Thời tiết này, lá cây mai không quá rậm rạp. Nhưng vào lúc hoa nở rộ lại đối lập với các cây cối xanh um tùm khác trong rừng mai, thậm chí nhìn thoáng qua giống như trơ trụi.
Hai má Tôn đáp ứng đã đau đến tê tái.
Sau khi bị Vân Khương Mịch kéo vào vườn mai, trực tiếp bị ném xuống đất.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Có thể là do vẻ mặt lạnh lùng, nói động thủ là động thủ một cách mạnh mẽ, kiên quyết của Vân Khương Mịch đã khiến cho Tôn đáp ứng sợ hãi.
Lúc này, nàng ta không dám hung hăng nữa.
Ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Vân Khương Mịch, thân thể không ngừng lùi về sau: “Nếu để Hoàng thượng biết ngươi đối xử với ta như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Đúng lúc, vừa rồi bổn vương phi đã đến Ngự thư phòng một chuyến, không gặp được phụ hoàng”
Vân Khương Mịch nhìn nàng ta muốn chạy trốn cũng không ngăn cản.
Nàng niết ngón tay, phát ra âm thanh “xoẹt xoẹf: “Nói không chừng ta chặt đứt một cánh tay hoặc đánh gãy chân của ngươi…”
“Có thể kinh động đến phụ hoàng rồi”
Lời nói ‘kinh thế hãi tục’ của nàng đã thành công hù doạ Tôn đáp ứng!
“Ngươi, ngươi…”
Các cung nữ: “…”
Bình thường, ai mà không sợ Hoàng thượng biết chuyện này chứ?
Vị Minh Vương phi này lại ngược lại, muốn để các nàng đi mật báo còn dạy các nàng đi cáo trạng nói những gì!
Quả nhiên được thiên vị thì đều không sợ gì cả.
Minh Vương phi rất được Hoàng thượng yêu thương nên mới dám không kiêng nể như thế này…Hôm nay, tiểu chủ nhà mình lại chọc vào Minh Vương phi, e là chỉ có con đường chết!
Tôn đáp ứng không thể ngờ, Vân Khương Mịch lại có thể ngông cuồng đến thết Nàng ta hoảng sợ nhìn nàng: “Ngươi, ngươi không thể đánh gãy chân tail”
“Vì sao lại không thể?”
Vân Khương Mịch hỏi ngược lại: “Ngươi ra ngoài mang theo nhiều cung nhân, không cần tự mình đi chỉ cần dùng kiệu khiên đi”
“Nhìn y phục ngươi mặc, những điều đó căn bàn không phải là điều mà một đáp ứng nên có, phải không?”
“Không phải ngươi ỷ vào việc được phụ hoàng sủng ái sao? Ta đánh gãy chân ngươi, phụ hoàng mới càng thêm thương yêu ngươi chứ?”
Nghe ý này, hôm nay nàng thật sự muốn đánh gãy chân của nàng ta.
Chuyện này, không thương lượng!
Nhìn thấy Vân Khương Mịch đã cúi người xuống, cầm lấy một cây gậy, lúc này Tôn Đáp Ứng mới biết sợ.
Nàng ta run rẩy la lên: “Minh Vương phi, ngươi…ngươi thả ta ra! Ta biết sai rồi, sau này không ta không dám láo xược trước mặt ngươi nữa, ngươi tha cho ta đi!”
“Tha cho ngươi? Vừa rồi không phải ngươi dõng dạc bảo †a phải gọi ngươi một tiếng Tôn nương nương sao?”