Tiểu Thụ Ở Hoang Dã

Chương 33




Mọi người đều cảm thấy con ngũ sắc mao thú này quá ồn ào. Hóa ra tiếng kêu của chúng nó là như thế này nha, khó nghe quá trời. Giống hệt như Bạch Linh, mặt thì đẹp mà lòng thì đen. Xem ra không thể nhìn mặt mà đánh giá được mà!

“Kêu khó nghe quá à”. Mạn Đạt lẩm bẩm nói đồng thời bịt kín hai tai.

Một tay Thương Viêm đè cái đầu không ngừng vặn vẹo của ngũ sắc mao thú xuống, một tay nắm lấy cây thải mao trên đầu nó rút mạnh ra.

Một cây thải mao như vậy dài khoảng một cánh tay, là cái lông vũ đặc biệt nhất trên người ngũ sắc mao thú.

Trên người chúng nó tuy rằng có năm màu lông khác nhau thế nhưng Thương Viêm cũng chỉ để ý duy nhất một cây thải mao kia, bởi vì nó có đủ cả năm màu. So với toàn bộ lông trên người ngũ sắc mao thú thì nó là rực rỡ xinh đẹp nhất.

“Thật là đẹp!” Bố Cát cười gật đầu “Cái lông vũ màu đỏ của Cự Ba không có được như vậy. Ta nhớ rõ con ngũ sắc mao thú a phụ hắn săn được không hề có thải mao”.

“Ai dô, đừng nhắc đến hắn nữa”. Hồng Thảo hâm mộ đẩy Bách Nhĩ tới trước mặt Thương Viêm: “Mau cài lên cho Bách Nhĩ đi này”.

Thương Viêm ôn nhu nhìn Bách Nhĩ: “Được”.

Nói rồi hắn đến gần Bách Nhĩ đang đứng trước mặt mình đỏ hồng hai má, dùng ngón tay thô ráp sờ sờ gương mặt Bách Nhĩ. Ngón tay ngăm đen cùng với gương mặt trắng nõn kia tạo nên sự đối lập rõ ràng, đôi mắt Thương Viêm biến thành màu đỏ sậm trước sự kích thích thị giác này.

Bách Nhĩ ngoan ngoãn cúi đầu.

Lông vũ màu sắc rực rỡ vẫn tỏa sáng lấp lánh trong bóng tối dưới ánh lửa lờ mờ.

Trong ánh mắt hâm mộ chúc phúc của mọi người, Thương Viêm giúp bạn lữ của mình cài thải mao lên.

Đây chính là nghi thức lập khế ước!

Nam nhân sẽ giúp bạn lữ của mình mang lên thứ quý giá nhất từ con mồi mình săn được!

Lông vũ sặc sỡ được cài chắc trên mái tóc Bách Nhĩ, trong tiếng chúc mừng của mọi người nghi thức tuy đơn giản nhưng lại trang nghiêm đã hoàn thành.

“Sau này Bách Nhĩ chính là bạn lữ của Thương Viêm”. Bố Cát cười ha ha tuyên bố, trong lòng vui sướng cực kì.

Thương Viêm ôm chặt bạn lữ gầy yếu thấp bé vào trong ngực, thương tiếc khôn kể.

Bỗng nhiên một tiếng thét nghẹn ngào chói tai vang lên kéo mọi người ra khỏi bầu không khí đang tốt đẹp.

Đó là một đạo thanh âm mang theo tuyệt vọng và hoảng sợ.

Ngũ sắc mao thú nằm trên mặt đất trợn to mắt ngẩng đầu, nó nhìn cây thải mao trên tóc Bách Nhĩ không chớp mắt, gân cổ lên kêu a a, kêu còn to hơn lúc bị Thương Viêm dẫm.



“Lại làm sao nữa vậy?” Mạn Đạt vò đầu sau đó vỗ một cái như sực tỉnh: “Ta hiểu rồi, chắc chắn là nó cũng biết thải mao của mình mất rồi đó”.

Đúng vậy.

Ngũ sắc mao thú vừa đau lòng vừa khiếp sợ, còn có một chút mờ mịt....

Vì sao cái lông vũ yêu dấu mới mọc của nó lại ở trên đầu tên nhóc thú hai chân kia chứ?!

Lẽ nào?

Ngũ sắc mao thú dùng đầu cọ cọ trên đất. Toi rồi, đỉnh đầu trống trơn, nó không cảm nhận được thải mao yêu dấu của mình nữa rồi!

A trời ơi!

Mẹ ơi, thải mao của ta bị trộm mất rồi!

Làm sao bây giờ? Sau này sẽ không có mẫu thú nào thích ta nữa!

“Mẹ ơi, ta thành ngũ sắc mao thú đực giả rồi! Hu hu hu, mẹ ơi, ta xin lỗi người!”

