Tiểu Thiên Nhi, chàng biết không? Ta đã từng mơ một giấc mơ rằng nếu như trong người ta sẽ không có mảnh Phù Lệnh, nếu như ta sinh con thuận lợi, nếu như ta cùng chàng trước mặt mọi người, trước mặt thiên hạ cùng chàng bái đường, thành thân, nếu như ta còn sống... thì sẽ thế nào? Có phải mọi chuyện sẽ khác không? Có phải ta sẽ thấy được chàng cùng con vui vẻ đùa nghịch trước mặt ta không? Có phải ta sẽ trở thành một vị mẫu thân hiền lương, nghiêm khắc không? Có phải ta sẽ là vị Vương Phi khiến chàng phải tự hào không? Ta đã từng tưởng tượng ra rất nhiều... Con trai của chúng ta sẽ là một mĩ nam tuấn tú, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu... Cùng với chàng sẽ là cặp phụ tử có một không hai, thêm cả ta nữa là sẽ không có bất kì gia đình nào sánh được. Chàng là Thượng Quan Hoằng Thiên, con sẽ là Thượng Quan Hoằng Tử, một cặp Thiên Tử bá đạo nhất thế gian.
Ta nghĩ rằng nếu như ta sinh thêm một đứa nữa thì sao? Nếu là con gái thì sao? Một cô nương xinh đẹp mĩ miều, mạnh mẽ giống như ta vậy chắc chắn sẽ có nhiều người theo đuổi. Ta sẽ là nhạc mẫu khó tính, điều kiện trở thành hiền tế của ta phải là người giống như chàng!
Nhưng tất cả đều là giấc mơ, đều là do ta tưởng tượng ra, điều đấy không thể thành sự thật, đã vậy, hãy để cho ta mơ tiếp giấc mơ đó đi...
\- Tử Nhi, chạy chậm thôi!
\- Tiểu Thiên Nhi, chàng trông chừng con cho tốt đấy! Tử Nhi bị vết xước nào coi chừng ta đấy!
Cô ngồi ở ghế, hô hào về phía trước. Hắn ngồi cạnh cô nghe cô nói vậy trong lòng không vui
\- A Lâm, nàng yêu con hơn hay yêu ta hơn?
\- Ta đương nhiên là yêu con hơn rồi! Chàng ghen cái gì chứ? Nó là con chàng mà?
Cô quay mặt sang khó hiểu với hắn. Cái bản tính ghen vô cớ này của hắn vẫn không sửa được. Cô sinh con được cũng được khoảng tầm 5 năm rồi, gương mặt của cô và hắn vẫn như lúc trước không hề thay đổi
\- Nhưng nó cũng là nam nhân! Ta nói rồi, sẽ không để bất cứ nam nhân lại gần nàng! Ta mặc kệ! Cho nó ngã chết đi!
\- Chàng... Ta hết cách với chàng rồi!
\- Lâm, muội đừng tức giận, vương gia cũng chỉ là yêu muội quá thôi mà!
\- Hảo huynh đệ!
Tiêu Hiền đột nhiên xuất hiện, hắn cười rồi đứng dậy vỗ vai Tiêu Hiền một cái
\- Miên Xích phái sao rồi?
\- Mọi chuyện đều tốt! Miên Xích phái vẫn đều đặn có đệ tử nhập môn
\- Hiền. Lâu rồi không gặp!
Cô cũng mỉm cười thật tươi đứng dậy chào hỏi, hắn nhìn Tiêu Hiền từ trên xuống dưới rồi làm mặt gian mãnh
\- Hiền đệ, đệ đã từng này tuổi rồi vẫn chưa có ý định lập gia thất sao?
\- Đúng rồi đấy Hiền, đến bây giờ vẫn chưa có hỷ sự từ huynh thôi đấy!
Cô hùa theo hắn. Tiêu Hiền lắc đầu, hai người này vẫn thích trêu Tiêu Hiền như ngày xưa. Tiêu Hiền chấp tay ra sau quay mặt về phía sân nơi Tử Nhi đang nô đùa
\- Haiz, sao ta cứ là người luôn để hai người trêu vậy? Không phải vẫn còn Công Chúa với Liên Ly chưa thành thân sao?
