Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 8




Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 8

Chỉ một câu nói, suýt nữa làm hàng xóm nhỏ của hắn áy náy qua kiếp sau luôn.

Mộ Nam Kiều nhìn đủ loại đồ ăn vặt trên bàn trà, hắn bắt đầu nghĩ lại vừa rồi có phải mình giả đáng thương quá mức rồi hay không, hắn ngước nhìn Lộc Kỳ từ phòng ngủ đi ra, tay trái cậu xách theo hộp thuốc, tay phải thì cầm một "cây bắp cải" phát sáng.

Đúng vậy, cây bắp cải, một cây đèn ngủ bằng sao su có hình bắp cải.

Lộc Kỳ đem đèn ngủ đặt ở trên bàn trà, ánh sáng mờ mờ đem hai người bao trùm trong một khung cảnh màu vàng ấm áp, trên bàn không còn chỗ trống nữa, cậu lấy một cái ghế tới, đặt hộp thuốc lên, sau đó cầm tay của Mộ Nam Kiều xem xét một chút, cẩn thận mà hỏi hắn:

" Lúc tôi cứu trợ những chó mèo hoang thường xuyên sẽ bị trầy da, cho nên xử lý vết thương cũng tính là thành thạo, trước hết để tôi băng bó đơn giản cho anh, rồi đưa anh tới bệnh viện nhé?"

Mộ Nam Kiều nhìn vết xước nhỏ trên đốt ngón tay.

Ồ, động tác của hàng xóm nhỏ mà chậm thêm chút nữa, thì miệng vết thương cũng khép lại rồi.

Hắn buồn cười mà đưa ngón tay lên cho Lộc Kỳ xem, "Nếu muốn mua băng dán cá nhân thì không cần phải đi bệnh viện làm gì, xuống tiệm thuốc dưới lầu là có thể mua được rồi."

Lộc Kỳ cũng ý thức được mình chuyện bé xé ra to, cậu ngượng ngùng mà mím môi cười một cái, má bên trái có một lúm đồng tiền nhàn nhạt xuất hiện, dưới ánh đèn ấm áp, cả người cậu đều toát ra vẻ mềm mại vô hại.

Khiến người ta không nhịn được mà muốn chạm vào.

" Vậy để tôi khử trùng cho anh." Lộc Kỳ ngồi ở ghế nhỏ dùng để đổi giày, cẩn thận mà nắm tay của Mộ Nam Kiều.

Khi đầu ngón tay chạm vào cổ tay của Mộ Nam Kiều, cánh tay của hắn đột nhiên căng thẳng trong chốc lát, nhưng Lộc Kỳ chỉ nhẹ nhàng chậm rãi chạm vào cổ tay hắn, ngước mắt lên hỏi hắn: "Anh thật sự không còn bị thương ở chỗ nào khác sao?"

Trên cổ tay cảm nhận được xúc cảm ấm áp truyền đến, Mộ Nam Kiều cảm thấy hơi lạ lẫm, trong một thời gian dài, hắn đều không thể cùng người khác ở chung trong một không gian hẹp, cho dù là ba mẹ hắn cũng không được.

Tuy rằng đã được điều trị tâm lý một thời gian, tình huống này cũng đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng dù sao Lộc Kỳ vẫn là một người xa lạ mới chỉ gặp được mấy lần.

Nhưng hiện tại, ở trong phòng khách nhỏ hẹp này, người thanh niên sạch sẽ ấm áp đến gần hắn, hắn có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương đang nhẹ nhàng phả vào mu bàn tay của hắn.

Hắn không kháng cự, thậm chỉ còn thả lỏng cánh tay kia, nhẹ nhàng trả lời lại cậu một tiếng: "Không có."

Lộc Kỳ quay người ấn vào "cây bắp cải" để chỉnh độ sáng lên, sau đó lại cúi đầu bôi thuốc sát trùng lên vết thương của Mộ Nam Kiều.

" Vừa rồi không phải là tôi tức giận với anh...." Lộc Kỳ cúi đầu nhỏ giọng giải thích: "Cái kia,.....trước đây tôi với Lâm Uyên có hẹn hò qua...."

Mộ Nam Kiều nhíu mày một cái.

Sau đó hắn suy nghĩ cẩn thận, rồi nheo lại đôi mắt hồ ly xinh đẹp, hắn duỗi tay mà chọc chọc miếng đế cao su của cái đèn bắp cải, " Hắn xem cậu là thế thân của tôi....."

Lộc Kỳ thở phì phì mà ừ một tiếng.

Mộ Nam Kiều lại không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, đây là việc mà cái tên rác rưởi Lâm Uyên kia có thể làm được.