“Phụt.....”

Bách Nhĩ sặc phun nước, tiếp đó bắt đầu ho khù khụ không ngừng.

Thương Viêm nhẹ nhàng thay hắn vỗ lưng: “Không sao chứ?”

Bách Nhĩ xua xua tay, quay đầu nhìn con ngũ sắc mao thú trên mặt đất.

Hình như hắn vừa nghe thấy nó nói chuyện thì phải?

Để xác nhận bản thân không nghe nhầm, Bách Nhĩ nghĩ nghĩ rồi sờ cây thải mao trên đầu.

Đây chắc là thứ quan trọng nhất với ngũ sắc mao thú nhỉ?

Quả nhiên, con ngươi nó xoay theo chuyển động của tay Bách Nhĩ, hắn kéo qua trái thì nó nghiêng qua trái, hắn kéo qua phải thì nó cũng nghiêng qua phải. Cứ trái phải luân phiên một hồi, ngũ sắc mao thú liền gục mặt xuống đất, mắt trắng dã: “Mệt chết bản thú rồi..... Tên nhóc thú hai chân đáng ghét....”

Dường như tiểu bạn lữ chơi thải mao rất vui vẻ.

Thương Viêm câu khóe môi: “Ngươi rất thích thải mao sao? Lần sau có nhìn thấy nữa ta lại bắt một con về”.

Trái tim thiếu nam nhỏ bé của Bách Nhĩ đập bùm bùm.

Ngao ngao ngao ngao!

Sao lại chiều người như thế được hả nam nhân? Ta sẽ bị chiều hư đó nha, thiệt là giận mà!

Còn như vậy nữa thì ta sẽ phải lập tức tử hình ngươi đó!

Bách Nhĩ liếm liếm môi, thèm thuồng nhìn thân thể Thương Viêm. Hắc hắc hắc, đêm nay là được khai trai rồi, chờ mong quá đi.

Editor: Rămmmmmm

Ai da, không biết có đau hay không? Mà có lẽ là không đâu nhỉ? Các tiểu thụ thụ khác đều rất là tận hưởng nha, có kêu cũng là kêu “nhanh lên” “mạnh lên”, nào có thấy ai kêu “dừng” bao giờ.

Thương Viêm bây giờ là tứ cấp chiến sĩ, theo lí mà nói thì thể lực cũng là tuyệt hảo luôn đó nha.

Dưới ánh lửa, Bách Nhĩ nhìn cánh tay thô tráng của Thương Viêm, cộng thêm cả cơ bụng săn chắc, gương mặt màu mật lạnh lùng mà đỏ ửng cả mặt xuống cổ, ngón tay siết chặt cây thải mao, vừa căng thẳng vừa chờ mong.



“Thú hai chân đáng giận, trả lại thải mao cho bản thú mau!” Thanh âm thét gào truyền vào tai Bách Nhĩ, mang theo phẫn nộ ngập trời!

Bách Nhĩ bừng tỉnh, ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt lớn như chuông đồng của nó trợn trừng với mình, giống như muốn nuốt một phát vào bụng.

“.........” Bách Nhĩ đã xác nhận xong.

Hắn có thể hiểu được lời con chim ngốc này nói.

Chuyện quái gì ấy nhỉ?

Chẳng lẽ lại là “phúc lợi” mà hệ thống cho hắn?

Bách Nhĩ suy đoán như vậy nhưng không thấy hệ thống nhảy ra giải thích cho nên Bách Nhĩ cũng không biết suy đoán của mình là đúng hay sai.

Mọi người bị tiếng kêu quá mức ồn ào của nó làm cho run tay, thịt nướng đều suýt rơi hết vào đống lửa cả.

Bố Cát nhíu mày: “Thương Viêm, mau giết nó đi nếu không sợ là sẽ dẫn dã thú tới”.

“Được”. Thương Viêm gật đầu, cánh tay trong chớp mắt biến thành dáng vẻ của thú trảo, cứng rắn sắc bén, hình dạng đến màu sắc đều rất đáng sợ.

Ít nhất là sau khi ngũ sắc mao thú nhìn thấy liền run rẩy co cổ rúc vào trong cánh.

Mọi người ngây ra.

Động tác của nó sao lại có chút giống với người thế nhỉ?

“Xì”. Bách Nhĩ cười rộ lên.

Thương Viêm đặt tay lên cổ ngũ sắc mao thú.

Chỉ cần hắn dùng một chút sức là có thể bẽ gãy cái cổ to bự của nó. Đây chính là sức mạnh của tứ cấp chiến sĩ!

“Đừng”. Bách Nhĩ vội vành kéo cánh tay Thương Viêm lại: “Đừng giết nó, giữ nó lại đi được không?Ta cảm thấy nó rất đẹp, rất...... đáng yêu. Tóm lại là tha cho nó đi mà”.

