Tiểu Thiên Nga

Chương 4




Bên dưới sân khấu, Nguỵ Dĩnh ở bên cạnh máy quay phim, ánh mắt không rời nhìn Giang Kiều trên sân khấu.

《Thiên nga》là một bài múa đã được cải biên, tiền thân của nó là《Sự lột xác của thiên nga》. Lúc đầu cô chọn《Sự lột xác của thiên nga》cho Giang Kiều, kể về câu chuyện một chú vịt con xấu xí bình thường biến thành thiên nga, tuy cốt truyện của bài múa hơi sáo mòn, nhưng ý nghĩa rất hay.

Sau khi tập luyện được hai ngày, Giang Kiều đột nhiên đề nghị mong muốn cải biên, cậu cắt bỏ phần trước khi biến hình, bắt đầu nhảy từ sau khi biến hình, cậu nói thiên nga sở dĩ là thiên nga, là bởi vì sự độc đáo của nó, cao quý như nó thì không cần phải biến hình, nó vốn nên đứng trên đỉnh ngay từ đầu.

Bản cải biên là do cô và Giang Kiều cùng nhau hoàn thành, thời gian sau khi cải biên được rút ngắn hơn một chút, nhưng so với bản gốc càng hấp dẫn lôi cuốn hơn.

Sau cú nhảy mở màn hoành tráng, khoảnh khắc Giang Kiều tiếp đất, thân thể nhẹ nhàng lật lại, ngay sau đó kiễng chân lên thực hiện một loạt động tác xoay trên một mũi chân tiêu chuẩn.

Trong vòng 4 phút ngắn ngủi của bài múa《Thiên nga》, chứa rất nhiều động tác kỹ thuật tuyệt đẹp, trong đó bao gồm cả 5 cú nhảy trên không liên tiếp có ở video diễn tập được tung ra trên diễn đàn.

Mỗi một lần nhảy đều giống như sắp bay xuyên qua bầu trời, nhưng khi chạm đất lại nhẹ nhàng đến mức không làm tung lên một hạt bụi nào, dưới sự hỗ trợ của hiệu ứng ánh sáng và nhạc đệm, những động tác mang tính kỹ thuật vốn đã đủ làm mọi người kinh ngạc càng khiến người ta kinh diễm đến mức mức tán thưởng không ngừng, cũng đẩy không khí của buổi biểu diễn tối nay lên đến đỉnh điểm.

Dưới khán đài bùng nổ tràng pháo tay nhiệt liệt, không ai không phục cậu thanh niên trước mặt.

Giang Kiều diễn ra được sự cao quý và khí chất của thiên nga một cách tinh tế sâu sắc, bài múa《Thiên nga》kết thúc hoàn hảo, cậu thanh niên trên sân khấu có vòng eo dẻo dai, hơi ngẩng đầu lên, vòng cung từ quai hàm đến xương quai xanh duyên dáng mảnh mai tựa như chiếc cổ của con thiên nga.

Cậu nói không sai, thiên nga ngay từ đầu vốn nên đứng trên đỉnh.

Màn trình diễn đã kết thúc, nhưng tiếng vỗ tay dưới khán đài vẫn chưa có ý định dừng lại.

Lương Thừa An nhìn người trên sân khấu ôm bó hoa cúi người chào cảm tạ, trong lòng có một cảm xúc khó phân biệt đang ngo ngoe rục rịch.

Giang Kiều chắc chắn là rất đẹp, vẻ đẹp này đến từ ngoại hình tinh xảo và khí chất độc đáo của một vũ công ba lê, mà bất kể ngoại hình hay khí chất đều vừa vặn phù hợp với thẩm mỹ của Lương Thừa An, đây là lý do vừa rồi anh không từ chối Giang Kiều ở cầu thang.

Nhưng càng bởi vì tâm lý thích cái đẹp và muốn chiếm hữu của một người đàn ông nhiều hơn.

Lương Thừa An phát hiện ra nhảy múa có tính đồng cảm và lây lan, Giang Kiều nhảy múa lại càng mang vẻ đẹp chấn động thu hút lòng người hơn, cậu ở trên sân khấu giống như một vật thể phát sáng, có sức hấp dẫn chết người, biến mọi người thành con thiêu thân lũ lượt lao tới.

Mà không may, Lương Thừa An hình như là một trong số đó.

