Tiểu Thư Bá Đạo: Vương Gia Ta Sủng Ái Ngươi

Chương 1:




Đêm ngày 20 trăng tròn, trời cũng ướt vì vừa mưa xong, mặt đường ẩm ướt, nhóm người kì lạ mặc đồ đen đang nấp ở 1 ngõ hẹp, thì thầm điều gì đó

- Trần Gia, cậu sang bên kia khi nào thấy hắn đến, nhìn chỉ thị tôi rồi hành động

Tiếng cô nói nhẹ cạnh người tên Trần Gia, cô đang thực hiện nhiệm vụ truy bắt tội phạm giết người hàng loạt

Trần Gia gật đầu chạy sang ngõ hẹp bên cạnh đối diện ngõ cô đang ở

Bây giờ 2 bên đều có mai phục của cô, lần này tên tội phạm này hết đường chạy trốn. Đứng được 1 vài giây, tên sát nhân xuất hiện, cô giơ tay ra chỉ thị. Tay cô vừa dừng, tất cả đồng loạt chạy ra ngoài

- Phan Phan, cậu hết đường rồi

Cô đi đến đứng đối diện với tên sát nhân

- Cảnh sát mấy người cũng được đấy... biết được nơi tôi sẽ dừng chân

Tên sát nhân nhếch môi nói với cô

- Không phải là đằng sau bức tường này sẽ là nơi trú ẩn của cậu sao?

Cô giơ tay chỉ ra đằng sau mình nói tiếp

- Cậu chỉ là hành động nhanh nhưng đầu óc không hề nhanh, mặc dù nơi trú ẩn của cậu đúng là khó phát hiện ra nhưng chúng tôi cũng đã suy đoán vài phần nào, có lẽ cậu đã khinh thường đội đặc nhiệm cảnh sát chúng tôi rồi

Tên sát nhân nghe xong bỗng bật cười 1 cách kì lạ rồi nhìn cô bằng ánh mắt sát khí xông trực tiếp đến định ra tay với cô. Nhìn thấy hành động này của tên sát nhân, cô chợt khẽ mỉm cười nhẹ, ánh mắt của cô không hề nao núng, sợ sệt mà vô cùng bình thản, đến mức có thể nhìn thấy được sự lạnh lẽo vô cảm ở trong đấy

Tên sát nhân chưa kịp giơ tay ra thì có 2 người ở 2 bên xông đến đấm vào bụng rồi cầm 2 tay của tên sát nhân bẻ ngược ra đằng sau

- Phan Phan, anh đã bị bắt vì tội giết người hàng loạt, mời theo chúng tôi về đồn

Nói xong, 1 người ở gần đấy cầm cái còng khóa tay lại, vậy là vụ án đã kết thúc

- Chị Lâm Lâm, chị đúng là quá tuyệt đi mà, lại có thêm 1 vụ án được chị giải quyết

Cô còn chưa kịp đi thì đã có người đến nịnh nọt cô

- Trần Gia, cậu có phải rảnh cái miệng quá rồi không hay hôm nay lại uống mật ong đấy?

Cô mỉm cười trêu cái cậu nhóc đứng bên cạnh có tên là Trần Gia

- Ayda, chị Lâm Lâm, em chỉ nói sự thật thôi mà, từ suy luận tên hung thủ cho đến cách thức hắn ra tay rồi đến nơi trú ẩn, không phải là quá "Perfect" sao?

Trần Gia nhìn mọi người xung quanh rồi nói ánh mắt sáng lung linh hơn cả đèn điện

- Cũng phải nhờ đến mọi người chứ, chúng ta ai cũng đều có công, vất vả rồi

Cô cười rồi nhìn tất cả đồng đội của cô đã sát cánh bao nhiêu năm, dù gì công lao cũng đâu chỉ thuộc về mình cô, tất cả cũng đều có công hết, công bằng mà. Có lẽ cũng nhờ yếu tố này mà ở trụ sở cô rất được mọi người kính trọng và nể phục

- Lâm Lâm cũng thế, cũng vất vả rồi

Tất cả mọi người đều cùng đồng thanh nói

- Chị Lâm Lâm, hay là chúng ta đi ăn mừng đi, dù gì vụ án khó như vậy phải mất mấy ngày mới giải quyết được, mọi người thấy sao?

Trần Gia lướt nhìn mọi người xung quanh hỏi, tất cả đều gật đầu lia lịa giờ chỉ chờ cô có chịu đi hay không thôi, bữa tiệc mà không có cô không phải là chán chết à

- Lâm Lâm, cô có đi không?