Để lại giải buồn cũng hay mà, con chim ngốc này chơi vui biết bao nhiêu ha ha ha ha.

Hơn nữa hắn cảm thấy, có thể thuần hóa nó làm tọa kỵ.

Như vậy oách biết mấy!

Ngay từ đầu hắn đã có ý tưởng thuần hóa dã thú, một phần nuôi lấy thịt, một phần khác dùng để làm tọa kỵ và kéo đồ. Chẳng qua dã thú ở đây đều khá hung tàn, thú tính rất mạnh đoán chừng khó mà thuần phục được. Cho dù có thể mài mòn đi thú tính để chúng nó tiếp nhận chuyện được nuôi nhốt và bị người cưỡi trên lưng cũng là chuyện của rất lâu về sau.

Từ đó đến nay dã thú mà hắn gặp được đều có tính tình hung bạo, ngay cả thực thảo thú ăn cỏ cũng không phải là loại dã thú dịu ngoan gì cho cam!

Vậy cho nên gặp được con chim ngốc này là chuyện khả ngộ bất khả cầu đó!

Thêm nữa hắn còn hiểu được lời nó nói, đúng là trời cũng giúp ta mà!

Không biến nó thành tọa kỵ thì thật là có lỗi với người xem nha!

Tiểu bạn lữ nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay mình mang đến cảm giác mềm mại, tim Thương Viêm cũng mềm nhũn theo, cánh tay lập túc biến về dáng vẻ ban đầu: “Ừm không giết, cho ngươi chơi”.

Mạn Đạt cực kỳ hâm mộ, hắn cũng rất muốn có một con ngũ sắc mao thú để chơi nha! Mạn Đạt dùng ánh mắt mong mỏi nhìn ca ca.

Chỉ tiếc là người ta không thèm nhìn hắn một cái.....



Mọi người nghe Bách Nhĩ nói muốn giữ con ngũ sắc mao thú này lại để chơi đều ngạc nhiên rớt cằm.

Chơi? Chơi cái gì?

Hơn nữa đây là hung thú đó!

“Ôi... nguy hiểm lắm. Con ngũ sắc mao thú này cũng đã bị thương nặng rồi, giữ lại cũng chẳng sống được mấy ngày đâu. Có điều bây giờ chúng ta còn rất nhiều thịt nên cứ giữ đi, biết đâu Bách Nhĩ định ăn hết thịt thực thảo thú rồi mới xử đến nó đó”.

Bọn họ không nghĩ ra được lợi ích khác của hung thú ngoài dùng để ăn thịt lột da.

Tốn công bắt chúng nó về không ăn thịt thì làm gì nữa?

Tuy rằng Thương Viêm không giết chết ngũ sắc mao thú nhưng hai cánh của nó cũng đã gãy. Dù vậy hắn vẫn dùng dây mây trói chặt chân và mõm của nó đề phòng nó chạy trốn hoặc gọi dã thú khác đến.

“Hu hu hu....” Ngũ sắc mao thú nằm rạp trên đất nước mắt chảy ròng ròng.

Đại nạn không chết, chắc chắn có tiểu mẫu thú!

Hu hu, mẹ ơi ta sợ quá à!

Đêm nay là lúc Bách Nhĩ và Thương Viêm lập khế ước với nhau, mọi người vui sướng vây quanh đống lửa ăn thịt nướng và rau quá. Đợi mọi người ăn lửng dạ, Ô Lâm ho khan một tiếng.

Các dũng sĩ giống như nhận được tín hiệu, ai nấy nhanh chóng buông thịt nướng trong tay xuống, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm túc hơn.

Thương Viêm nhìn bọn họ, hắn có một loại dự cảm nào đó nên cũng nghiêm mặt.

Quả nhiên, các dũng sĩ quỳ một gối xuống đất, tay phải nắm lại đặt lên ngực, cúi đầu nói lớn: “Từ hôm nay trở đi, ta nguyện tôn Thương Viêm làm tù trưởng mới, tuyệt đối nghe lệnh!”

Lời nói kết thúc, các dũng sĩ đem thịt nướng đã chuẩn bị từ trước dâng lên.

Các nữ nhân và bọn nhỏ cũng quỳ gối cúi đầu, tỏ vẻ thần phục.

Thậm chí Bố Cát cũng không ngoại lệ.

Ở hoang dã, quan hệ huyết thống cũng không đáng nhắc đến. Chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu! Đứng trước kẻ mạnh, bất kì ai cũng phải tỏ vẻ thần phục!

Duy chỉ có Bách Nhĩ còn ngồi bên cạnh Thương Viêm, hắn không hề quỳ xuống mà chỉ sùng bái nhìn Thương Viêm. Đây là lão công của hắn đó, ngầu quá xá, a a a a a!