Cô và hắn đã quyết định trước khi vòng cuối kết diễn ra, cô sẽ đến phủ của hắn để chữa cho người đó
Buổi tối cùng ngày, sau khi cô đã ăn tối xong, cô về phủ viện của mình nằm lười ra đấy, nhìn lên trần nhà suy nghĩ, có 1 điều cô đã thắc mắc rất lâu nhưng không dám nói ra vì sợ kinh động đến phụ thân cô, nay mới dám gom đủ can đảm lại hỏi Tiểu Khắc , bật người dậy hỏi
- Tiểu Khắc, ta hỏi em 1 chuyện nhé! Em phải trả lời thành thật!
- Dạ, tiểu thư hỏi chuyện gì ạ?
Tiểu Khắc ngây thơ đáp lại
- Mẫu... mẫu thân ta đã mất rồi à?
Tiểu Khắc nghe cô hỏi xong, mặt y lập tức biến sắc, ánh mắt khó tả nhìn cô, cô nhìn thấy vẻ mặt này của Tiểu Khắc không khỏi ngạc nhiên. Đúng lúc này, Bạch Nhi mới vừa tắm xong, thấy bầu không khí căng thẳng đến ngạt thở liền hỏi
- Sao vậy? Có chuyện gì à? Tiểu thư? Tiểu Khắc?
- Tiểu... thư...
Tiểu Khắc ngập ngừng khó nói, cô lại gần y, đặt tay lên vai gặng hỏi
- Tiểu Khắc, em sao vậy? Có phải có chuyện gì khó nói không?
- Em... em...
' Tiểu Khắc, ngươi hãy nhớ khi nào tiểu thư đã lớn, đủ hiểu chuyện thì hãy nói với nó'
Đột nhiên Tiểu Khắc nhớ đến lời dặn của 1 người, thiết nghĩ đã đến lúc nói tất cả sự thật với cô
Y liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống ghế, bản thân thì đứng bên cạnh nói
- Tiểu thư... Phu nhân chưa chết! Người đã mất tích được 5 năm rồi! Hiện nay vẫn chưa có tin tức!
- Sao... sao cơ?
Cô lắp bắp nói, mất tích ư?
- 5 năm trước, khi em mới được làm nô tỳ thân cận của cô được vài tháng thì 1 chuỗi bi kịch xảy ra..... Lúc đó, đám di man ở biên cương càng lúc càng mạnh đã đánh chiếm được 1 số thành thị ở gần đấy, nhận được lệnh từ hoàng thượng, Lục thân vương gia đã cấp tốc lên đường chinh chiến, trước khi đi người dặn phu nhân cùng cô ở phủ chờ người, tuy nhiên, thế trận thay đổi, đám di man cấu kết với các ngoại thần trong đó có thúc thúc của cô, chiến lược đánh trận đã bị phát hiện, đại đô hoàn toàn thất thế, nhận được tin xấu này, phu nhân bị sốc nặng, nỗi tuyệt vọng ngày càng lớn dần, lúc này thúc thúc của cô do có lòng muốn chiếm hữu phu nhân nên đã hành hạ phu nhân 1 cách tàn bạo, cô lại bị nhốt ở trong kho, chỉ cần phu nhân không nghe lời ông ta, ông ta sẵn sàng giết chết cô, phu nhân sống không bằng chết, toan tính tự tử thì nghe được tin Lục thân vương gia đã đánh thắng trận trở về, thúc thúc của cô vì tội phản tặc đã bị kết tội nhưng ông ta đã kéo phu nhân theo chạy trốn, phu nhân trước đó đã dặn em không được kể cho cô biết vì cô còn nhỏ không hiểu chuyện, lục thân vương gia biết tin lập tức sai người đi tìm nhưng bọn họ cứ như bốc hơi vậy, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức
Tiểu Khắc từ từ giải thích cho cô, đại họa năm đó vẫn khiến cô sợ hãi không nguôi, cô nghe xong mặt lập tức sầm sì lại, khí sắc lạnh lẽo bao trùm khắp nơi
" Thúc thúc của nguyên chủ? Là em trai của phụ thân nguyên chủ sao? Mình nhớ có đọc qua ở đâu đấy, em trai của Lục thân vương gia.... Đúng rồi, là Thiệu Khanh vương gia!"
- Nói như vậy, mẫu thân ta nếu vẫn còn sống thì tên thúc thúc kia cũng vẫn sẽ còn sống?
- Điều này cũng chưa biết được ạ
Tiểu Khắc giương ánh mắt buồn bã nhìn cô, quan sát sắc mặt cô
- Ta không tin 1 mình tên thúc thúc kia lại có thể làm càn! Chắc chắn còn có người khác nhúng tay vào! Chuyện này ta sẽ điều tra lại! Ta phải lột da từng người một!
Ánh mắt cô hằn lên tia sát khí, không khí lạnh lẽo càng lúc càng mạnh
Bạch Nhi nghe câu chuyện của cô xong, trong lòng dâng lên cảm giác đồng cảm, thương xót thay cho cô, đã trải qua nhiều năm như vậy cô vẫn phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ
- Tiểu thư... Muội muốn cùng tỷ điều tra chuyện năm đó!
- Bạch Nhi, không sao đâu! Chuyện của ta tự ta giải quyết!
- Tiểu thư, người đừng như vậy, Bạch Nhi không phải là người thân của tỷ sao? Chuyện của tỷ cũng là chuyện của muội! Bạch Nhi không thể làm ngơ!
Bạch Nhi kiên quyết không đổi ý, cô nghe vậy có hơi cảm động, biết ngăn không được liền chấp nhận đồng ý cho y tham gia vào
Điều cô quan tâm hiện tại là kiếm đâu ra manh mối đây
- Tiểu thư, chuyện này tuy quan trọng nhưng có thể để sau, đừng để ảnh hưởng đến trận thi của cô!
Tiểu Khắc nhẹ nhàng nhắc nhở cô, cô suýt nữa thì quên bản thân mình còn trận thi cuối kết, nếu Tiểu Khắc không nhắc chắc cô cũng quên béng mất
- Ừ, ta biết rồi. Tiểu Khắc, em hiểu chuyện hơn rồi đấy!
Cô cười nói với Tiểu Khắc, y ngại ngùng đỏ mặt lập tức quay mặt đi, hầy, vẫn chứng nào tật nấy
"Nếu lên làm Minh Chủ thì có lẽ điều tra dễ hơn và còn có cả..."
Suy nghĩ lúc lâu cô cũng tắt đèn đi ngủ, sáng mai còn phải qua phủ hắn chữa bệnh cho 1 người nữa, cô vô cùng tò mò không biết người đó là ai, là nam hay nữ?
Sáng hôm sau, cô đến phủ hắn, không giống lần trước, lần này hắn đã đứng trước cửa phủ đón cô
- Hôm nay ngươi rảnh quá ha?
- Đón tiếp nương tử của ta đương nhiên ta phải đích thân rồi!
Hắn nở nụ cười tươi rói ra, trong mắt người hầu thì đây là 1 nụ cười hiếm có và vô cùng sáng chói, còn cô thì hắn trông chả khác gì tên biến thái
- Người ta cần chữa ở đâu?
Cô hỏi, hắn cười nhẹ lặng lẽ dẫn đường cho cô đi, cô bước sau hắn tự hỏi sao thấy chỗ này quen thế nhỉ
- Đây là A Tú, người nàng cần chữa!
- Ngươi... đùa ta đấy à?
Miệng cô giật giật, không ngờ lại là vị nữ tử xinh đẹp này hơn hết lại là 1 người sống cuộc sống thực vật!
Hết chương 34.