Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 478




Bắt gặp ánh mắt quan sát của hắn, trong lòng Vân Khương Mịch dâng lên một linh cảm xấu – Nam nhân này, không lẽ lại đang mưu tính ý đồ xấu xa gì với nàng sao?

Mặc Quốc Thiên nhìn Tô Bính Thiện ngã lăn xuống đất không đứng dậy: “Đồ già vô dụng!”

“Vừa vào cửa thì chuyện lớn chẳng lành, làm trẫm mất hứng! Có gì không thể nói thẳng sao?”

“Vâng, đều là lỗi của nô tài”

Tô Bính Thiện càng thêm uất ức.

Vân Khương Mịch cười: “Tiểu Lương tử, còn không mau dìu sư phụ của ngươi dậy, mời thái y đến xem sao?”

“Phụ hoàng sức khoẻ cường tráng, sức lực mạnh vô cùng, cú đá vừa nấy e rằng không nhẹ nhỉ? Cũng làm khó Tô công công rồi, vừa bị mẫu hậu đá lại bị phụ hoàng đá”

Nàng lắc đầu: “Điều này đổi lại là người khác, e rằng đã mất nửa nạng người rồi!”

Nàng còn cố tình nói ra chuyện Triệu hoàng hậu đá Tô Bính Thiện…

“Rốt cuộc con muốn quở trách trãm hay là đang nịnh nọt trãm vậy?”

Mặc Quốc Thiên không vui.

Tô Bính Thiện là người của ông ta.

Triệu hoàng hậu lại dám đá ông ta ư?

Đây là tát vào mặt của hoàng đế ông ta đấy!

Mặc Quốc Thiên chỉ cảm thấy cú đá đó của Triệu hoàng hậu như thể đá vào mặt của ông ta vậ p tức lạnh lùng hừm một tiếng: “Tiểu Lương tử, còn không đưa sư phụ già của ngươi xuống?”

Lương tiểu công công thở phào nhẹ nhõm, vội đỡ Tô Bính Thiện dậy: “Sư phụ, người không sao chứ?”

Tô Bính Thiện khó khăn đứng dậy: “Cám ơn hoàng thượng, cám ơn hoàng thượng”

Ông ta nhìn Vân Khương Mịch đầy cảm kích: “Cám ơn Minh Vương phi.”

“Cám ơn Vương gia.”

Ông ta lại nhìn sang Mặc Phùng Dương.

Mặc Phùng Dương đang khoanh tay mưu tính “ý đồ xấu” với Vân Khương Mịch: “?”

Vân Khương Mịch lập tức nhíu mày: “Ông cám ơn hắn làm gì?

“Vương gia và Vương phi chính là một, nô tài đương nhiên cũng nên cám ơn”

Tô Bính Thiện khó khăn nặn ra một nụ cười, nụ cười này còn khó coi hơn là khóc. Mặc Quốc Thiên càng chán ghét đến nhăn mặt lại, xua tay như đuổi muỗi đi vậy: “Cút ra ngoài để thái y kiểm tra đi!”

Lương tiểu công công đỡ Tô Bính Thiện đi ra ngoài.

Vân Khương Mịch cười tủm tỉm nói: “Phụ hoàng vẫn là quan tâm đến Tô công công đấy!”

Cái từ “đấy” đó, nàng kéo dài giọng điệu ra và đầy ẩn ý.

Mặc Quốc Thiên lạnh lùng hừm một tiếng: “Con còn nói, hôm nay gặp trầm có chuyện gì vậy?”

Sau khi trải qua chuyện vừa nãy, Vân Khương Mịch cũng không có ý định thăm dò nữa.

Nàng tự mình ngồi xuống bên cạnh: “Phụ hoàng, chúng ta vẫn nên nói về chuyện Vân Ngọc Linh bị sảy thai đi…”

Phủ Doanh Vương.

Kể từ khi Vân Ngọc Linh hạ quyết tâm muốn liều mình vì “hoàng trưởng tôn” thì nàng ta đã ở lại phủ Doanh Vương.

Nhất là sau khi “mang thai” Mặc Vân Khinh đặc biệt chăm chút cho chế độ ăn uống sinh hoạt của nàng ta.

Ngay cả Triệu hoàng hậu, cũng thường xuyên căn dặn Trương ma ma đến phủ Doanh Vương thăm Vân Ngọc Linh.

Những dược liệu quý giá và nguyên liệu quý giá đó, được đưa vào phủ Doanh Vương như nước chảy vậy.

Có thể sự đãi ngộ của Vân Ngọc Linh là điều mà Tân Nghiên Tuyết chưa từng có.

Ai biết được với sự chăm sóc tỉ mỉ như vậy, nàng ta lại còn bị sảy thai chứ?

Vân Ngọc Linh nằm trên giường, khóc đến đôi mắt sưng húp cả lên: “Hoàng hậu nương nương, người nhất định phải làm cho thần nữ!”