\- Hai người họ còn phải cố gắng nhiều, cái đầu gỗ Liên Ly á, chưa thể được đâu!
Hắn giơ tay xua xua giữa không trung, tiến đến đứng cạnh Tiêu Hiền, cùng nhìn ra về phía bầu trời xa xăm, chớp mắt đã trôi qua 5 năm, dư vị hồi xưa vẫn còn vương vấn đâu đấy
\- Tránh ra, tránh ra! Thiên Hà Vương Phi đến rồi, đến rồi!
Tiếu Minh hét to lên, cô, hắn và Tiêu Hiền phải ngoảnh mặt lại nhìn, lắc đầu ngán ngẩm. Linh Linh một thân bụng to, hai tay dắt hai đứa, một trai, một gái, nghe nói là đôi long phượng bây giờ lại tiếp tục thêm một đứa nữa
\- Đồ Tiếu Minh chết tiệt! Đi thì đi còn hét lên làm gì?
Linh Linh giơ tay đánh Tiếu Minh một cái. Tiếu Minh vội vàng giải thích
\- Ta lo sợ nàng ngã chứ sao?
\- Đất bằng thế này, lấy đâu ra ngã chứ?
Vừa mới đến đã ồn ào, không cần nhìn cũng biết là Tiếu Minh và Linh Linh. Cô nhanh chân chạy đến đỡ lấy Linh Linh, xoa xoa cái bụng to
\- Linh Linh, đại phu có nói là trai hay gái chưa?
\- Là trai!
Cô mỉm cười hạnh phúc nhìn Linh Linh, đỡ lấy y ngồi vào ghế, nhìn ra phía sân đã thấy A Tú và Liên Ly bế Tử Nhi vào trong
\- Phụ mẫu đâu rồi mà để Tử Nhi một mình chơi ngoài sân thế kia?
A Tú nhanh nhảu trêu Tử Nhi một cái. Tiêu Hiền, hắn, Tiếu Minh đột nhiên nhìn nhau gian mãnh rồi lại nhìn đến Liên Ly. Cả 3 chạy đến khoác vai Liên Ly, hắn nhìn Liên Ly nói
\- Ta nhớ rằng có người nào đó hứa với ta rằng sẽ thành thân với Tiểu Tú nhở?
\- Đến bây giờ vẫn còn chưa thấy hỷ sự, lạ ghê
\- Liên Ly, ngươi định giải thích sao đây?
Cả ba cùng nhau làm khó Liên Ly, A Tú nghe vậy mặt bắt đầu ửng đỏ lên. Liên Ly khó xử, không biết phải nói như thế nào, A Tú nhanh chóng đến giải vây cho Liên Ly
\- Mấy huynh đừng ức hiếp Liên Ly của muội! Khi nào thành thân muội khác báo!
Hắn, Tiếu Minh và Tiêu Hiền bị A Tú xua ra xa, không cam tâm liền nói lại. Nếu như mà không giục thì không biết hai người này bao giờ mới thành thân không biết nữa
\- Tiểu Tú, muội không thể như vậy. Kêu Liên Ly mau mau thành thân đi!
\- Tiểu thư!
Tiếng của Tiểu Khắc và Bạch Nhi vang lên khiến tất cả phải ngoảnh lại, Tiểu Khắc 5 năm vẫn một mực đi theo cô, đến bây giờ người yêu còn chưa có nói gì đến thành thân, à mà cũng không phải tại vì Băng Linh Kiếm Vũ suốt ngày bám theo nên là không kiếm được. Bạch Nhi sau khi cô sinh con đã quay về Thiên Nữ Thần, thỉnh thoảng cũng liên lạc với nhau qua thư, đến bây giờ mới gặp lại
\- Bạch Nhi!
Cô vội vàng lao đến ôm thật chặt Bạch Nhi và Bạch Nhi cũng vậy, giờ cô mới nhận ra đằng sau còn có Thượng Quân
\- Tiểu Khắc Khắc!
Băng Linh Kiếm Vũ nhanh chóng xuất hiện và trở thành hình dạng người, chạy lon ton đến cạnh Tiểu Khắc, từ đầu khi cô thấy hình dạng này của Băng Linh Kiếm Vũ cô còn sốc nhưng rồi dần dần cô lại quen với hình dạng này
\- Tiểu Khắc Khắc, ngươi mệt không?
