Sáng hôm sau Tiểu thần tượng tỉnh lại trước, dù ở bất cứ đâu, đồng hồ sinh học của anh luôn gọi anh thức dậy vào bảy giờ rưỡi.
Lúc mở mắt, anh thấy có gì đó sai sai, hình như cạnh anh có thêm thứ gì đó.
Tiểu thận tượng cúi đầu nhìn sang, không biết từ khi nào Tiểu thiếu gia đã lăn vào giữa giường, ôm chặt eo anh như bạch tuộc, cậu tựa đầu vào cánh tay anh, miệng hơi chu ra, đôi mi dài run nhè nhẹ.
Thật sự là Tiểu thiếu gia rất đẹp. Tiểu thiếu gia họ Kỷ nối tiếng thanh tú khắp vòng Bắc Kinh, đã hai mươi rồi vẫn có gương mặt em bé to bằng bàn tay, với mái tóc xoăn xoăn, nhìn không khác gì cậu mấy học sinh cấp 3.
Ngắm người đẹp thật là chuyện vui tai vui mắt, ai cũng thích những sự vật tốt đẹp, Tiểu thần tượng cũng vậy.
Anh nhìn cậu một lát, bỗng nhiên đưa tay đụng nhẹ vào mặt Tiểu thiếu gia, trong giấc mộng, cậu nhíu mày. Tiểu thần tượng rụt tay về, im lặng ngắm cậu trong chốc lát, không biết anh đang nghĩ gì.
Anh không dời cánh tay Tiểu thiếu gia đang vòng qua lưng anh, cứ mặc kệ cậu ôm lấy mình.
Chừng nửa tiếng sau, Tiểu thiếu gia mơ màng hé mắt, chẳng biết cậu có nhìn rõ người bên cạnh không, cậu hơi ngước cổ lên ôm lấy Tiểu thần tượng rồi hôn cái “chép”. Cái hôn mềm mại và ướt át đặt lên mặt bên trái của Tiểu thần tượng, làm anh sợ ngây người.
Sau đó tội phạm “gây án” lại nằm lên gối ngủ tiếp, miệng thì lẩm nhẩm: “Nam Nam, em lại mơ thấy anh rồi…”
Tiểu thần tượng: “…”
Anh vô thức sờ mặt mình, hai giây sau cười khẽ một tiếng.
Tiểu thiếu gia hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra, khi cậu tỉnh lại đã mười giờ rưỡi.
Cậu dụi mắt, nhìn xung quanh, có vẻ không biết mình đang ở đâu.
Tiểu thần tượng đang ngồi gần đó xem kịch bản trên máy tính, anh nghe tiếng bèn xoay ghế lại nhìn cậu: “Đói bụng chưa?”.
Tiểu thiếu gia nhìn anh, thì thào độc thoại: “Nam Nam…”
Cậu nói xong mới ý thức được mình đang nói cái gì, cậu lập tức tỉnh táo lại, nhấc chăn lên che kín đầu, đáp lại nhỏ như con muỗi: “Tôi hơi đói”.
Tiểu thần tượng cố nhịn cười, anh đứng dậy ra khỏi phòng. Nghe tiếng bước chân anh dần đi xa, Tiểu thần tượng mới cẩn thận thò đầu khỏi chăn, ai ngờ cái người mới đi nửa đường đã vòng lại, trịnh trọng nói với cậu: “Phải rồi, tôi để bàn chải và khăn mặt trên bồn rửa mặt, là đồ mới cả đấy”.
Tiểu thiếu gia: “…”
Tiểu thiếu gia ăn cơm trưa Tiểu thần tượng chuẩn bị xong thì phải đi, bác quản gia lái xe tới đón cậu, ông ấy đang chờ dưới lầu. Tiểu thần tượng tiễn cậu xuống, đưa ra tận xe. Lúc quản gia chuẩn bị lái xe đi, Tiểu thiếu gia bỗng la lớn: “Chú Lục chờ…chờ một chút—-“
Cậu nói xong thì quay cửa xe xuống, rồi gọi Tiểu thần tượng đang đi vào tòa nhà. Tiểu thiếu gia gấp gáp mặt đỏ tận mang tai, cậu muốn gọi Nam Nam, nhưng cái tên ấy chạy đến miệng vẫn không thể nào nói ra được, cuối cùng cậu chán nản gọi tên như thường: “Đồ… Đồ Nam”.
Tiểu thần tượng nghe gọi bèn dừng bước, xoay người lại nhìn cậu, đôi mắt anh có thêm một thứ gì đó khó diễn tả được, nói chung là có vẻ ít lạnh lùng hơn.
“Bộ phim tiếp theo cũng phải cố gắng lên nhé, tôi cũng sẽ cố gắng”- Khóe mắt Tiểu thiếu gia cong cong.
Tiểu thần tượng cúi đầu khẽ cười, mặt anh dịu dàng hẳn: “Ừ”.
Lúc ấy anh không biết Tiểu thiếu gia nói “Tôi cũng sẽ cố gắng” là có ý gì, mãi về sau anh dần dần mở ra trái tim của cậu, tận mắt nhìn thấy tình cảm bị chôn tận nơi sâu thẳm, khi ấy mới biết anh đã từng bỏ lỡ những gì.