng bị cột vào nhau, trong miệng thì bị nhét đồ vật.

Cậu giả vờ như mình chưa tỉnh dậy, nghe ngóng xung quanh một chút, tiện thể nhớ lại cảnh tượng trước khi bị ngất đi.

Cậu quay về tiểu khu Hoa Viên, lấy được thứ mà cô gái kia tặng cho cậu ở chỗ chủ nhà, ngoại trừ ảnh chụp, cô gái nhỏ còn tự tay gấp một ít tác phẩm bằng giấy, đủ loại hình động vật nhỏ màu sắc rực rỡ nằm trong hộp, mỗi một cái đều là tâm ý của cô gái.

Lộc Kỳ rất thích, cậu cầm hộp đi về phía trường trung học Minh Kỳ, lúc sắp ra khỏi tiểu khu, trong một con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà, cậu phát hiện một con chó hoang bị thương.

Lộc Kỳ muốn tiến lên xem tình huống một chút, chỉ là hiện tại cậu không có tinh lực để chăm sóc một con chó con nữa, vì vậy cậu tính liên hệ với Hứa Hằng Tinh.

Cậu ngồi xuống bên cạnh chó con, đang chuẩn bị lấy một tờ khăn giấy ra để nhấc nó lên xem xét vết thương trên đùi thì chợt có tiếng bước chân vang lên sau lưng cậu.

Không chỉ có một người, hơn nữa tiếng bước chân còn nặng nề và mạnh mẽ của người trưởng thành, theo bản năng, Lộc Kỳ cảm thấy không đúng lắm, cậu xoay người lại đồng thời nghiêng người qua một bên.

Chỉ như vậy, nhát chém của đối phương rơi vào khoảng không, gã hơi kinh ngạc mà nhìn Lộc Kỳ.

Lộc Kỳ cũng không rảnh để lo cho con chó con nữa, cậu thả nó qua bên cạnh, nhanh chóng đứng lên, đề phòng mà nhìn tên đàn ông cao to kia, cậu hét lên hỏi gã là ai.

Cậu biết đối phương sẽ không trả lời, hỏi như vậy chỉ để kéo dài thời gian mà thôi, đôi mắt của cậu đang tìm kiếm thứ gì đó để có thể phòng thân, hoặc là có thể tạo ra khe hở để lao ra ngoài.

Nhưng phía sau người đàn ông lại xuất hiện thêm vài người nữa, Lộc Kỳ nhìn thân hình cùng khí chất của bọn họ, đột nhiên cậu nghĩ ra thân phận của những người này, chắc đều là vệ sĩ riêng của ai đó.

Vậy không phải vì tiền rồi.

Con hẻm nhỏ hẹp, vài người xông tới chặn hết đường ra, Lộc Kỳ cũng không tìm được công cụ nào tiện tay để tạo cơ hội trốn thoát, cậu cũng không ngồi chờ chết, mà trực tiếp hét to lên: "Cháy! Cháy!"

Loại sự cố có thể gây nguy hiểm cho bản thân sẽ khiến người khác chú ý và gây ồn ào hơn, nếu la lên "Cứu mạng" hay "Có cướp" mới càng khiến người ta sợ hãi bỏ chạy ra xa, đó là những gì mẹ cậu từng nói với cậu lúc còn nhỏ, không ngờ bây giờ lại phải dùng tới, chỉ là bọn họ cũng không cho Lộc Kỳ cơ hội gào lên, tên đàn ông vừa rồi đánh không trúng Lộc Kỳ lại xông tới túm lấy cậu.

Lộc Kỳ tung một cú đấm nện thẳng vào mũi của gã.

Mấy ngày nay cậu luyện quyền anh cũng không phải để chơi, đối phương không có phòng bị gì bị trúng một đấm, gã hét lên một tiếng rồi ngồi xụp xuống che lại mũi, vì con hẻm quá hẹp nên mấy người phía sau không thể xông lên được, chỉ biết đứng ở đó.

Nhưng dù sao thì bọn họ cũng đông người, thấy Lộc Kỳ kêu cháy, đã có người mở cửa ra xem thử, chẳng biết là ai trong đám vệ sĩ kia kêu lên: "Giữ nó lại, chụp thuốc mê đi! Khoan hãy đụng vào gương mặt đó."