\- Không mệt!!
Băng Linh Kiếm Vũ nhẹ nhàng quan tâm hỏi han Tiểu Khắc, dùng tay lau mồ hôi trên trán Tiểu Khắc. Tiểu Khắc nhìn rồi mỉm cười lắc đầu. 3 con người kia nhìn Băng Linh Kiếm Vũ với Tiểu Khắc bằng ánh mắt mờ ám, khẳng định có gian tình ở đây, nhất định phải thẩm vấn Băng Linh Kiếm Vũ mới được!
Tiếu Minh vô tình nhìn thấy Thượng Quân rồi lại vô tình hỏi
\- Thượng Quân, hai người thành thân chưa?
\- Tiếu Minh, chàng hỏi gì lạ vậy?
Linh Linh nhanh chóng đánh vào người Tiếu Minh một cái. Thượng Quân nghe vậy cũng không biết phải trả lời sao, sau 1s suy nghĩ, Thượng Quân trả lời
\- Chắc cũng sắp rồi. Mọi người sẽ là người ta đến thông báo đầu tiên!
\- Phải vậy chứ! Liên Ly, nhìn người ta học tập!
\- Rõ, vương gia!
Hắn gật đầu hài lòng rồi quay sang nói với Liên Ly, y chắp quyền cung kính nhận lệnh, ai nấy đều cười ha hả. Sau 5 năm, mọi người lại tề tựu ở đây, bao nhiêu vui buồn, khổ đau, hạnh phúc đều đã qua đi, tương lai hãy còn phía trước, chúng ta đều nên hi vọng vào nó
\- Tiểu Liên, Tiểu Hoàng, qua chơi với Tử Nhi đi!
Linh Linh đẩy hai đứa con của mình ra chỗ cô. Cô thấy vậy cũng nhẹ nhàng nói
\- Tử Nhi, qua chơi với các bằng hữu mới của mình đi!
Cả 3 chạm mặt nhau. Tử Nhi mặt lạnh không nói gì, Tiểu Liên là bé gái thừa hưởng tính cách cởi mở của Linh Linh
\- Chào Tử Nhi... Muội là Tiểu Liên....
\- Hảo huynh đệ! Ta là Tiểu Hoàng!
Bé trai là Tiểu Hoàng, lại có tính cách đào hoa của Tiếu Minh, sau này khẳng định cha nào con nấy, thấy gái xinh là bắt đầu đi thả thính tùm la tùm lum, có lẽ Linh Linh phải dạy dỗ nó từ bây giờ thôi
\- Chào... Thượng Quan Hoằng Tử...
Tử Nhi mặt lạnh không biến sắc, giới thiệu đơn giản. Xung quanh Tiểu Liên và Tiểu Hoàng đột nhiên có gió lạnh mà trong khi đó trời đang nắng to
Có phải là vì Tử Nhi có tính cách lạnh lùng, bá đạo của hắn không? Nói câu nào là lạnh câu đấy. Tiểu Hoàng nhìn xung quanh Tử Nhi, tay sờ lên cằm, mắt có vẻ hứng thú
\- Nếu Tử Nhi là con gái thì khá là ngon đấy!
Bốp!
\- Ca, huynh nói gì vậy? Tiểu Liên mách mẫu thân bây giờ!
Tiểu Liên đánh vào người Tiểu Hoàng một cái, Tiểu Hoàng nhăn mặt vuốt ve vào chỗ mà Tiểu Liên vừa đánh, kêu khổ
\- Muội càng ngày càng đánh đau rồi đấy!
\- Vô vị...
Tử Nhi chốt 1 câu rồi quay mặt đi, lãnh đạm, lạnh lùng là những gì mọi người thấy ở Tử Nhi, sau này thằng bé khẳng định sẽ giống như hắn, mà có khi còn lạnh lùng hơn cả hắn cơ. Tiểu Hoàng và Tiểu Liên im lặng không nói gì rồi đi theo Tử Nhi. Mọi người thấy vậy không khỏi bật cười, trẻ con thật thú vị
\- Đúng rồi, A Thiên. Rốt cuộc là huynh học cách cầu hôn ấy ở đâu? Ta nhớ ta có hỏi nhưng huynh không nói, huynh bảo sau này khác nói nhưng mà ta vẫn chưa thấy huynh nói
Tiếu Minh lên tiếng, Tiêu Hiền cũng đồng ý theo
\- Phải đấy, vương gia.