Đây là lần đầu tiên Lương Thừa An xem Giang Kiều biểu diễn, anh không biết đây có phải là thực lực của Giang Kiều sau khi tìm người "giúp đỡ" hay không, nhưng anh vừa nghĩ tới trước đây, ở một buổi biểu diễn nào đó, lúc anh chưa xuất hiện, Giang Kiều cũng có thể đã từng tìm người khác, thì anh cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.

Thậm chí có chút không cam tâm, không cam tâm tại sao không quen biết Giang Kiều sớm hơn.

"Đệt, quá cmn đẹp rồi! Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao nhiều người trên diễn đàn bị Giang Kiều mê hoặc như thế, ai mà không rung động chứ, cậu nói có phải hay không?"

Chu Văn Ngang có chút kích động nói, sau khi không nhận được phản hồi, quay đầu nhìn về phía Lương Thừa An, phát hiện lúc này anh đang nhìn lên sân khấu, vẻ mặt với đôi môi hơi mím lại có chút lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Lương ca, cậu làm sao vậy?" Hắn giơ tay vẫy vẫy trước mặt Lương Thừa An.

Giang Kiều trên sân khấu một lần nữa cúi chào cảm tạ rồi xoay người xuống sân khấu sau khi nhận một cuộc gọi khác, Lương Thừa An thu lại tâm tư: "Không có gì."

Giang Kiều về đến hậu trường, Nguỵ Dĩnh đã đợi cậu ở phía sau, thấy cậu quay lại, dịu dàng mỉm cười với cậu, nói: "Tuyệt vời, vất vả rồi. Lát nữa cô sẽ gửi video cho em, em trở về tự mình xem lại một chút."

"Cảm ơn cô." Giang Kiều chân thành nói, Nguỵ Dĩnh đã giúp cậu rất nhiều trong việc cải biên 《Thiên nga》, trên con đường khiêu vũ này, cô ấy cũng luôn hướng dẫn và ủng hộ cậu.

Các bạn khác trong lớp đều đã biểu diễn xong, cũng tiến tới chúc mừng Giang Kiều, trong đó có cả Hứa Thiên Ngữ.

Hứa Thiên Ngữ ngoài miệng nói lời chúc mừng kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo, trong bụng cực kỳ khó chịu, tiết mục tập thể của bọn họ có phản hồi tốt, nhưng trước màn trình diễn bùng nổ của Giang Kiều thì không đáng nhắc đến.

Giang Kiều không biết suy nghĩ của cô ta, cho dù biết thì với tính cách của mình, cậu cũng không quan tâm, cảm ơn mọi người xong liền đi lấy quần áo mặc vào.

Tháng 11 cuối thu, trong hậu trường dù có máy sưởi, nhưng mặc áo mỏng cũng vẫn có chút lạnh.



Tiết mục cuối cùng của buổi biểu diễn là một màn hợp xướng, chính là kiểu giống như bài "Khó quên đêm nay" ngàn năm không đổi của Xuân Vãn, tiết mục kết thúc là ca khúc học đường "Đừng quên sơ tâm" do dàn hợp xướng của trường trình bày, vừa có tính cách mạng vừa hợp chuyên môn, cực kỳ phù hợp với tôn chỉ của nhà trường.

Buổi biểu diễn kết thúc với bài phát biểu của lãnh đạo nhà trường cùng với màn chào tạm biệt của tất cả những người tham gia, trên sân khấu đông đúc, Lương Thừa An nhìn thoáng qua đã thấy được Giang Kiều đang đứng ở giữa hàng phía sau.

Sau khi bài nhảy kết thúc, cậu lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng xa cách, cùng mọi người cúi chào cảm ơn.

Trước khi buổi biểu diễn kết thúc, Lương Thừa An nhận được tin nhắn WeChat từ quý bà Chu Mạn Xảo, kêu anh đợi bà ở bên cạnh lối vào bãi đậu xe A1 rồi cùng nhau đi về.

Lương Thừa An trả lời WeChat, sau khi tạm biệt Chu Văn Ngang thì đi theo dòng người ra bên ngoài.

Chờ ở bãi đậu xe hơn mười phút, quý bà Chu Mạn Xảo thong thả ra tới, đi cùng bà là một phụ nữ mặc áo len trắng.