Đó là câu nói cuối cùng mà Lộc Kỳ nghe được, nhóm người này như không thèm kiêng dè gì nữa, một đám người như tổ ong chen tới đè cậu lại, Lộc Kỳ đánh một cú vào mắt của một người, lúc giãy giụa còn đá một chân vào người nào đó, cuối cùng cậu bị ấn xuống đất, khuôn mặt bị cọ xuống bề mặt cát sỏi hơi đau, sau đó bị một cái khăn lông mang theo mùi vị khó chịu chặn ngang miệng mũi.

Chuyện sau đó, cậu không còn biết gì nữa.

Cậu có hơi sợ hãi, nhưng vẫn tự an ủi bản thân, cái câu  "Khoan hãy đụng vào khuôn mặt!" kia, dường như đã nói ra ý đồ của bọn bắt cóc rồi, Lộc Kỳ chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày cậu sẽ còn bị cướp sắc, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng bọn chúng sợ đánh bầm dập mặt mũi khiến cậu bị biến dạng, không thể nhận ra thì chúng không đòi tiền Mộ Nam Kiều được......

Lộc Kỳ tỉnh lại được một lúc lâu rồi mà nơi này vẫn không có động tĩnh gì, cậu cẩn thận nghiêng đầu khiến cái khăn che mặt bị hở ra một chút, từ đó mà quan sát cảnh tượng xung quanh.

Dường như chỗ này là một phòng nghỉ ở KTV, trước kia Lý Nhất Mạc làm thêm cậu có nhìn thấy qua bố cục tương tự như thế này, đằng trước là phòng riêng, đằng sau chính là phòng nghỉ, chuẩn bị cho khách hàng khi say rượu có thể nghỉ ngơi, hiện tại cậu bị người ta ném ở trên giường trong một căn phòng nghỉ, phòng này không có cửa sổ, nên không thể thấy được ánh sáng mặt trời, chỉ có ánh sáng màu xanh tím nhạt nhòa của đèn trang trí.

Có tiếng nói chuyện vang lên ngoài cửa, ban đầu còn hơi mơ hồ, sau đó có người tức giận quát to trách móc ai đó, người kia không phục nên bắt đầu cãi nhau.

"Mày con mẹ nó có phải bị điên rồi không?" Có tiếng đập đồ vật vang lên cùng với tiếng hét to của người đàn ông kia, " Mày không xem TV à! Mộ gia xem tên này là con dâu đấy! Mày chơi đứa nào không được?! Còn muốn chơi vợ của người khác?!!"

"Tao xem TV làm mẹ gì? Tao chỉ dùng TV để xem...." Một giọng nam khác như vịt đực không thèm để ý vang lên, "Với lại, con dâu gì chứ? Nhà hắn có cơ ngơi lớn như vậy, lấy một đứa con dâu là nam không sinh được con? Chẳng phải sau này vẫn đi tìm phụ nữ để sinh sao, nếu không chặt đứt hương khói....."

"Con mẹ nó hương khói nhà mày!" Đối phương cắt ngang lời hắn: "Vương Lương! Mẹ nó mày lớn gan nhỉ! Mày dám làm như thế, thì cả nhà này mới phải tuyệt đường hương khói đấy!"

Vương Lương.....

Lộc Kỳ yên lặng ghi nhớ cái tên này.

Cậu có thể chất chống gây mê, có lẽ bọn họ không nghĩ tới cậu lại tỉnh nhanh như vậy, cuộc tranh cãi vẫn quyết liệt như cũ.

"Làm sao? Mộ Nam Kiều còn có thể bởi vì nó mà trở mặt với nhà chúng ta chắc?" Giọng vịt đực kia cười lạnh một tiếng: "Vương Đoan, mày sợ hắn, nhưng tao thì không, ông đây từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ ai! Toàn bộ cái đất Thân Thành này ông đây đều có thể đi ngang, ngủ với một thằng trai bao thì có làm sao? Mày đừng có mà mẹ nó nói với tao là Mộ Nam Kiều yêu nó, yêu cái rắm ấy! Tình yêu làm gì có thật! Một thứ đồ chơi thì sao tao không đụng vào được!"

