Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 120




Vốn dĩ chiếu theo ý của Thường đại nhân, huyện lệnh huyện Thanh Hà, là muốn giữ 3 người ở lâu một thời gian, chí ít cũng phải báo nghĩa cử của bọn họ cho bá tánh toàn huyện, cũng phải để mọi người biết được, cứu sinh cơ của toàn cái huyện này đến tột cùng là ai.

Cơ mà ba người đều không quá để ý cái này, càng không muốn bị đẩy lên thần vị, thấy đại đê đã được bảo vệ, lại để lại 1 vạn lượng ngân phiếu liền yên lặng rời đi.

Xong việc rồi Thường đại nhân rất là cảm khái, sai người thông báo việc này khắp nơi. Vì khi trước ba người dùng tên giả, lại không lưu lại bức họa gì, nên rất nhiều người muốn lập bài vị trường sinh đều không làm được gì.

Sau đó vẫn là một thợ mộc nghĩ ra được một chiêu:

Hắn khắc lại 3 bức tượng thiện nam thiện nữ một nữ hai nam, sau lại làm bài vị trường sinh, chính mình ở nhà một ngày 3 nén nhang thơm cung phụng. Ai ngờ dần dần, khi hàng xóm tới xuyến môn phát hiện tượng gỗ với bài vị trường sinh, liền năn nỉ thợ mộc cũng theo đó khắc một bộ cho mình...... Này đây một truyền mười, mười truyền trăm, thế mà đã truyền rộng ra trong huyện Thanh Hà.

Sau đó nha môn ra tiền, dứt khoát gọi thợ mộc kia làm một cái to trên đại đê, ngày lễ ngày tết liền có người qua thành tâm bái tế, lại dần dần diễn sinh rất nhiều kỳ văn dị sự, thành một truyền kỳ của huyện Thanh Hà.

Đây đều là phía sau, không đề cập tới.

Sau khi rời khỏi huyện Thanh Hà, ba vị nhân vật truyền kỳ đang tiếp tục lên bắc, giữa chừng gặp phải một đám người bán đồ biển tới từ phía đông. Hai chiếc thuyền gặp nhau chính giữa kênh đào, ba người thuận tiện mua chút đồ biển nếm thử đồ tươi, vô cùng hợp tì vị. Trong lúc vô tình nghe đối phương nói đến nhân văn và phong mạo của người vùng duyên hải, liền tim đập thình thịch ăn nhịp với nhau, lại liền quẹo về phía đông, tiêu ma gần 1 tháng bên bờ biển.

Lúc đi về đông đang lúc nắng gắt cuối thu phát uy, trong nội địa rất giống như đã đánh ngã 10 vạn 8000 cái bếp lò thiêu đốt hừng hực, không khí nóng rực lại khô ráo vặn vẹo, nghẹn đến mức người không thở nổi.

Nhưng vừa đến bờ biển, cái gì cũng thay đổi!

Gió biển ướt át thấm lạnh bức lui khô nóng, trong không khí di động sự mát mẻ làm người say mê, ban đêm ngủ vẫn phải đắp chăn nè!

Trước kia ba người đều chưa từng thấy biển rộng, giờ khó được có cơ hội, liền thuê lại một tiểu viện bên bờ biển, mỗi ngày ngồi ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, ngắm thủy triều lên xuống, lúc nhàn còn đi theo ngư dân địa phương ra biển đánh cá, thích ý ghê gớm!

Liêu Nhạn mê câu trên biển, cảm thấy tương tự mười phần với vây bắt con mồi, cơ mà kỹ thuật lại nát vô cùng, thường thường là thả câu cả một ngày cũng không câu được một con...... Tức giận đến chàng ta trực tiếp bẻ gãy cần câu.

Trước lúc rời khỏi bờ biển, 3 con ngựa đều được chất chồng không ít gói đồ căng phồng, bên trong là đầy ắp những thứ đồ biển hong gió như sò khô, rong biển, bào ngư khô, cồi sò. Mạnh Dương dụng tâm chọn rất nhiều, giá cả rẻ hơn thị trường rất nhiều, chính mình hầm ăn cũng được, lấy ra tặng người cũng thể diện mười phần.

Đào Hoa trấn cũng không có chỗ dựa nước, cho nên khi hành trình đi được chừng hai phần ba, ba người liền chuyển từ đường thủy thành đường bộ, một lần nữa dẫm lên mặt đất.