" Cho nên, những chuyện gần đây cậu gặp phải, đều là do hắn làm sao? Mục đích chính là.... ép cậu trở về bên cạnh hắn?" Mộ Nam Kiều hiểu rõ, hắn lộ ra một nụ cười châm chọc: "Thật đúng là, ngay cả thủ đoạn cũng không thèm đổi."

Lời này nói ra làm Lộc Kỳ có chút chua xót.

Hiện tại cậu đã lớn như vậy rồi, đối mặt với những việc này còn không tránh khỏi cảm thấy bất lực, vậy còn Mộ Nam Kiều lúc đó đang ăn nhờ ở đậu thì sao, chẳng phải càng đáng thương hơn sao.

Thật là một người đáng thương, hiện tại còn phải làm công việc như vậy.

Đối diện với ánh mắt yêu thương của Lộc Kỳ, người đáng thương 1m9 nào đó:???

" Anh phải cẩn thận đó." Lộc Kỳ đặc biệt nghiêm túc mà nói: "Anh xem, hắn còn đối với một thế thân như tôi mà lỳ lợm la liếm như vậy, nếu phát hiện anh đã trở lại, thì sẽ để yên cho anh sao? Không biết hắn sẽ làm ra hành động gì để mà làm tổn thương đến anh, muốn có anh bất chấp mọi thủ đoạn!"

Mộ Nam Kiều:.....

Trong mắt Lộc Kỳ, có phải hắn giống hệt cây bắp cải trên bàn kia chỉ cần chọc một cái là lõm vào trong hay không.

" Vậy nên anh hãy đổi việc làm khác đi." Lộc Kỳ thử khuyên nhủ, "Công việc của anh....dễ bị hắn bắt được nhược điểm lắm......"

Bộ dáng nghiêm túc buồn rầu này của cậu chọc cười Mộ Nam Kiều, hắn làm ra vẻ khó xử nói: "Nhưng mà tôi vừa mới về nước không lâu, trời xa đất lạ, không biết phải làm cái gì hết."



" À....." Lộc Kỳ nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng lên, "Anh có thể đi làm người mẫu, tôi có quen biết mấy người bạn làm trong ngành này, có thể hỏi giúp anh một chút."

Cậu phát hiện Mộ Nam Kiều nghiêng đầu, gương mặt bị giấu trong bóng tối, bàn tay to che khuất khuôn mặt, bả vai thì run lên nhè nhẹ.

" Ây...." Lộc Kỳ đứng lên, chân tay luống cuống mà quơ quơ, "Anh....sao anh lại khóc rồi...."

Sau đó cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp phát ra từ khe hở ngón tay của Mộ Nam Kiều.

Người này vậy mà đang cười!

Lộc Kỳ cũng không biết có chỗ nào buồn cười, cậu cầm tăm bông mà ngây ngốc đứng ở đó nhìn Mộ Nam Kiều càng ngày càng cười to hơn, " Sao.....sao vậy....."

Mộ Nam Kiều ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong mắt chứa ánh sáng lấp lánh —— rõ ràng là cười ra cả nước mắt, " Ngày hôm đó, thật ra chỉ là một sự hiểu lầm thôi."

Lộc Kỳ ngây ngốc: "Ngày đó? Là ngày nào?"

Mộ Nam Kiều cố nén cười: "Là ngày mà cậu tìm vịt ấy, kỳ thật ngày đó tôi có hẹn với người ta, ừ, là để nói chuyện công việc, bởi vì đối phương đưa nhầm địa chỉ, số 201 phố Minh Hồ, mà cậu ta lại viết thành 102, tôi chưa từng gặp người đó nên mới nhầm cậu thành cậu ta."

Hắn nghĩ tới ngày đó Lộc Kỳ còn làm ra vẻ rất thành thạo mà sờ tay hắn, cũng chính là bàn tay bị trầy xước hôm nay, hắn vươn bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp kia ra, " Đây, đây chính là cái tay mà cậu đã sờ qua, lúc thu lợi tức một chút cũng không thấy đau lòng, thế nhưng giờ còn dùng cửa kẹp nó."

Lộc Kỳ:......

Hình ảnh người nào đó dùng ngón chân chơi đùa đột nhiên hiện ra trước mắt Lộc Kỳ hết lần này tới lần khác.

Cậu yếu ớt mà thanh minh cho mình: "Nhưng mà chính vì anh nói.....đi khách sạn, còn nói giá cả đắt....."

" Ý của tôi là muốn đổi sang một nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện." Mộ Nam Kiều chống cằm, ý vị sâu xa mà cười cười, " Thế lúc ấy cậu suy nghĩ cái gì vậy?"

Lộc Kỳ: "....."