Lương Thừa An nhận ra đối phương là Hà Yến Thanh, Trưởng Ban Tuyên giáo Thành ủy.

Đợi hai người đi tới phía trước, Lương Thừa An lên tiếng chào hỏi: "Dì Hà."

Hà Yến Thanh và Chu Mạn Xảo bằng tuổi, hai người là bạn cùng trường cùng lớp, quan hệ xưa nay rất tốt, dì ấy cũng xem như trưởng bối của Lương Thừa An, lúc này lại không có người ngoài, nên cũng không kêu chức vụ.

Dì mỉm cười nói: "Ai da, Thừa An càng lớn càng đẹp trai nha."

Chu Mạn Xảo ở bên cạnh nói: "Cũng tạm đi, chủ yếu là gen của thế hệ trước quyết định sự phát triển của thế hệ sau."

Lương Thừa An bật cười, không phản bác bà, ngược lại Hà Yến Thanh giễu cợt nói hai câu là bà đang khoe khoang bản thân, ba người nói thêm vài câu rồi mới mỗi người tự lái xe rời đi.

Trên đường về Lương Thừa An lái xe, Chu Mạn Xảo tựa vào ghế phụ trò chuyện với anh về buổi biểu diễn tối nay, trong đó không tránh khỏi nói đến màn múa đơn 《Thiên nga》của Giang Kiều.

Chu Mạn Xảo đối với khiêu vũ cũng không biết gì, sở thích của bà là kiếm tiền, càng kiếm được nhiều càng tốt, tuy nhiên điều này không ảnh hưởng đến việc bà đánh giá cao vẻ đẹp của khiêu vũ, trong lúc nói chuyện cũng không thiếu lời khen ngợi Giang Kiều, thậm chí cảm thán đứa nhỏ ưu tú như vậy nếu là con trai của mình thì tốt biết bao nhiêu, nói ra ngoài có bao nhiêu thể diện.

Nói xong, bà nhẹ nhàng liếc nhìn Lương Thừa An đang lái xe: "Không giống con."

Sự ghét bỏ trong giọng điệu của bà rất rõ ràng, như thể trước đây mỗi lần Lương Thừa An giành huy chương vàng trong đủ loại cuộc thi, bà không phải là người đầu tiên chuyển tiếp các bài báo tuyên truyền trong nhóm gia đình và nhóm công ty vậy.

"Dạ, cậu ấy quả thực giỏi hơn con." Lương Thừa An không hề tức giận trước sự ghét bỏ của mẹ ruột, thậm chí còn có chút vui sướng khi bà khen ngợi Giang Kiều, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, giả vờ như vô tình tiết lộ ra một vài thông tin liên quan đến Giang Kiều: "Đứa nhỏ mà mẹ nói đó tên là Giang Kiều, thuộc khoa múa ba lê của trường con, năm nay mới mười tám tuổi."

"Mẹ biết tên, MC có giới thiệu." Chu Mạn Xảo thở dài, "Mới mười tám tuổi ha, thật là lợi hại."

Có thứ thậm chí còn lợi hại hơn đó. Lương Thừa An thầm nghĩ, táo bạo hơn con trai của mẹ nhiều.

Chuyến này bọn họ trở về nhà ông bà ngoại của Lương Thừa An, ngày mai đúng lúc cuối tuần, ông bà cụ nhớ cháu ngoại trai nên giục anh về một chuyến, ba Lương Hồng Chương đã về trước từ buổi chiều.

Xe về đến nhà đã hơn mười hai giờ, ông bà ngoại đã đi ngủ, ba Lương Hồng Chương để đèn ở phòng khách để chờ bọn họ, trong nồi hấp đang hâm nóng món bánh bao bà ngoại để lại cho bọn họ.

Lương Thừa An ăn xong bữa khuya, tắm rửa trở về phòng, vừa mở điện thoại lên đã thấy tin nhắn của nhóm WeChat [Câu lạc bộ bóng rổ nam thanh thuần] tràn ngập màn hình.

Anh tiện tay trượt xem, chủ đề từ buổi biểu diễn tối nay đến bữa ăn khuya, đến trò chơi rồi đến ngày mai cuối tuần đi đâu chơi, muôn hình vạn trạng cái gì cũng có, trong đó còn có mấy video Giang Kiều múa tối nay do Từ Ninh gửi lên.