Sau đó lại đi ngang qua Tuy Sơn châu, Mạnh Dương liền muốn đi hỏi một chút xem bạc thưởng nhờ nộp nỏ lên trước đã xuống chưa.

Vốn dĩ chàng cứ cảm thấy, bạc chẳng qua đủ dùng là được, nhưng trải qua chuyện của huyện Thanh Hà rồi, chàng lại lần nữa nhận thức được tầm quan trọng của tiền: Thì ra cái câu tiền không ngại nhiều của thế nhân là thực sự có đạo lý, dù cho chính mình không xài, cũng có thể dùng để làm việc thiện nha.

Lúc này bạc đều là nhờ Tinh Tinh với Nhạn Nhạn mạo nguy hiểm can hệ cực lớn kiếm được, mình lại một xu chưa ra, cứ cảm thấy không phải tư vị.

Nếu thật có thể tới tay chút bạc thưởng, chàng liền lấy ra hiến, cũng để an lòng.

Trước đó ba người có hẹn với phó tướng thủ thành bản địa Hoàng Bình, liền trực tiếp đi nha môn tìm hắn, ai ngờ được thủ vệ kia sửng sốt, trước hết cẩn thận đánh giá họ một phen, lại hỏi tên họ, chợt cười nói: "Hiện giờ đã là chính tướng rồi! Mời ba vị vào trong, đại nhân sớm đã phân phó......"

Ba người hai mặt nhìn nhau: Lúc này mới bao lâu, đã thành chính tướng rồi?

Chẳng qua nghĩ kỹ lại, ấy lại cũng trong tình lý: Chuyện nỏ tay này cực chịu triều đình coi trọng, một khi đã như vậy, vậy thì người đầu tiên phát hiện giá trị của nó là Hoàng Bình tất nhiên cũng trong hàng ngũ được luận công ban thưởng.

Trước lúc họ tới còn có chút lo lắng Hoàng Bình không nhận nợ, nhưng lúc này thấy người dưới dụng tâm tiếp đón liền hoàn toàn yên lòng rồi.

Chẳng bao lâu, có người dâng trà nóng với điểm tâm lên, chỉ nói Hoàng đại nhân đang luyện binh ở phía sau, đã phái người đi gọi rồi, nói vậy là tới ngay đây.

Mạnh Dương đứng dậy trả một lễ, lại bảo bọn họ đừng khách khí, lúc này mới ngồi xuống ăn điểm tâm.

Hoàng Bình tuy đã thăng quan, cơ mà vốn không phải cái tính hay bắt bẻ kỹ càng, nơi này lại chỗ làm việc với luyện binh hằng ngày, trong ngoài ra ra vào vào đều là một đám hán tử thô ráp, tất nhiên không cần chú ý ăn uống, cho nên trà là trà thô, điểm tâm chẳng qua cũng chỉ là bánh bột mì chiên thường thấy của bản địa, ăn vào chả có tư vị gì, nhưng thật ra lại bao no chịu được đói.

Liêu Nhạn vì tò mò mới bẻ một khối ăn, kết quả bị nghẹn gần chết, cố sức mà duỗi cổ, đều sắp trợn trắng mắt cả.

Qua chừng một khắc chung, bên ngoài quả có một tráng hán thân mặc giáp nhẹ sải bước đi vào, mồ hôi nóng đầy người đều hóa thành hơi nước, xa xa nhìn lại thì lại có chút cảm giác như mây mù lượn lờ, đúng là Hoàng Bình.

Bốn người chia tay mấy tháng, gặp lại ấy thế lại cũng có chút thân thiết, nhìn kỹ lẫn nhau, thấy đều chưa thế nào thay đổi, lúc này mới thoải mái cười, một lần nữa ngồi xuống hàn huyên.

Hoàng Bình là người thẳng tính, thấy bọn họ tinh thần no đủ, cũng liền không hỏi mấy câu vô nghĩa như "Trôi qua thế nào", trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Bạc thưởng của triều đình tháng trước đã xuống, ta đã thu cho các ngươi cả văn thiếp và đơn đây, cần bây giờ luôn?"

Bạch Tinh với Liêu Nhạn đều liền nhìn về Mạnh Dương.

Mạnh Dương gật đầu, "Làm phiền."