Cậu yên lặng ngồi xổm xuống, để cái xoáy tóc trên đỉnh đầu đối diện với Mộ Nam Kiều, sau đó nhấc tấm thảm nhung trên mặt đất lên.

Mộ Nam Kiều tò mò cúi người hỏi cậu: "Cậu đang tìm cái gì vậy?"

Lộc Kỳ căng da mặt tuấn tú của mình, nghiêm túc nói: "Tôi nhớ rõ hình như trên sàn nhà có một cái khe."

Mộ Nam Kiều nhịn không được nữa, hắn dựa vào ghế sô pha mềm mại mà cười đến mất hình tượng.

" Tách."

Đèn sáng, có điện.

Lộc Kỳ quẫn bách mà nhảy dựng lên, " Được rồi! Hết tối rồi, anh mau về nhà anh đi!"

Cậu duỗi tay nắm áo hoodie của Mộ Nam Kiều kéo người lên, đẩy về phía cửa.

Đương nhiên, kỳ thật là cậu kéo không nỗi một người lớn như vậy, là do Mộ Nam Kiều rất phối hợp mà bị cậu đẩy ra ngoài, trước khi cậu sắp đóng cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi:

" Đúng rồi, còn chuyện làm người mẫu vẽ tranh thì sao?" Mộ Nam Kiều chớp mắt, gian xảo, "Là cậu nói mà, miễn phí để cho cậu vẽ."

" Rầm!"

Cánh cửa trước mặt Mộ Nam Kiều đóng lại.

Bên trong cánh cửa có tiếng rầu rĩ truyền ra: "Rất xin lỗi anh, xem anh như cái kia....."

Mộ Nam Kiều cong ngón tay gõ lên cửa hai cái, " Không có gì, dù sao cũng là công việc dựa vào mặt kiếm cơm, tôi rất vinh hạnh khi có được sự công nhân của cậu."

Trong phòng có tiếng leng keng leng keng, chắc là "thanh kiếm vật lý" của cậu đặt ở cửa bị ngã. Mộ Nam Kiều xoay người lấy chìa khóa ra khỏi túi rồi mở cửa nhà mình.

Hắn thay dép lê ở cửa, vô tình nghiêng đầu thấy được gương mặt tươi cười của chính mình trong vật trang trí phản quang ở tủ giày.

Tư thế nửa quỳ ngổi xổm này của hắn cũng không quá thoải mái, nhưng Mộ Nam Kiều vẫn duy trì động tác này hồi lâu, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt đang mỉm cười xa lạ kia, trong đầu đột nhiên toát ra một câu danh ngôn Mary Sue:

Đã lâu rồi không thấy thiếu gia cười như vậy.

Thật ra cách bài trí của phòng 502 cũng không khác mấy với phòng 501, nhưng vì vấn đề hướng nhà, nên trong phòng ít ánh sáng hơn, nhìn càng chật chội và âm u hơn, dù cho đã sửa sang lại một lần nữa, những vẫn còn mùi ẩm mốc như cũ.

Khắp nơi trong phòng đều là đèn, những bóng đèn nhân tạo được lắp toàn bộ các ngóc ngách, không có một góc chết nào.

Mộ Nam Kiều đi vào căn phòng có ánh sáng giả tạo này, ý cười lại nhạt đi một chút.



Rõ ràng có nhiều đèn như vậy.

Vì sao lại không thể so được với một "cây bắp cải" chứ.

.....

Sáng sớm ngày hôm sau, Lộc Kỳ đi tới đồn công an.

Cách âm của nhà cũ không tốt lắm, cậu không biết Mộ Nam Kiều đã tỉnh chưa, nên lúc ra cửa đã tận lực mà nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó tay chân lại nhẹ nhàng mà đi xuống lầu.

Hướng Bắc của tiểu khu có một con đường nhỏ, xuyên qua nơi này đi thêm một đoạn không xa nữa thì tới đồn công an, hướng chếch đối diện là trường cấp ba Hằng Kim. Thường ngày có rất nhiều siêu xe chạy qua lại đưa đón cậu ấm cô chiêu, hôm nay không biết ai lại đỗ xe ở ngay đầu đường, là một chiếc Maybach.

Nói tới đây, Lộc Kỳ cùng với phần lớn nam sinh cũng không giống nhau, cậu không đặc biệt cảm thấy hứng thú với xe cộ, sở dĩ cậu nhận ra hai chữ "M" chồng lên nhau là vì có một lần khách hàng đặt tranh yêu cầu cậu vẽ tổng giám đốc bá đạo thụ cùng tài xế công làm chút chuyện không thể miêu tả được trên chiếc xe hãng này.

