Tiểu Thiếp

Tiểu Thiếp - Chương 5




Ngày thứ ba sau khi Tô Mạt Vi vào Nguyên phủ, vừa vặn là đầu tháng sáu, không chỉ là ngày nàng về nhà mẹ đẻ, mà còn là sinh nhật của nàng.



Sáng sớm, Tô Mạt Vi đã nhận được rất nhiều lễ vật.



Trong đó có chuông vàng, chuông bạc, trâm vàng, trâm bạc, vòng tay vàng, vòng tay bạc, bông tai vàng, bông tai bạc, đều là do thợ thủ công khóe léo làm ra do Thái phu nhân tặng.



Của mẹ chồng Trịnh thị phu nhân là một tượng bạch ngọc Tống Tử Quan Âm, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.



Theo lý thuyết, chính thê chưa sinh được con trai thì tiểu thiếp, bọn nha hoàn thông phòng cũng không cho phép sinh con, nhưng tình huống của Nguyên Tề Chi khá đặc biệt, hắn đã nhiều năm chinh chiến bên ngoài, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, giống như lần này thiếu chút nữa không thể tỉnh lại, Trịnh thị phu nhân rất sợ, bà không thể ngăn con trai trở lại chiến trường, đành phải chờ đợi con trai có thể nhanh chóng lưu lại vài huyết mạch, bởi vậy không hề so đo việc cháu trai do ai sinh ra, chỉ cần có thể sinh ra được là tốt.



Huống chi, Tô Mạt Vi có công xung hỉ, bát tự lại rất xứng với Nguyên Tề Chi, có tướng “Vượng phu”, để nàng sinh trưởng tử cho Nguyên Tề Chi, Trịnh thị có thể chấp nhận.



Ba vị di nương của Nguyên Bắc Cố tặng Tô Mạt Vi vài bộ đồ thêu thủ công, bao gồm áo khoác ngoài nhũ đỏ bạc mỏng như cánh ve, áo tơ lụa trắng màu phấn và váy đỏ màu ráng chiều, đều là những thứ có thể mặc ngày hè. Xem ra ba người đã bàn bạc rất tốt, vừa vặn phối hợp thành một bộ, Tô Mạt Vi mặc về nhà mẹ đẻ có thể xem như là “Áo gấm về nhà”.



Nguyên Nghi Chi tặng Tô Mạt Vi một túi gấm thêu hình uyên ương tự tay làm, nói là nhị ca một cái, Tô Mạt Vi một cái, hai người đường đường chính chính trở thành một đôi uyên ương.



Lễ vật của đại tẩu Vân Thanh La càng đặc biệt hơn, ngoại trừ một đôi bông tai màu xanh ngọc gắn trân châu và một cặp trâm cài cùng bộ, còn có một bản “Vi phụ chi đạo” do Vân Thanh La tự viết. (Di: Vi phụ chi đạo nghĩa là cách làm một phụ nữ đã có chồng)



Quyển sách này, vốn là do mẫu thân của Vân Thanh La viết cho nàng trước khi bệnh mà chết, còn do Vân Thanh La tự tay thêm thắt những kinh nghiệm cá nhân của mình. Đối với Tô Mạt Vi mà nói, chỉ sợ đây mới là món quà sinh nhật trân quý nhất, quan trọng nhất là Vân Thanh La đối xử rất tốt và thật lòng.



Dù sao, một cô nương nhà bình dân bỗng nhiên bước vào nhà giàu có, quả thật có rất nhiều điều cần học tập và chú ý.



Nguyên Tề Chi mặt dày đòi Tô Mạt Vi chia nửa tô mỳ trường thọ.



Mỳ trường thọ chỉ có một sợi suy nhất, ăn từ đầu đến cuối, không thể để gãy ở giữa, bằng không bị coi là điềm xấu.



Mỳ trường thọ của Tô Mạt Vi được làm rất dài, đựng đầy một tô to. Lúc này, Tô Mạt Vi ăn đầu này, Nguyên Tề Chi ăn đầu kia.