Hoàng Bình cũng không hàm hồ, trực tiếp gọi một thân binh tới, "Ngươi đi dọn cái rương gỗ đỏ dưới giường ngủ của ta tới, cái mà dán giấy niêm phong kia."

Thân binh lĩnh mệnh mà đi, Hoàng Bình lại nói với bọn họ: "Triều đình thử làm một đám nỏ, tình hình cụ thể và tỉ mỉ ta không quá rõ, chẳng qua nghĩ đến hẳn là không tồi, riêng bạc thưởng đã cho 3 vạn lượng, lại có rất nhiều lăng la tơ lụa......"

Tuy sớm đã có chuẩn bị, nhưng sau khi nghe tận tai cái mức này, Mạnh Dương cũng kinh một phen.

Thật đúng là đủ hào phóng.

Nếu lại đổi lăng la tơ lụa thành hiện bạc, không chừng đều phải đủ cho huyện Thanh Hà xây dựng nửa cái đại đê.

Chẳng bao lâu, quả nhiên có hai binh lính khiêng cái rương gỗ to tới, tiếng rơi xuống đất ngược lại không tính là đặc biệt nặng.

Hoàng Bình tự mình tiến lên mở ra, lại lấy ra công văn ấn đại ấn của triều đình với đơn cho Mạnh Dương, "Ba vạn lượng bạc trắng quá chói mắt, ta sợ xảy ra sự cố, cho nên làm chủ đổi thành ngân phiếu cho các ngươi trước, nếu các ngươi muốn hiện bạc, thế cũng không khó, chỉ cần lại đổi về là được."

Mạnh Dương liên tục xua tay, cảm kích nói: "Đa tạ Hoàng đại ca, như vậy đã rất tốt rồi."

Ba vạn lượng bạc trắng a, đều có thể xếp thành núi nhỏ, sơn thủy xa xôi, sao mà mang đi? Vẫn là ngân phiếu nhẹ nhàng, nhanh và tiện.

Thấy chàng đúng thật là thích, Hoàng Bình cũng nhẹ nhàng thở ra theo, lại chỉ vào vải dệt hào quang lộng lẫy trong rương nói: "Vải vóc thì ta không hiểu lắm, chẳng qua nếu là từ trong cung ra, nói vậy đều là thứ tốt bên ngoài khó gặp, nếu tùy tiện đổi thành tiền tài, ngược lại là không đẹp, ta liền để lại thay các ngươi."

Vải vóc thượng đẳng giống như trân châu mỹ ngọc vậy, giá cả thường xuyên di động, nếu có những cái phá lệ quý báu kia, thường thường qua tay cái là có thể bán ra giá cao. Có khi dùng vải dệt quý báu để tặng lễ, ngược lại càng hiếm lạ hơn vàng thật bạc trắng, càng tỏ vẻ lịch sự tao nhã.

Đối với cái nghề này hắn cũng không tinh thông, cho nên không tùy tiện thao tác.

Bạch Tinh với Liêu Nhạn cũng không tinh thông với vải dệt, chỉ cảm thấy thứ lọt vào trong tầm mắt sáng lạn huy hoàng, tinh xảo phi phàm, hoàn toàn giống trân bảo, đều nín thở ngưng thần theo bản năng.

Mạnh Dương lật xem một hồi ở gần đó, chọn 2 thất không quá đáng chú ý mà nam nữ đều có thể mặc đưa cho Hoàng Bình.

Người kia tất nhiên không chịu thu, cơ mà thật sự nói không lại Mạnh Dương, cũng chỉ đành đỏ mặt nhận lấy.

Đồ tốt như vậy, chỉ cần bảo tồn cho tốt, không gặp nắng không thấy gió, mười mấy 20 năm sau cũng không hư, đủ khả năng để lại thứ tốt cho hậu thế làm đồ áp đáy hòm.

Hiện giờ có 3 vạn lượng bạc nơi tay, Mạnh Dương lập tức có loại cảm giác thẳng lưng đúng lý hợp tình, nên ngược lại cũng không vội qua tay vải dệt, sướng rơn mà nói về làm vài món xiêm y xinh đẹp cho Bạch Tinh mặc.