Lúc ấy, cậu từng tham khảo các loại hình kiểu xe, trùng hợp làm sao chính là chiếc trước mắt này đây.

Cậu ho khan một tiếng, mắt nhìn thẳng đi qua, sợ ánh mắt không trong sáng của mình sẽ làm ô nhiễm chiếc siêu xe thuần khiết có giá trị xa xỉ như thế này.

Lúc đi ngang qua, cửa sau xe mở ra, một người đàn ông nhỏ gầy đeo kính không gọng cầm văn kiện bước xuống, tay còn lại thì cầm điện thoại, " Ông chủ? Ông chủ, ngài dậy chưa? Tôi xin ngài dậy giúp tôi đi!"

Lộc Kỳ:.....

Giọng điệu năn nỉ người khác này thật sự đáng thương, quả nhiên người làm công ăn lương thật không dễ dàng gì, tư bản sẽ không tự dưng đưa tiền miễn phí cho bạn.

Nhận được ánh mắt đồng tình của một anh chàng đẹp trai qua đường, anh trợ lý chua xót mà lấy tay xoa mặt một cái, tiếp tục nghe ông chủ phân phó qua điện thoại.

" Ngủ chưa đủ." Giọng nói ông chủ khàn khàn trầm thấp, dáng vẻ lười biếng, "Nói với đám lão già kia ở Mộ thị, tối hôm qua tôi vội vàng đi gặp khách hàng, quá mệt mỏi, hôm nay không đi làm."

Trợ lý vừa tốt nghiệp liền đi theo bên người Mộ Nam Kiều, nên cũng hiểu biết một phần đối với ông chủ của mình, anh lập tức khẩn trương hỏi: "Mộ tổng, đêm qua ngài gặp chuyện gì phiền phức sao?"

" Ừ." Mộ Nam Kiều nói: "Nhưng tôi báo cảnh sát rồi."

Anh trợ lý: "......"

Thật là một biện pháp tốt.

Anh nghe thấy ông chủ thở dài sâu xa: "Cảm ơn xã hội pháp luật."

Trợ lý không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ dám lén lút phàn nàn trong lòng, thật sự là anh cảm thấy trong giọng nói của ông chủ có tràn đầy tiếc nuối, nếu không phải xã hội pháp luật, chỉ sợ ông chủ đã đem mấy lão già kia đi xây nhà hết rồi.

Anh còn rất nhiều việc cần phải làm, nên không thể không cắt ngang ông chủ đang cảm thán: "Nếu ngài không đi tham gia cuộc họp, ngài xác định bọn họ sẽ không lật cả bàn lên chứ?"

" Cái bàn trong phòng họp của tầng cao nhất làm bằng gỗ lim, nặng cũng phải tầm mấy chục ký, bọn họ lật được chắc?" Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười khẽ: "Ngày mai rồi nói sau, tôi còn chưa có lấy xe, bảo bọn họ ngày mai đổi sang chiếc Cullinan, chiếc đó tôi chưa từng lái qua, chỉ cần giám định và kiểm tra trong cốp thôi."

Trợ lý đang suy nghĩ cẩn thận nên giám định và kiểm tra cốp như thế nào thì lại nghe ông chủ tiếp tục phân phó: "Đúng rồi, giúp tôi liên hệ với văn phòng luật sư Hải Thành."

Anh trợ lý mở ra bản ghi nhớ: "Ngài muốn xin cố vấn về vấn đề gì?"

" Không phải tôi." Mộ Nam Kiều ở đầu dây bên kia ngừng lại một chút, " Là giúp một....."

Anh trợ lý chờ một chốc: Cho nên? Một gì?

Mộ Nam Kiều suy nghĩ nửa phút, vẫn không nói ra từ "bạn" được, "Hàng xóm của tôi."

Anh trợ lý:???

Anh còn mời công ty luật số một số hai của cả nước cho hàng xóm của anh sao? Ngài đúng là một người hàng xóm tốt của Trung Quốc.

Dường như biết được nghi vấn của trợ lý, Mộ Nam Kiều thở dài một hơi, "Không có biện pháp nào khác nữa, tôi nợ cậu ấy một lần làm mẫu vẽ tranh, chính là cái loại chỉ có thể mặc quần lót ấy."

Anh trợ lý: Ông chủ, ngài thật không đứng đắn.

Nhưng mà vị hàng xóm kia, cũng không phải là một người hàng xóm đứng đắn gì.

" Ách xì!"

Lộc Kỳ vừa mới đi ra khỏi đồn cảnh sát liền hắc xì mạnh một cái.

Cậu xoa xoa cái mũi, nhẹ giọng nói thầm: "Chắc không phải lại có người ở sau lưng cậu tung tin đồn nữa chứ...."