Kết thúc buổi lễ, Phong Hiểu Hàn đi dạo một vòng trường. Ở nơi này từng góc nhỏ đều chất chứa kỷ niệm của hắn và cô. Đạm Yên Sơ hay cúp học, mỗi lần cúp đều chạy ra khu đất đang xây dở của trường với nhóm đàn em, sau đó cả bọn túm tụm bày cách để “trị” hắn. Phong Hiểu Hàn biết hết nhưng vẫn không tính toán với cô. Mấy ngày nắng nóng, thiếu nữ đang tuổi ăn tuổi lớn nhanh chóng bị nghiện ăn vặt và trà sữa. Cô toàn bắt hắn chạy trối chết đi mua đồ ăn về cho mình, nhiều lúc hắn cũng hơi ấm ức, cô ăn nhiều vậy không sợ mập à?
Nhưng Đạm Yên Sơ có đời nào mập đâu?! Cô ăn như rồng cuốn nhưng suốt ngày chạy nhảy tung tăng, con gái con đứa quậy như giặc, năng lượng đều bị cô tiêu hao trong ngày cả rồi. Sau này khi gặp lại nhau ở quán bar, dáng vẻ cô gầy yếu, ánh mắt đượm buồn khiến hắn xót xa. Nhưng lúc đó nhất thời tức giận, đối xử không tốt với cô.
Hiện tại hắn hối hận rồi, chờ đến khi cô quay trở lại hắn nhất định bù đắp cho cô.
Phong Hiểu Hàn bước đến gần nhà kho cũ liền thấy một con mèo cuộn mình nằm dưới mái hiên. Ánh sáng lấp lánh chiếu lên bộ lông vàng mượt, con mèo vẫn nằm đấy như sự vật được họa trong bức tranh tĩnh.
Khoảnh khắc đó trái tim hắn rung lên từng hồi.
Là cô! Chính là cô!
Hắn tìm kiếm bấy lâu nay, hóa ra cô lại ở gần mình đến vậy. Sở dĩ hắn không tìm được người là bởi cô biến thành mèo, còn hắn cứ mải miết tìm kiếm cô trong hình dáng của con người.
“Yên Sơ? Là em đúng không?”
Hắn cất lời, giọng nói vẫn còn run rẩy không dám tin. Nhưng đợi mãi chẳng có lời hồi âm nào.
“Yên Sơ? Trả lời anh đi. Ngủ rồi?”
Hắn đánh bạo bước đến vuốt ve bộ lông kia. Nhưng khi chạm vào hắn lại ngỡ ngàng không thôi.
Bởi thân thể cô lạnh ngắt.
“Sao vậy? Bị sao vậy? Sao lại lạnh như vậy?”
Phong Hiểu Hàn cuống quýt sờ khắp người nhưng lại phát hiện con mèo trong tay không còn thở nữa. Hắn điên cuồng lắc đầu: “Không đúng! Không thể như vậy được!”
Hắn vừa tìm thấy cô thôi mà. Sao gặp nhau lại trở thành âm dương cách biệt vậy chứ!
“Tổng giám đốc, anh…”
“Nhanh, đi bệnh viện!”
Thư ký của hắn bước đến liền bị dáng vẻ kích động kia dọa cho ngẩn người.
“Tổng giám đốc, anh bị thương hả?”
“Đi bệnh viện thú y!”
Hắn ôm con mèo trong tay, gấp gáp phóng vào xe. Nhưng mọi thứ đã quá trễ, bệnh viện thú y cũng nói không cứu được.
“Con mèo vàng này vốn đã ốm yếu, nhiều bệnh tật, nay lại già nên nó mất rồi.”
Phong Hiểu Hàn bần thần ôm cô trở về nhà. Suốt dọc đường thư ký không hiểu nổi ông chủ mình đang nghĩ gì. Bấy lâu nay ông chủ sắc mặt như một, chưa từng thấy qua sếp lo lắng đến rối trí như thế. Mà nay vì một con mèo hoang lại trở nên rối rắm vậy sao?
Còn sắp khóc đến nơi nữa chứ!