Quả nhiên, cái người gọi là Vương Đoan kia im lặng, Lộc Kỳ mơ hồ nghe thấy được tiếng thở hồng hộc của hắn, dường như hắn bị chọc tức không nhẹ.

Một lúc lâu sau, Vương Đoan nói: "Mày chạm vào người cậu ta chưa? Cậu ta có nhìn thấy mặt của mày không?"

Không biết Vương Lương nghĩ tới cái gì, qua một lúc, gã nở nụ cười khinh miệt. " Tất nhiên là chạm vào rồi, mẹ sướng chết, không hổ là người mà Mộ Nam Kiều và Lâm Uyên nhìn trúng, đúng là cực phẩm! Mặt của tôi, nó cũng thấy rồi, đừng nói gì nữa, anh trai à, không thể trả người về đâu, anh vẫn nên suy nghĩ xem làm sao chùi đít cho tôi đi."

Lộc Kỳ nhúc nhích mông, không có cảm giác khó chịu gì, rõ ràng là Vương Lương nói dối để kéo nhà họ Vương xuống nước, gã muốn bọn họ giải quyết hậu quả cho gã.

Người này vừa ích kỳ, kiêu ngạo lại còn ngu xuẩn, chắc chắn cái loại việc này gã đã làm nhiều lần rồi.

Tay chân của Lộc Kỳ đã khôi phục được một chút sức lực, cậu giật giật dây trói tay, phát hiện ra nó không phải là dây thừng mà là băng dính.

Băng dính là cái loại nếu còn nguyên vẹn thì không tháo được, nhưng nếu chỉ cần rách một vết nhỏ, sẽ không khó để xé nó ra, đầu tiên Lộc Kỳ dùng móng tay cào vài cái nhưng cậu không có nhiều sức nên băng dính vẫn như cũ.

Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài, "Vương Lương, tôi dẫn vệ sĩ đi, bắt đầu từ bây giờ, cậu làm chuyện gì, cũng không còn liên quan tới nhà họ Vương nữa, cậu hiểu không?"

Chuông cảnh báo trong lòng Lộc Kỳ vang lên, Vương Đoan không hề cho Vương Lương một con đường lui nào, kẻ cùng đường, sẽ làm ra chuyện gì thì thật sự khó mà nói.

......

Văn phòng tổng tài Mộ thị.

Mộ Nam Kiều báo cảnh sát, hắn cầm quần áo đi theo tới Cục Cảnh sát, sắc mặt của hắn âm trầm đáng sợ, Mộ Xuyên Bách ngồi trên sô pha, đang gọi điện thoại, thấy con trai muốn đi ra ngoài, ông dặn dò một câu: "Con trai, đừng lo lắng, bọn chúng bắt người thì sẽ đưa ra yêu cầu, dù chúng có nói cái gì, con cũng phải đồng ý trước, ổn định được đối phương rồi mới tính tiếp được, lúc cần thiết có thể hy sinh ích lợi của công ty, đợi người trở về rồi, những chuyện khác dễ xử lý hơn."

Mộ Nam Kiều thở ra một hơi, gật đầu nói: "Con biết rồi, cảm ơn ba."

Hắn mang theo trợ lý đi thang máy xuống lầu, tới thẳng tầng hầm bãi đỗ xe, trợ lý Trương kéo mở cửa bên ghế lái ra, lại bị hắn nắm cổ áo đẩy qua một bên, "Tôi lái."

Trợ lý Trương sợ trạng thái này của ông chủ mình sẽ xảy ra chuyện, nhưng anh nhìn sắc mặt của ông chủ lạnh lùng đầy sát khí, một tiếng ở trong cổ họng trôi ngược về bụng, anh im lặng đi ra ghế sau, vừa mới đóng cửa xe còn chưa ngồi vững, ông chủ đã đạp chân ga phóng ra ngoài.

Nhưng bọn họ còn chưa rời khỏi tầng hầm thì một chiếc xe mui trần màu hồng bạc sang trọng chầm chậm chạy vào từ phía đối diện, một người thanh niên cà lơ phất phơ đeo phụ kiện kim loại lủng lăng lái xe, vừa đúng lúc chặn đường của Mộ Nam Kiều.