Tô Mạt Vi không nói gì, lần đầu tiên nàng gặp trường hợp này. Nhưng nàng vẫn nhớ giáo huấn “Xuất giá tòng phu” của Nguyên Tề Chi, đành phải mặc cho hắn ăn mì trường thọ của mình.



Hai người ăn một lúc thì xong, may mắn trong lúc ăn không bị gãy, đoạn cuối cùng thì môi chạm môi, thậm chí Nguyên Tề Chi còn nghiêng mặt vươn đầu lưỡi, cướp thức ăn trong miệng Tô Mạt Vi.



Tô Mạt Vi mặt đỏ tai hồng, cuối cùng nhịn không được hung hăng đẩy hắn ra.



Nguyên Tề Chi cười cười sờ sờ mái tóc của nàng, nói: “Đầu tháng chín, ta cũng sẽ mời nàng ăn mì trường thọ của ta.”



Khi con gái về lại mặt, long trọng hay đơn giản, đều nhìn vào tâm ý của con rể.



Lễ cho Tô Mạt Vi lại mặt là do Nguyên Tề Chi chuẩn bị, chỉ có một chiếc hộp thước vuông vắn màu son khắc Hỉ Thước đậu trên cành hoa, còn có một giỏ bằng trúc đựng trái cây do phòng bếp nhà mình làm.



Lấy tiêu chuẩn của Nguyên phủ mà nói, thoạt nhìn, phần đáp lễ này này có hơi ít, thậm chí có thể nói là quá đơn giản.



Hỉ Liên lén lầu bầu với Tô Mạt Vi, nói lúc trước khi đại thiếu phu nhân về nhà lại mặt, đại thiếu gia chuẩn bị lễ lại mặt nhiều tới mức phải dùng xe ngựa chở qua, lễ vật vô số kể.



Tô Mạt Vi không so đo chuyện này, Vân Thanh La là con dâu trưởng tôn quý, nàng chỉ là tiểu thiếp xung hỉ, địa vị khác nhau một trời một vực, không thể nào so sánh được. Nàng chỉ mong có thể nhìn thấy phụ thân mẫu thân và đệ đệ sớm một chút, xem họ có mạnh khỏe hay không, đồng thời cũng muốn tự mình báo một tiếng bình an, để cho họ không cần lo lắng cho mình.



Bởi vì thân phận tiểu thiếp của Tô Mạt Vi, thậm chí Tô lão cha và Tô đại nương không được nhận thân thích với Nguyên Tề Chi, càng không có chuyện xưng là nhạc phụ nhạc mẫu, thường những tình huống như Tô Mạt Vi, trượng phu không phải đi theo lại mặt.



Tô Mạt Vi mặc xiêm y ba vị di nương đưa cho nàng, mang trang sức mà Thái phu nhân và đại thiếu phu nhân tặng, mang theo túi gấm Nguyên Nghi Chi tặng, cùng nha hoàn bên người là Hỉ Đào, Hỉ Liên đi ra cửa chờ chiếc xe ngựa nhỏ. Xe ngựa nhỏ chạy chậm rì rì, ra khỏi cửa lớn, ngoài ý muốn nàng thấy được Nguyên Tề Chi cưỡi một con xích thố, cùng với hai vị tùy tùng cưỡi hắc mã, bộ dáng ba người giống như định ra ngoài.



Con ngựa cao to hợp với vị thiếu tướng quân ngang tàng anh dũng, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta phải sáng mắt.



Hỉ Liên vui mừng nhỏ giọng kêu lên: “Di nương, là Nhị thiếu gia!”



Tô Mạt Vi không dám tin, nàng vén rèm cửa sổ lên, hỏi: “Phu quân đại nhân? Ngài làm gì thế?”



Nguyên Tề Chi từ trên lưng ngựa chồm lên, từ trên không trung hắn cười vang nói “Tất nhiên là cùng nàng về nhà mẹ đẻ.”



Tô Mạt Vi không dám tin, nàng nghĩ rằng mình nghe lầm, chẳng lẽ vì hy vọng xa vời đó mà mình nghe lầm sao?