Nhưng thư ký không dám hỏi nhiều, trong đầu tự nhảy ra chín mười cái lý do để giải thích cho chuyện kỳ quái này.
***
Phong Hiểu Hàn ôm cô trở về nhà. Thân xác trong vòng tay nhẹ hẫng, lạnh ngắt. Phía bệnh viện thú y kết luận con mèo này qua đời hơn hai tiếng trước.
Chỉ muộn hai tiếng mà đời này kiếp này không thể gặp lại nhau.
Cửa phòng vừa khép lại, hắn quỳ sụp xuống nền nhà oà khóc lên như một đứa trẻ. Hắn ôm chặt lấy cô, nói trong nước mắt: “Yên Sơ. Em tỉnh lại đi mà. Đừng bỏ anh có được không?”
“Em tỉnh lại đi, anh hứa sẽ chăm sóc em, nuông chiều em suốt đời mà. Đừng ngủ nữa, được không?”
“Làm ơn. Anh cầu xin em mà!!!”
Trái tim hắn đau thắt lại, từng nhịp thở càng thêm khổ sở như từng nhát dao chém vào lòng. Hắn xoa khắp người cô, muốn cơ thể trong vòng tay ấm áp lên một chút nhưng không được.
Nghĩ tới việc quãng đời còn lại cô độc, không còn Đạm Yên Sơ, hắn chỉ muốn rời khỏi thế giới này cùng với cô.
Nước mắt cứ không ngừng rơi, đột nhiên, thân thể mèo trước mắt ấm lên, rồi trở nên nặng hơn…
“Em…”
Hắn há hốc mồm nhìn cô biến trở lại thành người. Thân thể ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, da thịt kề sát nhau đến mức nghe rõ từng nhịp đập nơi lồng ngực.
“Phong… Hiểu Hàn?”
***
Tôi ngỡ mình vừa trải qua một giấc mộng rất dài. Trong mộng, tôi là một con mèo đi lang thang khắp chốn từ năm này qua năm nọ. Sau cùng tôi trở về trường cũ, nằm bên hiên và ra đi trong thanh thản. Nhưng sao mở mắt lại thấy Phong Hiểu Hàn khóc như có tang thế này?
“Yên Sơ, em trở lại rồi!”
Phong Hiểu Hàn ôm siết tôi chặt hơn làm tôi nhất thời không thở nổi. Nhưng trông hắn có vẻ kích động lắm nên tôi cắn răng nhẫn nhịn, không đẩy hắn ra. Hắn khóc như một đứa trẻ, tôi đưa tay xoa đầu hắn vỗ về. Có việc gì mà lại khóc tang thương thế?
“Yên Sơ, đừng rời xa anh nữa có được không? Anh không cần gì cả, chỉ cần có em thôi.”
“Anh… làm sao vậy? Có chuyện gì hả?”
Hắn dụi mắt, nhìn tôi chăm chú: “Em không nhớ gì sao?”
Tôi mím môi, nói ra điều mình e sợ bấy lâu: “Anh vẫn nghĩ em là người bán thông tin cho Vân Đô à? Anh tin tưởng Cửu An đến mức đó sao? Nếu đã vậy sao lại còn tìm em làm gì?”
Phong Hiểu Hàn kinh ngạc, hắn tóm chặt vai tôi: “Em nói gì vậy? Chuyện này đã qua ba năm nay rồi. Phía cảnh sát đã điều tra rồi, là do Cửu An bày trò còn muốn đổ tội cho em. Anh đã tống cô ta vào tù rồi!”
Lần này người bị sốc không ai khác chính là tôi. Cửu An, đi tù?
Trời ơi! Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ ra cái tình tiết chó má này. Khoan, hắn nói “chuyện này đã qua ba năm nay rồi” nghĩa là sao? Không phải chuyện mới qua có mấy tháng thôi sao?
Tôi chộp lấy điện thoại nhìn năm tháng hiển thị trên đó, quả thật đã ba năm trôi qua. Nhưng tại sao ký ức của tôi lại rỗng tuếch vậy?