"Đúng rồi." Sau khi giao tiếp xong, Hoàng Bình cũng là một thân nhẹ, 4 người đối mặt ngồi dùng trà, hắn lại nhớ tới một sự kiện, "Không phải các ngươi giao hảo với nhị đương gia của Hắc Phong tiêu cục sao? Mà khéo là tháng trước hắn vừa mới đi......"

Bạch Tinh gật đầu, "Bọn ta đã đi qua."

Trước đó khi từ nam về lại bắc, ba người đã thuận đường đi qua phân cục của Hắc Phong tiêu cục.

Trận chiến ở sơn cốc Lan Hòa trước đó, Bạch Tinh là vì trả nhân tình, có thể không cần bạc, nhưng Liêu Nhạn xem như là lâm thời mời, đều đã nói là thưởng bạc rồi, vẫn luôn tồn trong Hắc Phong tiêu cục kìa.

Xưa nay chàng ta tiêu tiền như nước chảy, cũng không tính đặc biệt thân quen với Hắc Phong tiêu cục, bạc của mình cứ đè ở trong tay người khác, cứ cảm thấy không an tâm.

Chỉ là không nghĩ tới, ngày ấy khi họ tới Hắc Phong tiêu cục ấy, không ngờ lại gặp được một người ngoài dự đoán:

Đại đương gia Viên Minh!

Chính là cái người ngày đó bị vây khốn, sau lại bị thả diều kia!

Lúc trước khi Bạch Tinh theo Bùi Hoài tới xem phân cục của Hắc Phong tiêu cục, nơi này vẫn chỉ là một mảnh giàn giáo trống rỗng, mà hôm nay, sau mấy tháng trời, thế mà nghiễm nhiên đã có uy phong của bản trại:

Chủ thể của tiêu cục lấy đá đen đặc hữu của địa phương ở đại bản doanh Tây Bắc xếp thành, chính là do đoàn xe ngàn dặm xa xôi vận lại đây, đã tỏ rõ tài phú phi phàm, lại biểu hiện quyết đoán hơn người của người đương gia.

Cự thạch màu đen duy trì mặt ngoài thô lệ vốn có, kiên cố, cứng rắn, giống như một tòa thành lũy vĩnh viễn không sụp đổ, đã sinh sôi mà lập ra một đạo phong tình tái ngoại chốn núi xanh nước biếc này, làm người tới nơi này chỉ nhìn lên, đã cảm thấy có một cỗ gió cát nùng liệt ập vào trước mặt.

Ở cửa có 2 tòa sư tử đá uy mãnh, 18 cột cờ sắt đen cao 5 trượng xếp men theo hai sườn theo hình cánh én, bay phấp phới trong làn gió dần dần chuyển lạnh, hai chữ "Hắc Phong" thêu chỉ vàng trên đó đón gió phấp phới, khí thế phi phàm.

Nghe nói Bạch Diêu Tử vừa tới đây, hai vị đương gia tự mình ra nghênh đón, theo sau còn dẫn theo khá nhiều tiêu sư với trang phục thống nhất, cảnh tưởng kia ôi thật oanh động mười phần.

Bạch Tinh khó tránh khỏi nhìn thêm Viên Minh bị người vây ở chính giữa như sao vây quanh trăng vài lần, phát hiện người này có khác biệt cực lớn so với hình tượng trong trí nhớ của mình.

Đại nhân vật bị thổi phồng lâu rồi, khó tránh khỏi đều sẽ có chút lâng lâng tự cho mình là rất cao, chẳng sợ ngoài miệng không nói, nhưng trong ánh mắt với dáng người cũng sẽ luôn toát ra một chút tự cao kiêu ngạo, đã từng Viên Minh cũng như thế.

Nếu không phải thế, chỉ sợ hắn cũng sẽ không vì khinh địch mà trúng mai phục của Hồng Chi tiêu cục, suýt nữa chết mất.

Nhưng chỉ sau mấy tháng, hắn thế nhưng lại điệu thấp tựa như đã thay đổi một người khác vậy.

Giống như một thanh bảo đao, sau khi trải qua vô số ngày niên thiếu khinh cuồng, rốt cuộc đã biết khi nào nên thu liễm ánh sáng.

Sau khi cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Bạch Tinh, Viên Minh thế nhưng lại thoải mái hào phóng nhìn qua, vuốt cái đầu trơn bóng hào sảng cười với nàng, "Trải qua chuyện lần trước, tóc bạc hết rồi, nhìn ủ rủ rõ chán, dứt khoát cạo sạch luôn!"