Nàng lấy tay che miệng lại, nước mắt sắp tràn xuống.



Hỉ Đào, Hỉ Liên cũng không dám tin, cũng vui mừng quá đỗi. Hỉ Đào nói: “Di nương, Nhị thiếu gia thật sự rất thương yêu người đó!”



Hỉ Liên gật đầu liên tục, có chút hâm mộ, “Đúng vậy, đúng vậy.”



Nhị thiếu gia cùng di nương về nhà mẹ đẻ, rất có thể diện!



Trước kia Nhị thiếu gia không màng đến các cô nương, càng không có chuyện đích thân đưa một tiểu thiếp về nhà mẹ đẻ thăm phụ mẫu.



Chủ tử của các nàng thường ngày xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng hiền thục, xem ra Nhị thiếu gia cũng đã quỳ gối trước váy nàng rồi.



Thật là quá tốt.



Người đầu tiên đón bọn họ ở trước cửa Tô gia là đệ đệ Tô Mạt Vân vừa tròn năm tuổi của Tô Mạt Vi.



Tên tiểu tử mày rậm mắt to kia bởi vì tỷ tỷ xuất giá từng khóc rống suốt một ngày, vẫn ngóng trông tỷ tỷ sớm quay về nhà. Nghe nói hôm nay tỷ tỷ lại mặt, sáng sớm đã bò xuống giường chạy ra cửa lớn chờ đợi.



Lần đầu tiên tên tiểu tử kia nhìn thấy ngựa quý của Nguyên Tề Chi, trước kia nhiều lắm thì nó chỉ thấy qua một vài con lừa kéo hàng nhà bình dân, ngay cả đám ngựa gầy ốm xấu xí cũng chưa gặp qua, hôm nay lại được nhìn thấy quả thật được mở rộng tầm mắt.



Con xích thố này vốn không phải của Nguyên Tề Chi, trước kia hắn cưỡi một con ngựa quý bốn vó trắng như tuyết, toàn thân đen thùi đúng kiểu “Mây đen đạp tuyết”, nhưng sau đó bị chết trận nơi sa trường. Xích thố này là do Nguyên Tề Chi lựa chọn để thay công cụ đi bộ sau khi trở về Nguyên phủ, cũng không phải là ngựa hãn huyết hiếm thấy, nhưng cũng được xem là ngựa quý, uy phong thần tuấn phi thường.



Tô Mạt Vân vừa nhìn thấy đã yêu thích và ngưỡng mộ, thân thể nho nhỏ trốn phía sau cửa, chỉ ló chiếc đầu nhỏ ra ngoài, nhìn xung quanh.



Xe ngựa nhỏ của Tô Mạt Vi đã tới, dừng trước cửa lớn, tiểu tử kia nhìn thấy tỷ tỷ bước từ trên xe ngựa xuống, lập tức nhào tới, hô to: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”



Tô Mạt Vi vui vẻ ra mặt, hốc mắt ửng đỏ, nàng xoay người ôm đệ đệ, hỏi: “Vân nhi, có nhớ tỷ tỷ không?”




“Đương nhiên là nhớ rồi, cha và mẫu thân cũng nhớ nữa! Đệ còn nhìn thấy mẫu thân len lén khóc đó!” Tô Mạt Vân dụi vào người tỷ tỷ làm nũng.



Tô Mạt Vi cảm thấy đau lòng, nước mắt tràn mi, định nói gì đó, lại cảm thấy trong tay chợt trống không, thì ra Nguyên Tề Chi xuống ngựa đã bế Tô Mạt Vân lên rồi.



Tô Mạt Vân đột nhiên cao lên, sợ tới mức thét lên.



Nguyên Tề Chi cười ha hả, đặt nó ngồi lên vai trái của mình, “Đệ chính là Tô Mạt Vân? Lần đầu gặp mặt, ta là tỷ phu Nguyên Tề Chi của đệ.”