Tiếng còi xe chói tai vang lên khiến hắn giật mình, hắn tháo kính râm xuống nhìn qua, trợ lý Trương mới nhận ra người này chính là cậu hai nhà họ Cao.

Nhắc tới cậu hai nhà họ Cao này thì cũng có chút may mắn trên người, hắn chọc ghẹo bạn trai của Mộ tổng, vốn dĩ không chết thì cũng sẽ bị Mộ Nam Kiều lột một lớp da, nhưng theo lời nói của Mộ tổng thì bạn trai của mình rất hiền lành, cậu cảm thấy người này chỉ là miệng tiện nói hai câu thôi, không có vấn đề gì, phản ứng sau đó khi tên thiếu gia ăn chơi trác táng này nhìn thấy Mộ Nam Kiều mới khiến người ta cười mệt chết.

Lộc Kỳ cũng không đồng ý để Mộ Nam Kiều có thù tất bảo phải trả thù người kia, còn Mộ Nam Kiều thì sao, hắn nể mặt tên kia khiến Lộc Kỳ cười vui vẻ như vậy, cũng liền tha cho hắn một con đường sống.

Vì thế chuyện này cứ vậy mà nhẹ nhàng cho qua, nếu không làm sao Cao thiếu gia có thể nguyên vẹn mà lái xe thể thao ở chỗ này chứ không phải bị chủ tịch Cao ném tới chỗ nào đó ở Châu Phi để rèn luyện.

Tên thiếu gia ăn chơi trác táng này đang rung đùi đắc ý bị dọa cho hoảng sợ, hắn tính mở miệng mắng người, nhưng vừa nhìn thấy là Mộ Nam Kiều, hắn lại thay đổi thành nụ cười nịnh nọt, xách theo một cái rổ lắc lư đi tới đây, gõ gõ vào cửa sổ xe của Mộ Nam Kiều.

Trợ lý Trương sợ Mộ Nam Kiều trực tiếp lái xe nghiền chết tên ngốc này, anh nhanh chóng hạ cửa kính xe xuống ló đầu ra nói: "Cao thiếu gia, hôm nay cậu tới không đúng lúc rồi, nhanh chóng dịch xe ra chỗ khác đi, Mộ tổng của chúng tôi có việc gấp."

"À à à à ......" Suýt thì Cao thiếu gia vỗ mông ngựa mà vỗ nhầm chân, hắn nhanh chóng lùi xe ra, lúc quay xe đi, đột nhiên hắn nghĩ tới gì đó, hét lớn lên: "Tiểu Trương, Anh Mộ vội vã đi ra ngoài như vậy, không phải là.... không phải là do bạn trai của anh ấy xảy ra chuyện rồi chứ?"

Thần sắc Mộ Nam Kiều lạnh lùng, hắn đẩy cửa xe bước xuống, kéo Cao thiếu gia từ cánh cửa xe mui trần ra ngoài, cất lời buốt giá: "Cậu biết Lộc Kỳ ở đâu à?"

"Tôi tôi tôi... tôi không chắc nữa...." Cao thiếu gia sắp khóc tới nơi rồi, hắn gian nan giải thích: "Là...là như thế này, anh Mộ, khoảng thời gian trước, lúc Vương Lương uống rượu với chúng tôi, lúc đó hắn uống nhiều quá, nói là nhìn trúng một tên nhóc, đáng tiếc là có chủ rồi, hắn nói muốn bắt tới để nếm thử mới mẻ, chỉ là hơi tốn chút sức lực....."

Hắn lén lút nhìn thần sắc của Mộ Nam Kiều, nuốt nước miếng nói: "Có thể.... Có thể là người yêu của anh không?"

Đoạn thời gian trước đó hắn bị bố và anh trai chửi mắng rất lâu, nói muốn xem phản ứng của Mộ Nam Kiều rồi mới giải quyết hắn, cho nên hắn luôn lo lắng đề phòng với Mộ Nam Kiều và Lộc Kỳ, lúc nghe Vương Lương nói như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Lộc Kỳ đã "có chủ".

Mộ Nam Kiều híp mắt.

