Tiểu Thiên Thần Của Công Tước Quỷ

Chương 7: NÀNG GIỐNG HẮN.




Con sói cô độc sau nhiều năm bỏ đói cuối cùng cũng thành công ăn sạch một chú thỏ trắng ngây thơ không sợ hãi trước mình...

Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng trở lại như lúc nàng mới bước vào, hơi thở gấp gáp cùng tiếng rên rỉ trong vô thức sớm đã dừng lại. Thay vào đó chính là vẻ bình yên ấm áp, cùng với những nhịp thở nhẹ nhàng của người đang say giấc.

Nhưng đó chắc chắn không phải là Eirlys...

Nàng vẫn còn thức, và đang chắm chú ngắm nhìn khuôn mặt của kẻ vừa cường bạo mình, đại công tước Anselm Creseent. Với vóc người cao to như vậy nàng không nghĩ hắn lại có một khuôn mặt trẻ đẹp tuấn mĩ đến thế. Nhớ lại lần đầu tiên nàng gặp hắn cả người đều là giáp bạc nhuộm máu, cả khuôn mặt cũng bị che kín chỉ để lội đôi mắt đỏ đục,đầy tàn độc. Hiện tại lại trở nên rất đỗi nhẹ nhàng cùng yên bình khi hắn nhắm mắt lại.

Đại công tước có một mái tóc đen cùng làm da trắng lạnh, với màu mắt đỏ đục đặc trưng của hoàng tộc Creseent. Nét mặt hắn luôn lạnh lùng cương nghị, nhưng khi ngủ lại có chút nhẹ nhàng dễ gần, nàng nghĩ khuôn mặt đại công tước sẽ đẹp hoàn hảo đến từng xăng ti mét nếu không có chiếc mặt nạ đen che đi một phần bên mắt phải, nó hạ từ giữa trán qua sườn mũi che gần đi mất một nửa mặt bên phải .

Eirlys không phải kiểu người quá tò mò về nhưng thứ người khác muôn che dấu, nàng luôn tôn trọng điều đó hơn bất cứ ai hết, bởi vì nàng cũng đã từng như vậy cho nên bản thân cũng vô cùng hiểu rõ. Eirlys không để ý đến chiếc mặt nạ đó nữa mà cúi xuống nhìn thân thể để lộ một nửa của hắn, ngoài những múi cơ săn chắc do nghiêm khắc huấn luyện mà tạo thành còn có những vết sẹo lớn nhỏ phải chịu trên chiến trường. Nhưng cái đậm màu nhất khiến nàng để ý là chính là vết đâm ngay giữa ngực lồng ngực trái, trên đầu tim của hắn.

Nàng cũng từng bị đâm một nhát ở chỗ đó mà kết thúc tất cả...

Cảm thấy ngực trái của mình lành lạnh, ngứa ngứa, Anselm khó chịu vì bị làm cho thức giấc, nàng đang nhìn những vết thương chồng chéo trên cơ thể hắn.

Đại công tước bất chợt bất lấy bàn tay không an phận của nàng đang đặt trên ngực mình, lạnh lùng, chua chát nói:

- Sao ? có phải hiện giờ ngươi cũng cảm thấy thân thể này ghê sợ không giống một con người đúng không.

Hắn chẳng nên kì vọng một nữ nhân có thể chấp nhân được hắn, cứ tưởng nàng đều sẽ khác bọn họ nhưng có vẻ như hắn đã nhầm thật rồi.

- Nó... còn đau không ?- Nàng bất ngờ hỏi, ngước đôi mắt lạnh lùng trong veo nhìn hắn. Eirlys vẫn chưa từng để ý đến biểu cảm của hắn mà chỉ chú tâm với vết sẹo lớn trên tim kia, nàng còn không hề biết hắn đã hiểu lầm và tức giận.

- Sao ? - Đại công tước vì câu hỏi bất ngờ của nàng mà ngạc nhiên bật dậy.

- Vết thương .- Nàng nhắc lại đưa bàn tay nhỏ chỉ đến vết đâm trên ngực hắn.

- Nó đã lành lại từ rất lâu rồi. - Hắn nhìn lại vết sẹo trên ngực mình nơi nàng vừa chạm vào có chút lúng túng trả lời, thầm thừa nhận bản thân hiểu lầm nàng.

- Ta cũng từng bị đâm ở đó rất sâu, nhưng lại chẳng thể cảm nhận được gì. Bọn họ đều nói nếu thật sự là một con người thì nhất định sẽ cảm thấy đau đớn, thậm chí sẽ chết. Chỉ có ác quỷ mới không cảm thấy đau đớn, họ liền nói ta không phải một con người mà là quỷ dữ.

Eirlys chợt nhớ lại một số kí ức của trước kia, lần đầu tiên trong đời nàng tập trở thành một con người . Không ngờ khi có một thân thể giống một con người thực thụ việc nàng nhớ đến không phải kí ức vui vẻ cùng ba mẹ, mà lại là sự khổ sở khi bị những kẻ khác châm chọc, chế giễu.

Anselm chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng, nó vô cảm, thẫn thờ,thậm chí là cô độc, tựa như một đứa trẻ từng bị ruồng bỏ quá lâu khiến cảm xúc cũng trở lên chai lì với tất cả mọi thứ trên đời. Nàng vậy mà cũng từng bị coi là ác quỷ, một người con gái có vẻ đẹp tuyệt thế của một thiên thần sao ?.

Nàng có một bề ngoài hoàn hảo hơn bộ dạng đáng sợ luôn hiện hữu trên nửa khuôn mặt của hắn, nhưng cuộc đời của nàng so với hắn thật chẳng khác là bao. Thế giới này có vẻ luôn bất công như vậy...

- Nàng không phải nên đừng nghĩ nhiều nữa, nằm xuống ngủ một chút.

Đại công tước ôm nàng vào lòng và nắm xuống, giọng nói trầm lạnh cố gắng tỏ vẻ dịu dàng thì thầm với Eirlys. Hắn không muốn nàng nghĩ nhiều về những kí ức không tốt đó, bởi vì sau này khi bên cạnh hắn thì nàng sẽ không còn phải chịu đựng những điều đó nữa.

Nàng cũng vô cùng ngoan ngoãn vùi sâu vào lồng ngực ấm áp kia rồi nhắm mắt. Còn gì phải nghĩ nữa, cho dù cuộc sống bây giời của nàng chính là sự trừng phạt cho tội ác kiếp trước, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc...

Vì trí ít nàng cũng đã trở thành một con người hoàn thiện thực thụ ...