Video do Từ Ninh quay, góc quay không tốt lắm, ống kính cũng hơi rung, trong đó còn xen lẫn vài câu cảm thán như "Đệt", "Ngầu nha" và "Xuất sắc quá!", từ những câu nói đó có thể nghe ra sự chấn động của cậu ta trước sự biểu diễn của Giang Kiệu, nhưng vô cùng ảnh hưởng đến cảm nhận của người xem.

"Chậc." Lương Thừa An có phần ghét bỏ kỹ thuật quay phim của cậu ta, nhưng xem video mới nghĩ ra tối nay sự chú ý của mình vẫn luôn tập trung vào màn trình diễn của Giang Kiều, căn bản không nghĩ đến việc quay phim.

Anh ngẫm nghĩ một lúc, bấm vào một nhóm trò chơi khác cũng đang trò chuyện hăng hái ngút trời, bấm vào một avatar đang phát biểu sôi nổi, gửi tin nhắn qua.

[Lương Thừa An: Có video buổi biểu diễn tối nay không?]

[Trần Dục: Cái đó chắc chắn có chứ, không nhìn coi tôi là ai, thế nào? Ông cần hả?]

[Lương Thừa An: Ừ.]



[Trần Dục: Lấy giúp cho ai à? Video rất lớn, gửi một lần không thể hết được.]

[Lương Thừa An: Chỉ cần phần của Giang Kiều.]

[Trần Dục:????!! ]

WeChat đột nhiên xuất hiện một lời mời gọi video, Lương Thừa An không chút do dự cúp máy, bên kia không từ bỏ lại gọi nữa, bị Lương Thừa An từ chối ba lần liên tiếp mới lặng lẽ thu quân.

[Trần Dục: Chỉ cần phần của Giang Kiều là có ý gì hả?]

[Trần Dục: Ông lấy cho mình, hay là lấy cho người khác?]

[Trần Dục: Sư huynh à, đừng nói ông cũng lọt hố nha? Tôi nói cho ông biết, Giang Kiều tuy xinh đẹp, nhưng cậu ấy không phải là người á!]

Lương Thừa An cau mày khi nhìn thấy khúc sau của câu này, tiếp đó lại thấy Trần Dục tiếp tục nói.

[Trần Dục: Cậu ta là trăng sáng trên trời, cậu ta không ăn khói lửa nhân gian.]

[Trần Dục: (Hãy tỉnh lại đi.jpg)]

[Trần Dục: (Hãy tỉnh lại đi.jpg)]

Nhìn những meme không ngừng hiện lên, Lương Thừa An cảm thấy đau đầu, cắt ngang màn trình diễn của cậu ta.

[Lương Thừa An: Bớt nói nhảm.]

[Lương Thừa An: Còn WeChat nữa, chuyển cho tôi.]

[Trần Dục:......]

[Trần Dục: Ông thật là bất tài vô dụng.....]

[Lương Thừa An: Còn nữa, quản kỹ tay giữ kỹ miệng đấy.]

Trần Dục vừa chụp màn hình chuẩn bị gửi trong vòng bạn bè, thì dừng tay lại, âm thầm xóa ảnh chụp màn hình, tránh cho mình bị Lương Thừa An giết người diệt khẩu, sau đó tìm ra danh thiếp WeChat của Giang Kiều từ trong danh sách bạn bè, chia sẻ cho Lương Thừa An.

Với tư cách là hội trưởng Hội sinh viên, trước đây Trần Dục đã thêm WeChat của Giang Kiều vì dạ tiệc dành cho sinh viên năm nhất, không ngờ lúc này lại hữu dụng.

Lương Thừa An bấm vào danh thiếp của Giang Kiều, phát hiện tên WeChat của cậu là "Sơn Kiều", ảnh đại diện của cậu là bức tranh nền trắng, dưới góc phải có bóng một con thiên nga đang ngẩng đầu lên.

Anh nhấp vào thêm bạn tốt, giây tiếp theo trên trang đó bật ra tin nhắn.

[Đối phương đã thiết lập không thêm WeChat qua danh thiếp]

Lương Thành An:......

- ------------------

Lương Thừa An: Cậu ấy thật vô tình.

Giang Kiều:??

*

Thừa ca, hãy ngắm thử bộ dạng vô giá trị của anh đi.