Hắn biết tên Vương Lương kia, là con trai thứ ba của nhà họ Vương, nghe nói là song bào thai, đứa lớn hơn bị khuyết tật bẩm sinh không sống nổi, ngược lại Vương Lương nhỏ hơn lại sống được, cho nên bà Vương đau sủng đứa con trai này cực kỳ, tên này còn trẻ mà đã có chiến tích lừng lẫy, tiếng xấu vang xa, nếu là người của nhà bình thường thì đã đầu thai lại mấy kiếp rồi.

Lần trước Vương Lương nhìn trúng một cậu sinh viên, người ta không chịu theo gã, gã liền dùng chút thủ đoạn, cuối cùng ép đến người ta phải nhảy lầu, liệt nửa người trên, nhà họ Vương đưa một số tiền lớn cho ba mẹ của đối phương, là một số tiền lớn đến nỗi cả đời bọn họ cũng không kiếm nổi, chuyện này cứ thế mà qua, cậu trai kia tới giờ vẫn còn đang nằm ở trong phòng bệnh tư xa hoa, mỗi ngày đốt tiền để duy trì mạng sống, mà tiền đó đều do nhà họ Vương cung cấp.

Nếu Lộc Kỳ bị tên cặn bã không ra gì đó bắt đi.....

Mộ Nam Kiều đang tính toàn trong lòng, muốn liên hệ với cảnh sát để cung cấp thêm manh mối, thì Cao thiếu gia đứng bên cạnh lung lay vài cái, dường như đã hạ quyết tâm, hắn nói: "Mộ tổng, sự việc lần trước anh không tính toán với tôi, tôi cảm ơn anh, nếu không bố tôi đã đưa tôi tới Châu Phi canh gác rồi, tôi thiếu ân tình của anh, tôi nói cho anh một tin tức, Vương Lương có một cái quan bar riêng, tên này vẫn luôn làm chuyện xấu xa ở đó.... Vị trí là....ở.... ôi, tôi không nhớ được, chỉ là tôi biết đi như thế nào, để tôi dẫn đường cho anh được không?"

Mộ Nam Kiều nhìn về phía hắn, đáy mắt có tơ máu nồng đậm, hắn trịnh trọng gật đầu nói: "Cảm ơn."

Thế là bọn họ chia thành hai đường, trợ lý Trương lái xe tới cục cảnh sát, còn Mộ Nam Kiều thì lái xe đưa Cao thiếu gia đi tới quán bar mà hắn nhắc tới.

Mặc dù Mộ Nam Kiều liên tục dẫm chân ga tăng tốc dọc đường đi khiến Cao thiếu gia không khác gì con gà thét chói tai, nhưng hắn không hề vượt đèn đỏ, vào giây phút quan trọng này, hắn không thể để bản thân gặp chuyện gì được.

Khi chờ đèn đỏ, Mộ Nam Kiều khàn giọng nói: "Thật ra cậu nên cảm ơn Lộc Kỳ."

Là Lộc Kỳ mỉm cười nói không có gì, bảo hắn đừng để trong lòng, chỉ là một việc nhỏ mà thôi, tuy rằng đúng thật lúc ấy cậu cảm thấy bị xúc phạm, nhưng nhìn thấy Cao thiếu gia bị Mộ Nam Kiều dọa sợ tới mức vừa quỳ vừa bò như thế, cậu cảm thấy người này xem như đã bị giáo huấn rồi, không cần thiết phải nhỏ nhen thêm làm gì.

Mộ Nam Kiều bị Lộc Kỳ nói là lòng dạ hẹp hòi, hắn còn không vui đè cậu ra hôn một hồi lâu.

Nhưng nếu lúc ấy Lộc Kỳ không khuyên hắn, thì hắn sẽ tạm hoãn lại hợp tác với Cao thị, nếu điều tra kỹ càng hơn, Ông Cao nhất định sẽ đem kẻ đầu sỏ gây tội là Cao thiếu gia ra biên giới sung quân luôn.

Vậy thì hôm nay, sẽ không có người nào đưa tới tin tức quan trọng như thế này cho hắn.

Mộ Nam Kiều rũ mắt, nhớ tới đôi mắt cong cong xinh đẹp của Lộc Kỳ, cùng với đôi môi bị hắn hôn đến đỏ lên của cậu.

Lộc Kỳ không hề bị phụ lòng, cậu làm việc tốt giúp mọi người, cuối cùng nhận được sự dịu dàng thân thiện của thế giới này.