\- Nếu như đệ muốn biết thì ta cũng không ngại nói. Thật ra, cái vụ cầu hôn là do A Lâm nói với ta trước, ta lúc đấy cũng không biết cầu hôn là cái gì cho đến hôm đấy A Lâm giải thích với ta
Hắn nhớ lại cái lúc đấy, bản thân đang không biết phải cầu hôn như thế nào, cô chỉ bảo đấy là việc mà trước thành thân phải làm và mọi nữ nhân đều thích việc này thế nên hắn quyết định sẽ làm việc đấy. Theo như cô nói, nhẫn là vật được coi là đính ước trước khi thành thân nhưng hắn lúc đấy cũng không biết đính ước là gì, sau khi cô giải thích một hồi hắn mới biết đó là vật định tình
Hôm đó, dưới cây hoa anh đào, hắn một tay cầm nhẫn, một tay chỉnh lại y phục mình... tập dượt cầu hôn
\- A Lâm... Gả cho ta....
Hắn quỳ một chân xuống, một tay cầm nhẫn ra trước, giọng yếu đuối thành khẩn
\- Không được, không được, quá mềm yếu. Thiên Hà Lâm Anh, nếu như nàng không gả cho ta, ta sẽ chết cho nàng xem!
Hắn lại thử lại một lần nữa, hình như vẫn không được
\- A Lâm! Có gả cho ta không thì bảo?
\- A Lâm, ta nói nàng gả, nàng dám không gả?
\- Phù, A Lâm, gả cho ta đi....
Sau nhiều lần thử, hắn vẫn không hài lòng được, quyết định thử tiếp, ai ngờ đâu một tên nô tài đang bước tới ngay đằng sau hắn, đúng lúc hắn quay mặt lại, quỳ một chân xuống, giơ nhẫn ra. Tên nô tài kia giật mình
\- Gả cho ta đi!!!
\- Vương gia... thế này... Ta đồng ý!!!
Hắn lúc này mới nhận ra mình đang cầu hôn trước mặt tên nô tài kia mà người này lại ra vẻ thục nữ yểu điệu đồng ý chứ! Hắn vội vàng đứng dậy, thu tay lại, nhanh chóng vào vẻ uy nghiêm
\- E hèm...Đồng ý cái gì chứ? Còn không mau đi làm việc?
\- Vâng. Vương gia, thứ cho nô tài mạo muội, nô tài không phải muốn dạy đời vương gia nhưng mà nếu vương gia thật lòng yêu Thiên Hà tiểu thư thì người chỉ cần thành tâm là được!
Tên nô tài kia biết trước kết quả nên cũng không mấy ngạc nhiên, nói xong liền đi mất. Hắn cảm thấy tên nô tài này nói có lí cho nên cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp xông thẳng vào cầu hôn cô luôn...
Hahaaaaaaa!!! Kết thúc hồi ức là một tràng cười của mọi người, thật là mất mặt quá đi. A Tú chú ý tới Liên Ly đang ghi chép gì đấy
\- Ly, huynh ghi gì vậy?
\- Ghi cách cầu hôn! Sau này còn biết áp dụng!
Mọi người lại được thêm tràng cười nữa, tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp phủ Ngũ Gia, tràn ngập hạnh phúc và hồi ức
Chàng thấy không, Tiểu Thiên Nhi? Cuộc sống mà ta mơ ước chỉ đơn giản như vậy thôi... Tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc. Ta rất muốn được trải nghiệm cuộc sống đấy nhưng nó lại là mơ, một giấc mơ không hồi kết của ta. Ta sẽ không ngừng ích kỉ, tham lam mà tiếp tục mơ về nó, chỉ khi vậy ta mới cảm nhận được mình đang tồn tại... Hôm nay, trời lạnh, tuyết rơi, nhưng không khí lại rất ấm, ấm đến mức kì lạ... Tiểu Thiên Nhi, tạm biệt chàng! Ta yêu chàng rất nhiều, tướng công!