Tô Mạt Vân vốn bị người xa lạ ôm lấy gào to, lúc này lại im lặng tò mò cúi đầu đánh giá người đàn ông có thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, hỏi: “Ngươi thật sự là tỷ phu của ta? Là cái tên Nhị thiếu gia thối tha của Nguyên phủ?”



Tô Mạt Vi hơi hoảng, nhỏ giọng quát: “Nói bậy bạ gì đấy!”



Nguyên Tề Chi lại cười, hắn rất là thích tên tiểu tử khoẻ mạnh kháu khỉnh này.



“Đúng, ta là của tỷ phu của đệ, cũng là Nhị thiếu gia của Nguyên phủ, nhưng không phải tên thối tha.”



Tô Mạt Vân bị tỷ tỷ trừng mắt, cũng có chút thẹn thùng, không dám tác quái, ngoan ngoãn kêu một tiếng”Tỷ phu”, lại nói: “Phụ thân nói huynh sẽ không tới, sao huynh cũng đến cùng tỷ tỷ vậy?”



“Không hoan nghênh phải không?”



“Nếu huynh không khi dễ tỷ tỷ, đối xử tốt với tỷ tỷ thì hoan nghênh.” Tiểu tử kia nghĩ nghĩ một chút mới trả lời.



Nguyên Tề Chi nháy mắt mấy cái với Tô Mạt Vi, nói: “Tiểu tử ngoan, biết thương tỷ tỷ, đệ đệ này ta nhận.”



Tô Mạt Vi nhịn không được mỉm cười.



Lúc này nghe được tiếng nói, Tô lão cha cùng Tô đại nương cũng ra đón.




Nhìn thấy Nguyên Tề Chi tự mình đến, Tô lão cha mừng rỡ lại câu nệ, ấp úng nói hai câu “Nên vào trong phòng ngồi, nhanh vào trong phòng ngồi”, cũng không biết nên nói gì cho phải.



Tô đại nương lại thản nhiên, không có thụ sủng nhược kinh, chỉ là trong ánh mắt lúc này cũng mơ hồ thoáng hiện ý cười, hiển nhiên đối với việc Nguyên Tề Chi đưa con gái về lại mặt rất hài lòng.



Việc làm mai thời đó lưu hành một câu nói “Nhà cao cửa rộng gả nữ, thấp môn thú phụ”, ý là hi vọng con gái có thể gả vào nhà tốt một chút, có thể hưởng thanh phúc, không cần chịu khổ vất vả; cưới được một người con dâu nhà nghèo một chút, dễ dàng ở chung, sẽ không bị con dâu khi dễ.



Nhưng mà, gả rất cao cũng chưa hẳn là phúc, giống như Tô Mạt Vi vậy, nhìn thì như một bước lên trời, nhưng nếu nàng ở Nguyên phủ bị hành hạ, nhà mẹ đẻ cũng không thể thay nàng đòi lại công bằng, ngẫm lại cũng rất đáng thương.



Từ những câu trên mà nói, làm mai chú ý “Môn đăng hộ đối” vẫn là hơn.



Tô gia đã ba đời độc đinh, cũng chẳng còn thân thích gần gũi, hôm nay con gái lại mặt, cho rằng Nguyên gia Nhị thiếu gia chưa chắc sẽ cùng đi, nên ngay cả hàng xóm cũng không mời đến tiếp khách, chỉ định cùng con gái ăn bữa cơm đoàn viên là tốt rồi.



Hiện tại Nguyên Tề Chi cũng đến đây, Tô đại nương liền bảo Tô lão cha đi mời hàng xóm biết ăn nói đến tiếp khách uống rượu, còn mình thì kéo con gái vào phòng trong.



Hỉ Đào, Hỉ Liên đưa lễ vật vào phía trong, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài, ra gian phòng làm đậu hũ để tìm hiểu.



Hai mẫu thân con lẳng lặng ngồi đối diện trong chốc lát, Tô Mạt Vi bị ánh mắt của mẫu thân làm cho da đầu run lên, đành phải nhẹ nhàng kêu: “Mẫu thân?”



