Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 310




Nhiệt độ núi Vân Vụ thấp.



Tuy bây giờ đã vào hạ nhưng trên đỉnh núi vẫn phất phơ gió mát, ban đêm còn có sương giá.



Giống như thời tiết giá rét mùa đông.



Cho nên mấy món đồ này chỉ cần không xé mở ra thì đều có thể cất trữ.



“Đợi ông ăn hết rồi ta lại gửi tới cho ông”



Rốt cuộc thì vẫn là một lão nhân gia, Vân Khương Mịch sinh ra vài phần không yên lòng, dùng ánh mắt như đang nhìn người già đơn côi nhìn ông ta: “Ông tiếp tục làm một ông lão nhàn rỗi đi! Là chính ông không muốn xuống núi với ta”



Huyền Sơn tiên sinh lau nước mắt: “Mịch nha đầu, ta biết ngươi nói năng chua ngoa như lòng lại mềm như đậu hũ, người ngươi không yên tâm nhất chính là ta”



Vân Khương Mịch: “…Không sai, ta là người nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hũ”



“Là loại đậu hũ đông của Đại Đông Bắc!”



Huyền Sơn tiên sinh nghe không hiểu nhưng vẫn dùng sức gạt lệ.



Thấy thế Vân Khương Mịch lại lấy mấy túi cá cay khô từ trong không gian ra đưa cho ông ta, “Này, đừng khóc nữa!”



Tiện tay lại nhét cho ông ta một cây kẹo que.



Lúc này Huyền Sơn tiên sinh mới nín khóc mỉm cười: “Gà vịt ngỗng đều có rồi, chỉ thiếu mỗi cá thôi! Cái này của ngươi là gì? Còn mua một tặng một sao?”



Ông ta xé giấy bọc kẹo que ra, cẩn thận từng li từng tí một nếm thử.



Ngay lập tức bị hương vị của kẹo que bắt làm tù binh.



“Ngọt quái!”



Huyền Sơn tiên sinh vui vẻ giống như một ‘lão hài tử’ bảy tám tuổi.



Vân Khương Mịch bất đắc dĩ: “Ông cho ta bạc sao? Lại còn mua một tặng một.”



“Bọn ta đi đây, ông bảo trọng”



Tống Tử Ngư dặn dò Huyền Sơn tiên sinh vài câu, Huyền Sơn tiên sinh lại dặn hắn ta vài câu… thấy sắc trời đã không còn sớm, Vân Khương Mịch bắt đầu thục giục.



Có Tống Tử Ngư nên rất nhanh bọn họ liên xuống núi.



Cả một đường Vân Khương Mịch hỏi không ít vấn đề.



Đáp án của Tống Tử Ngư khiến cho Vân Khương Mịch rất ngạc nhiên.



Vốn dĩ nàng cho rằng Huyền Sơn tiên sinh tốt xấu gì cũng phải bảy tám mươi tuổi?



Ai biết Tống Tử Ngư lại nói: còn chưa qua năm mươi!



Thấy nàng khiếp sợ, Tống Tử Ngư cười giải thích: “Thứ mà ngươi nhìn thấy không phải gương mặt thật của sư phụ. Ông ấy rất am hiểu huyễn ảnh, có thể khiến cho ngươi nhìn thấy dáng vẻ mà ngươi muốn thấy”



Câu nói này có chút vòng vo.



Vân Khương Mịch cẩn thận suy nghĩ một hồi mới hiểu được ý tứ Tống Tử Ngư muốn biểu đạt.



“Ý của ngươi là ta tưởng tượng ông ta thành một lão già nát rượu thì ông ta liền có thể biến thành gương mặt của một lão già nát rượu?”



“Ừ”



Tống Tử Ngư gật đầu.



Nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của Vân Khương Mịch hắn †a thấp giọng cười: “Không cần kinh ngạc, cái gì sư phụ cũng biết”



Còn là một nhân tài toàn năng?!



Vân Khương Mịch hối hận rồi.



Cho dù nàng có trói thì cũng nên trói nhân tài kia mang xuống núi!



Nàng cũng nhớ lại lần đầu tiên gặp Huyền Sơn tiên sinh, ông ta vẫn có bộ dạng tiên phong đạo cốt. Sau đó trong thời gian ở chung, dần dần biến thành một lão già nát rượu.



Biến hóa rõ ràng như thế vậy mà Vân Khương Mịch không nhận ra?!



Thì ra đều là do Huyền Sơn tiên sinh dùng huyễn ảnh?



Lão già xấu xa này tâm nhãn không nhỏ!