Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)

Chương 37




“Tam đệ, nếu Tiểu Bảo là sư đệ của ta , vậy ngươi không được bắt nạt hắn.” Quý Lăng Tiêu ý vị thâm trường liếc Liễu Phong Liễm, quay đầu vừa cười hì hì cùng Tiểu Bảo, còn nghĩ lôi Tiểu Bảo từ bên người Liễu Phong Liễm đi, để Tiểu Bảo ngồi xuống bên người hắn đích, vẻ mặt ân cần quan tâm hỏi thăm sinh hoạt của Tiểu Bảo.

Liễu Phong Liễm nhìn không lọt mắt nhị ca cùng y đoạt đi Tiểu Bảo. Tiểu Bảo ngốc, liền cả hành vi ăn đậu hũ của hắn của nhị ca cũng không ngăn cản, còn để nhị ca ôm mình. Nhị ca cũng là, coi như là đồng môn sư huynh đệ, cũng thân thiết quá đi … Đủ. Liễu Phong Liễm nét mặt không có phản ứng gì, bình tĩnh cười nói với hai người, thế nhưng trong lòng lại đang bị lửa ghen tị dày vò, hơn nữa ngọn lửa này còn càng ngày càng bốc cao, y thật không ngờ đến có một ngày y lại có thể ăn dấm chua (ghen) của chính nhị ca mình.

Y cười khổ đứng lên, một tay kéo Tiểu Bảo ôm vào trong lòng: “Đã khuya rồi, ngươi mấy ngày nay cũng không có nghỉ ngơi ổn thỏa, nhanh đi ngủ đi.”

“Nga.” Đích thật là có chút mệt nhọc, Tiểu Bảo ngáp một cái, ngoan ngoãn hướng Quý Lăng Tiêu, Hà Ý Nhân nói tạm biệt, tùy ý Liễu Phong Liễm kéo hắn đến bên giường.

Liễu Phong Liễm không để ý tới vẻ mặt Quý Lăng Tiêu cười mang theo ý trêu chọc nhìn y, cũng không nhìn Hà Ý Nhân bên cạnh đang dòm trộm hai người, vẻ mặt mờ mịt. Nhanh nhẹn hầu hạ Tiểu Bảo đi ngủ, cúi người thay hắn bịt chặt góc chăn, nhẹ nhàng vỗ hai cái ý bảo Tiểu Bảo nhắm mắt lại ngủ, xoay người hôn lên môi hắn, đối hai vị huynh trưởng làm động tác nhỏ giọng, huy phất (phẩy) tay để hai người cùng nhau đi nhẹ ra ngoài phòng trò chuyện.

Ba người đi tới ngoài phòng, Liễu Phong Liễm xoay người lại động tác nhẹ nhàng chậm chạp khép lại cửa phòng, hướng thư phòng sát vách giơ ngón tay, hai người phụ họa gật đầu, tựuđi theo Liễu Phong Liễm vào thư phòng ngồi xuống.

“Tam đệ, nhìn ngươi hiện tại rất hài lòng, đại ca an tâm, vốn ta còn sợ ngươi luẩn quẩn trong lòng, ngực nhớ thương tên hỗn đản Tần Nguyên kia… A…” Hà Ý Nhân nói còn chưa dứt lời đã bị Quý Lăng Tiêu dưới chân đạp một cái, hét thảm một tiếng tố cáo.

Trong mắt Hà Ý Nhân hàm chứa nước mắt bất mãn, ủy khuất nhìn Quý Lăng Tiêu, có vẻ một cái đạp này rất là nặng.

“Ngươi đừng để ý đến gã.” Quý Lăng Tiêu hung ác độc địa trừng mắt nhìn gã, cái tên võ si này không nói thì thôi, nó ra thì càng nói càng sai.

“Không có việc gì, nhị ca. Đại ca nói vốn thẳng thắn mà.” Liễu Phong Liễm một bộ đã quen rồi, nhún nhún vai, “Hiện tại ta cũng không còn khổ sở gì nữa. Có đôi khi ngẫm lại, chính mình cảm thấy rất thú vị, trước khi gặp được Tiểu Bảo, cảm giác hình như không thể yêu, gặp Tiểu Bảo rồi ta lại phát hiện, kỳ thực đối Tần nguyên chỉ là một thời mê man. Bởi vì gã đi tới đâu đều được người khác coi như chủ nhân, khi đó nghĩ thích một người như vậy, bản thân cũng dường như trở nên cao quý hơn. Hiện tại ngẫm lại, kỳ thực ta chỉ thị mong muốn phụ thân có thể thông qua gã mà nhìn thấy ta. Khi đó ta quả thực là rất ngốc.”

Hai người lặng yên nhìn y, lẳng lặng không nói gì.

“Làm gì mà nhìn ta như thế? Có phải hay không đột nhiên phát hiện ta rất có mị lực a?” Liễu Phong Liễm trêu ghẹo, “Vậy là không được a, ta đã có Tiểu Bảo rồi, các ngươi không được có ý không an phận với ta.”

Nghe nói như thế, hai người song song vứt cho y một cái nhìn không ai thèm. Ai muốn cùng y, Tiểu Bảo so với y đáng yêu hơn nhiều, bọn họ thực sự là vì Tiểu Bảo ngây thơ mà tiếc hận a, Tiểu Bảo sao vậy lại có thể coi trọng y a?