Tô đại nương ừ một tiếng, ngồi sát bên người Tô Mạt Vi, sờ sờ đầu nàng, nói: “Thoạt nhìn cũng không tệ lắm.”



Tô Mạt Vi gật gật đầu, “Đúng vậy, hôm nay con còn nhận được rất nhiều quà sinh nhật. Toàn thân con, bộ trâm trên đầu, bộ đồ mặc trên người, túi gấm bên hông, đều là lễ vật cả!”



Tô đại nương đánh giá một chút, không biết là đang nghĩ gì, chỉ bảo Tô Mạt Vi lấy lễ vật con rể tặng ra.



Tô Mạt Vi cảm thấy kỳ lạ, mẫu thân không phải là người thấy tiền sẽ sáng mắt, cũng không phải là người tham lam phú quý, tại sao lại muốn xem lễ vật gấp như vậy?



Tuy nhiên, nàng vẫn ngoan ngoãn đem lễ vật để trên giường, mở từng cái ra.



Cái mở ra đầu tiên là hộp gỗ màu son rất nhẹ, Tô Mạt Vi cũng tò mò không biết bên trong sẽ có cái gì, không biết cái gì mà phải cần dùng một cái hộp để đựng?



Mở hộp ra, trong hộp là một tấm vải trắng, ở giữa nỗi bật một phần đỏ rực.



“Hả? Cái này là gì thế?” Tô Mạt Vi vừa thốt ra, đột nhiên ý thức được đây là lạc hồng đêm đầu tiên, quýnh lên, có chút buồn bực, vội vàng đậy hộp lại, mặt đỏ bừng.



Đây là cái gì thế chứ! Sao có thể lấy làm lễ vật...



Không biết xấu hổ!



Tô đại nương lấy cái hộp, mở ra nhìn nhìn, ánh mắt phức tạp, nhìn lạc hồng hiện lên giữa mảnh vải trắng, trong mắt hiện lên sự thống khổ.



“Mẫu thân?” Tô Mạt Vi lo lắng nhìn Tô đại nương, khẽ đẩy cánh tay của bà.



Tô đại nương lấy lại tinh thần, cười cười, “Đứa nhỏ như con xuất giá vội vàng, mẫu thân không kịp dạy con thật tốt, đây là tấm vải lại mặt, là nhà chồng con xác nhận việc tân nương là người trong trắng, chính thức chấp nhận con vào cửa, khi lại mặt thì đưa lại cho nhà gái xem, mong phụ mẫu yên tâm.”



Tô Mạt Vi vừa tức lại vừa lúng túng, ấp úng sau một lúc lâu, mới không nhịn được nói: “Rốt cuộc là sao, không xem phụ nữ là người mà. Nếu như không có lạc hồng thì sao?”



“Vậy thì chết.” Tô đại nương lạnh lùng nói.(Nguyệt: cái xã hội man rợ thiệt)



Tô Mạt Vi ngẩn ra, bị mẫu thân dọa sợ.



Tô đại nương sờ sờ đầu khuê nữ nhà mình, “Nếu may mắn thì sẽ bị trả về nhà mẹ đẻ, nhưng cho dù trở về nhà mẹ đẻ cũng chưa chắc sống được. Xã hội này, từ trước đến nay đối xử với phụ nữ rất hà khắc.”



Tô Mạt Vi nhớ tới thân phận tiểu thiếp của mình, chỉ sợ là về sau cũng sẽ gặp nhiều gian nan, cảm thấy buồn bã.



Tô Mạt Vi nói sang chuyện khác, vội vàng mở cái túi khác ra, bên trong là ba bộ quần áo, một bộ nam trang bằng gấm màu thạch anh, một bộ nữ trang bằng gấm màu xanh ngọc thêu mây, một bộ vải bông của trẻ con màu đỏ thẫm, chắc chắn là cho phụ thân mẫu thân và đệ đệ của Tô Mạt Vân. (Di: ta edit khúc trên làm gì có phần lày >““