Đôi mắt Bạch Tinh đều bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi trợn to.

Người ấy mà, đặc biệt là đại nhân vật, luôn sĩ diện, đường đường đại đương gia của Hắc Phong tiêu cục bị người vây khốn trong sơn cốc, gần như bỏ mạng, mặc kệ là ai thấy cũng đều là một đoạn quá khứ khó có thể mở miệng, nhưng hắn thế mà lại có thể nói ra bằng phẳng như vậy?

Nếu đổi thành Viên Minh của 1 năm trước, chắc chắn là làm không được.

Thành công rất khó, nhưng muốn cho một người từng thành công thừa nhận thất bại, càng không dễ dàng.

Thẳng đến giờ khắc này, Bạch Tinh mới rốt cuộc cảm thấy: Viên Minh này, có thể kết giao.

Mọi người ở đây trừ bỏ Bạch Tinh với Bùi Hoài ra, đều không quen thuộc với nhau, Bạch Tinh lại là nửa người câm, vì thế việc giới thiệu dẫn tiến nhau tất nhiên rơi xuống trên người Bùi Hoài.

Hai bên hơi hàn huyên, khiêm nhượng với nhau rồi vào hậu viện.

Điểm đặc sắc cá nhân của Hắc Phong tiêu cục khá rõ ràng, mặc kệ là đi đâu thiết lập phân cục đều trang hoàng giống nhau, đại khai đại hợp, hào phóng phóng đãng, làm cho người ta rất có loại ảo giác còn ở tái ngoại chưa đi xa.

Hai bên chia chủ khách ngồi xuống, Bùi Hoài gọi người đi lấy bạc, khó tránh khỏi lại nói đến chuyện trước lúc chia tay khi trước.

Viên Minh lập tức đứng dậy, bưng một ly trà nóng lên nói: "Lúc ấy chuyện đột nhiên xảy ra, ta không thể tự mình cảm tạ, trong lòng thực sự băn khoăn, khó được hôm nay mấy vị tới cửa, cứ việc xem như đã tới nhà mình vậy, nên thế nào liền thế ấy, ngàn vạn đừng gò bó, ở lâu một chút mới tốt...... Chúng ta lấy trà thay rượu, uống cạn ly này!"

Chờ mọi người uống trà rồi, Bạch Tinh mới hỏi: "Sao đại đương gia lại ở đây?"

Viên Minh sang sảng cười một tiếng, "Tất nhiên là muốn chơi tới cùng với đám vương bát Hồng Chi kia!"

Nơi này là phân cục mới của Hắc Phong tiêu cục, lại tiếp giáp Trường Giang, vị trí địa lý tương đối mẫn cảm, khi chưa chính thức thành lập đã dẫn tới ánh mắt các nơi.

Nếu là trước kia, Viên Minh không có ý tứ này, nhưng sau khi chính thức xé rách mặt với Hồng Chi tiêu cục rồi, cái sức nhiều năm khinh cuồng kia của hắn lại dâng lên: Ngươi không để ta dễ chịu, ta càng muốn oanh oanh liệt liệt.

Bạch Tinh: "......"

Xem ra người này khí khái anh hùng năm đó không giảm a.

Hắn là hán tử Tây Bắc điển hình, cao to cường tráng, giọng như chuông đồng, lúc này cất tiếng cười to càng hiện vẻ hào phóng tiêu sái, quả nhiên là nam nhi tốt của giang hồ.

"Nói ra thật xấu hổ, ngày đó nếu không có mấy vị trượng nghĩa ra tay......" Viên Minh chậm rãi nhả ra một hơi, lại hồi tưởng lại, chính mình cũng cực nghĩ mà sợ.

Chẳng qua thế sự là thế, không phá thì không xây được, trải qua một chuyến kia, hắn ngược lại đã nghĩ thoáng rất nhiều, cũng coi như là phúc họa bên nhau đi.

Viên Minh thật sự đã không tính là trẻ tuổi, chẳng sợ đã cạo trọc, cũng có thể nhìn thấy vụn tóc màu xám trắng rõ ràng trên đỉnh đầu, nhưng lúc này đáy mắt vốn nên hơi hiện vẩn đục của hắn thế mà lại lần nữa trong vắt, trong đó chói lọi chớp động ánh sáng xông pha vô địch.