Một người hỏi

- Tôi... chắc không đi đâu, mọi người cứ đi đi

Cô cười bất đắc dĩ, mấy kiểu bữa tiệc ăn mừng như này chắc cô cũng chả quen mấy

- Ayda, chị Lâm Lâm, chị đi đi, nhiều lần chị cũng có đi đâu, phá lệ 1 lần thôi nể mặt bọn em đi mà

Trần Gia giương ánh mắt nài nỉ nhìn cô, tay cầm lấy ống tay cô giựt giựt, cô nhìn tay Trần Gia rồi nhìn mặt có ý buông tay ra, cậu Trần Gia này mặt dày không hiểu ý cô vẫn chớp chớp mắt vô tội

- Trần Gia, cậu buông ống tay tôi ra rồi tôi nói

Cô không còn cách nào khác liền phải nói ra nếu không cậu ta chắc cũng sẽ không hiểu ý cô mất, Trần Gia nghe vậy liền buông ống tay cô ra ngượng ngùng hơi cúi mặt xuống, cô lướt nhìn mọi người, ai nấy đều có ánh mắt mong chờ vag hi vọng cô đồng ý, cô khẽ thở dài rồi bước đi ra ngoài ngõ hẻm, bên ngoài là những ánh đèn lung linh với xe cộ tấp nập, cô cứ đi bộ mãi hình như là đang suy nghĩ, còn mọi người cứ đi theo cô, cô dừng bước họ cũng dừng, cô đi họ cũng đi, cuối cùng cô cũng quay mặt lại, họ giật mình nhìn thẳng mặt cô căng thẳng

- Được rồi, tôi đồng ý, chỉ lần này thôi đấy, dù gì tôi cũng không thể phụ sự mong chờ của mọi người được

Nghe xong, mặt ai nấy đều nở hoa, như là nhặt được vàng vậy, có khi còn hơn thế nữa

Cô và mọi người tiếp tục đi bộ, cô đang ngắm nhìn quang cảnh thì ánh mắt vô tình đang nhìn thấy 1 cô bé đang đi trên vạch cho người đi bộ nhưng đèn tín hiệu là màu đỏ, cô lướt nhìn đường thấy có 1 xe đi với tốc độ khá cao, xe mà đụng cô bé thì toi rồi, cô lập tức chạy ra chỗ cô bé trước sự hoảng hốt của mọi người

Bíp! Bíp! Bíp!

Tiếng còi xe vang lên ý bảo cô tránh ra, có lẽ chỉ nhìn thấy cô còn đứa bé thì không

- Cô bé cẩn thận!

Cô hốt hoảng chạy đến giơ tay ra đẩy cô bé

- Lâm Lâm

- Chị Lâm Lâm

Cẩn thận!!!

Mọi người sợ hãi định chạy đến gần kéo cô lại nhưng đã muộn

Kétttt! Bùm!!

Chiếc xe đâm trúng cô, cô lật người đập vào cửa kính rồi bật ra xa ngã xuống đất, đầu cô đập mạnh xuống đường, máu chảy rất nhiều cô ngất đi, hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy chính là tất cả mọi người, đồng đội của cô gào tên cô, gương mặt sợ sệt hoảng hốt, có người gọi cho cấp cứu, ánh mắt cô nhìn theo đứa bé đó đã có người lo cho nó, quá tốt rồi, cô bé không có sao, mắt cô mờ đi rồi cô cũng nhắm mặt lại ngất đi

...........................

.......................

- Tiểu thư, tiểu thư, cầu cô tỉnh lại

Giọng của 1 người phụ nữ vang lên, cô nghe thấy, mắt dần dần mở ra, hơi mờ nhạt không nhìn thấy rõ mặt

"Đây là đâu? Mình chết chưa? Sao mọi người nhìn trông kì lạ vậy?"

Nghĩ xong mắt cô lại nhắm lại

- Tiểu thư, là lỗi của em, là em không chăm cho tiểu thư tốt.......

Giọng nói đó vẫn vang vọng lên, rõ ràng cô có thể nghe thấy nhưng tại sao vẫn không mở mắt ra được

Cứu tôi!!

"Ai?"

Tôi không cam tâm.....

Cô nghe thấy 1 giọng nói vang vọng trong tâm trí cô.... nó khác với giọng nói khi trước

Giúp tôi với!!! Làm ơn.... Có ai đó... giúp tôi với

"Cô là ai? Có việc gì?"

Cô nói âm thanh đó vẫn không ngừng than vãn, thù hận, uất ức cô có thể cảm nhận rõ rệt

Làm ơn giúp tôi... tôi cầu cô....

" Được, sự thù hận, oán hận tôi đều có thể cảm nhận rõ, tôi sẽ giúp cô"

Cảm ơn....

Nói xong 2 từ âm thanh đó biến mất trong tâm trí cô, cô cũng đã không cảm nhận được sự hiện diện của người đó, thiệt là kì lạ, cô thấy được ánh sáng trắng sáng chói ngay trước mặt cô, càng lúc càng gần... ánh sáng đó....

Hết chương 1.