(chương này mình chém 2 chỗ)
Tiểu thiếu gia đến trò chuyện, dùng cơm với mẹ Tiểu thần tượng thường xuyên, đôi khi cậu dẫn bà ra ngoài tản bộ, hai người rất hòa hợp với nhau, trông cảnh tay nắm lấy tay rất giống hai mẹ con.
Hai tháng nhanh chóng qua đi, Tiểu thiếu gia không thăm ban lần nào, vì lần đóng phim này khác với lần trước, đạo diễn không cho phép tới thăm ban. Thỉnh thoảng Tiểu thiếu gia nhắn tin WeChat cho Tiểu thần tượng chứ không dám làm phiền anh nhiều, cậu biết cơ hội này quan trọng thế nào với Tiểu thần tượng, do vậy cậu mới đồng ý yêu cầu của ba để đối lấy kịch bản này.
Hôm nay là ngày Tiểu thần tượng hơ khô thẻ tre, anh trở lại thành phố đông đúc nhộn nhịp, đứng giữa ngã tư ồn ào, bỗng dưng anh cảm giác mình không thích hợp với thế giới nhộp nhịp thế này.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm trạng anh vẫn còn hơi âm u.
Tiểu thần tượng mỏi mệt, về đến nhà là ngã đầu ra ngủ, anh tỉnh lại lúc trời đã tối.
Căn nhà yên tĩnh khiến anh cảm thấy cô độc, Tiểu thần tượng thất thần vài giây, vân vê cái trán.
Bỗng dưng có tiếng động nhỏ vang lên từ phòng khách, anh nhíu mày, vén chăn ra khỏi phòng, khi thấy rõ cảnh tượng trong phòng khách, anh còn tưởng mình đang mơ.
“Cậu…Tới đây hồi nào?”- Tiểu thần tượng nhìn chằm chằm vào Tiểu thiếu gia đang nép vào sô pha ngủ gà ngủ gật, anh nặng nề hỏi cậu, lông mày hơi cau lại.
Tiểu thiếu gia đang mơ màng, nghe tiếng anh bèn gắng gượng tỉnh lại, cậu vội bò khỏi sô pha, định mang dép vào: “Anh dậy rồi hả, mới nãy tôi đến anh đang ngủ nên không báo anh. Anh đói không? Tôi… Tôi làm cơm tối cho anh nhé”.
Vì sốt ruột nên cậu đứng dậy không vững, Tiểu thần tượng nhanh nhẹn lại ôm lấy cậu, Tiểu thiếu gia hoảng hồn dựa vào ngực Tiểu thần tượng, chẳng biết vì sợ hay vì người trước mặt làm cậu bấn loạn.
Tim cậu đập thình thịch, lồng ngực như có một bầy thỏ, Tiểu thiếu gia phát hiện rằng dù gặp anh bao nhiêu lần, cậu vẫn động lòng như cũ.
“Đồ Nam, chúc mừng anh hơ khô thẻ tre nhé”- Tiểu thiếu gia tựa vào ngực anh nói nhỏ.
Mùi bồ đào ngọt ngào và hương hoa nhàn nhạt từ quần áo của Tiểu thiếu gia ngập tràn khoang mũi của Tiểu thần tượng, đột nhiên anh có cảm giác mình đang ôm lấy cả mùa xuân. Tại giây phút này, lòng anh cuộn trào như suối chảy, dòng máu ngừng chảy nay lại bắt đầu lưu động chậm rãi khắp toàn thân. Anh lắng nghe tiếng đập của trái tim, nó trở nên mạnh mẽ đầy sức sống, cảm giác sảng khoái rõ ràng hơn.
Anh nâng mặt Tiểu thiếu gia cho cậu nhìn anh, hô hấp anh chậm lại, anh nghe thấy giọng mình có vẻ khàn đặc: “Kỷ Thanh Lâm, bây giờ cậu hối hận còn kịp”.
Tiểu thiếu gia sợ choáng cả người, cậu ngơ ngác hỏi: “Hối..Hối hận cái gì?”
“Tôi muốn hôn cậu”- Tiểu thần tượng trả lời cậu, ưu tư trong mắt anh dào dạt như vừa trải qua một trận bão táp, giọng anh rất nhẹ, như sợ mình dọa cậu- “ngay bây giờ”.