Hắn giống như lại lần nữa biến trở về tên tiểu tử choai choai mới vào đời kia, rút đi phù hoa mà ngoại giới thêm lên cho hắn, về lại đầy ngập nhiệt huyết.

Hắn hòa khí, kiên định như vậy, thậm chí còn lễ ngộ có thêm với Mạnh Dương, kiểu thư sinh mà trước nay hắn không quá quen nhìn này, một câu một cái "Tiểu tiên sinh".

Hắn thậm chí còn sai người gọi tôn tử nhỏ nhất của mình ra, một đứa bé 7 tuổi, kỹ càng tỉ mỉ mà giới thiệu mọi người ở đây cho nó......

Ba người đối diện nhìn nhau một cái, mơ hồ ý của Viên Minh:

Hắn quả nhiên đang gắng sức bồi dưỡng đời thứ ba.

Đứa bé kia có chừng 4-5 phần giống Viên Minh, khỏe mạnh kháu khỉnh, thân thể bé nhỏ thịt cuồn cuộn kia rắn chắc mười phần, khi ngây thơ mờ mịt chạy tới gọi "Ca ca, tỷ tỷ" ấy, cũng coi như ngây thơ chất phác.

Lúc Viên Minh ngồi bên trên nhìn về phía tôn nhi thì đầy mặt từ ái, đã cười lại than, "Ta sinh 2 đứa con trai, đều không phải hàng luyện võ được, không nghĩ tới già rồi già rồi, tiểu tử này, ấy thật ra lại gân cốt kỳ giai......"

Ba người thấy già, tiểu tôn tử là đứa thành thật ổn trọng, tuy không thể tiếp tục mở mang bờ cõi, nhưng lại là đứa thích hợp gìn giữ cái đã có nhất.

Đằng nào nhật nguyện luân chuyển, thế nhân tuy luôn chờ đợi lâu lâu dài dài, nhưng nào sẽ thật sự có cái gì gọi là núi xanh không ngã, sông xanh chảy dài? Hắn chỉ ngóng trông khi mình còn trên đời kết thiện duyên rộng, nỗ lực đánh xuống căn cơ cho Hắc Phong tiêu cục, về phần trăm năm sau...... Ai quản nó hồng thủy ngập trời, chỉ hỏi lòng không thẹn thôi!

Trải qua giằng co và lặp lại đàm phán dài đến mấy tháng, phong ba giữa hai nhà Hắc Phong tiêu cục với Hồng Chi tiêu cục tạm thời bình ổn.

Có điều mọi người đều biết, chẳng qua là tạm thời thôi.

Kẻ sau hơi kém chút là chơi chết đại đương gia bên kia, mà người trước lại kêu cứu binh, chơi chết một đám kẻ bao vây, hai bên sớm đã kết thành tử thù. Tuy nói thế nhân trục lợi mà ở, nhưng người giang hồ vẫn cứ là lấy nghĩa khí là trước, việc đã đến nước này, quả quyết không có đường sống cứu vãn.

Dù cho bây giờ không đánh, luôn có một ngày, vẫn là phải ồn ào lên.

Hắn xác thật là hơi lớn tuổi, nhưng đương gia của Hồng Chi tiêu cục cũng chả phải thể xác trường sinh, luôn có lúc tắt thở, giờ hắn đánh cho tốt căn cơ của Hắc Phong tiêu cục, đợi cho ngày sau...... Hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết đâu!

Nghĩ đến đây, Viên Minh lại không khỏi thoáng có chút đắc ý, vì hắn thật sự có một chuyện rất đáng để kiêu ngạo:

Có lẽ hậu đại của hắn làm người thừa kế của Hắc Phong tiêu cục cũng không tính là ưu tú nhất, nhưng bọn họ lại có một chỗ tốt mà nhà người bình thường cũng rất khó có, đó chính là đoàn kết, hòa thuận.

Đám con cháu của hắn, đám con cháu của huynh đệ kết nghĩa của hắn, đều thân như một nhà!

Mà chỉ cần người một nhà có thể vặn thành một sợi thừng, thiên hạ có cửa ải khó khăn nào là không qua được chứ?

Viên Minh lại nhìn tiểu tôn tử một cái, rốt cuộc lộ ra một chút vui mừng mà người già ở cái tuổi này nên có.