Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 103




Chương 103

 

Không vạch trần bộ mặt của Tân Nghiên Tuyết, sợ rằng mẫu phi sẽ bị nàng ta lừa gạt mãi.

 

Trong lúc nàng ta đang do dự, thì Lý ma ma đã lon ton chạy tới: “Nương nương Nương nương, Hoàng thượng tới!”

 

Ngày thường nếu Hoàng thượng tới đây, vẻ mặt của Lý ma ma nhất định sẽ không kinh hoàng.

 

Chỉ là lúc này, cung nhân vẫn còn đang dọn dẹp đống hỗn độn trên đất.

 

Mới vừa rồi Đức phi cùng Vân Khương Mịch lăn lộn một lúc khiến cho toàn bộ cung Vĩnh Thọ loạn thành một đống.

 

Nếu để Hoàng đế nhìn thấy chuyện này… Lý ma ma cuống quít nói: “Nương nương, ngài vẫn nên đi ra ngoài nghênh đón Hoàng thượng trước đãi” Tốt nhất là cùng Hoàng thượng đến Ngự Hoa Viên tản bộ, chờ bọn họ dọn dẹp cung Vĩnh Thọ sạch sẽ rồi hãy trở về.

 

Đức phi hung hăng liếc Vân Khương Mịch, sau đó cố gắng bình phục tâm trạng, đứng dậy và đi ra ngoài.

 

Rất nhanh bên ngoài cửa liền truyền đến tiếng cười của Đức Phi: “Hoàng thượng, sao ngài lại đến đây vào lúc này?”

 

“Trãm nghe nói mái nhà của cung Vĩnh Thọ đều bị người phá hủy! Trãm đến xem một chút” Hay lắm!

 

Không cần phải dẫn Hoàng thượng đến Ngự Hoa Viên nữa rồi.

 

Vân Khương Mịch cùng Mặc Lệ Nga nhìn nhau, chỉ thấy nét mặt quái dị của Mặc Quốc Thiên đi vào, còn vẻ mặt rối rắm của Đức phi đi theo phía sau, vừa vào cửa liền lấy ánh mắt sắc bén ám sát nàng.

 

Hai người vội vàng đứng dậy thỉnh an.

 

“Thỉnh an phụ hoàng”

 

“Đứng lên đi” Mặc Quốc Thiên đi ngang qua hai người bọn họ.

 

Quả nhiên nhìn thấy một đống lộn xộn trong điện, Mặc Quốc Thiên lại giống như là không hề thấy lạ khi nhìn thấy cảnh tượng này, mà bình tĩnh ngồi xuống thượng tọa.

 

“Ái phi, xảy ra chuyện gì? Hay là cung Vĩnh Thọ thật sự có tào tặc?” Nghe ra giọng điệu trêu chọc của Mặc Quốc Thiên, lúc này Đức phi chợt phở phào nhẹ nhõm.

 

Đức phi đi tới, gượng cười nói: “Hoàng thượng, người chê cười thần thiếp”

 

“Vừa rồi Lệ Nga nói thần thiếp ít rèn luyện, cho nên cố ý để Khương Mịch tập luyện cùng với thần thiếp trong chốc lát” Bà khẽ mỉm cười nhìn thoáng qua Vân Khương Mịch.

 

Ánh mắt như đang đe dọa nàng: “Dám nói bậy, bổn cung sẽ cắt đứt chân của ngươi!” Đương nhiên Vân Khương Mịch hiểu được điều này.

 

Dù sao thì trong mắt người khác, nàng và Đức phi cũng cùng một phe.

 

Nếu Đức phi ngã xuống, cuộc sống của Minh vương phủ cũng không tốt hơn.

 

Vì vậy, nàng vội vàng đứng dậy trả lời: “Đúng vậy, phụ hoàng! Vừa nãy nhỉ tức mới khám qua cho mẫu phi, thân thể của mẫu phi quả thực là ít rèn luyện”

 

“Ồ, thật không?” Mặc Quốc Thiên hơi kinh ngạc liếc nhìn Vân khương Mịch, lại dùng vẻ mặt quái dị nhìn Đức phi.

 

Từ khi nào mà mối quan hệ của bà bà và nhi tức lại hòa hợp đến vậy?

 

Khuôn mặt của ông ta trầm xuống.

 

“Vân Khương Mịch lớn mật! Dám nói bậy trước mặt trãm?

 

Con có biết đây là tội khi quân!” Đang bình thường tại sao lại nổi giận rồi.

 

Quả nhiên là phụ thân như nào thì nhi tử như thế.

 

Mặc Phùng Dương nói trở mặt liền trở mặt, đúng là di truyền từ Hoàng thượng!

 

Trong lòng Vân Khương Minh muốn nôn, nhưng không hề lộ ra chút biểu cảm nào trên khuôn mặt, mà chỉ cung kính quỳ xuống nói: “Nhi tức ngu ngốc, không biết lời này của phụ hoàng có ý gì?” Trong thế kỷ 21, nàng chỉ lạy thiền địa lạy phụ thân phụ mẫu.

 

Đến đây, thường xuyên quỳ lạy, hai đầu gối của nàng đã sớm thích nghi với việc sai một chút lập tức quỳ…

 

Ôi, thật quá thảm!