Tiểu Thư, Thiếu Gia Không Ở Nhà

Chương 4




Nói về người thừa kế của Tằng lão gia tử, Tằng gia đại thiếu gia Tằng Nhan, ta liền nhịn không được run lên.

Người mà ta phải gọi là đại ca này, bởi vì bộ dạng rất tuấn tú, bị đám khuê tú ở Vệ thành nhất trí phong làm Vệ thành đệ nhất mỹ nam —— đây là danh hiệu khiến người ta có bao nhiêu rét lạnh a…

Bất quá hắn thực sự rất đẹp trai, ít nhất trong số những người ta gặp qua, hắn là đẹp nhất.

Nhưng mà đẹp mặt thì có ích lợi gì? Lúc hắn nhìn đến ta, nét mặt lúc nào cũng lạnh như băng, biểu cảm vô cùng căm ghét, thực khiến ta muốn ho khan muốn hộc máu muốn giả bệnh liệt giường để khỏi gặp mặt hắn.

Không phải đối với ai hắn cũng lạnh lùng như vậy, đối với người khác hắn rất ôn hòa nhã nhặn, chỉ có đối với ta, hắn mới trưng ra cái bộ dáng làm như ta thiếu nợ hắn mấy lượng bạc không chịu trả vậy, thực đáng giận.

Ta chẳng phải là kế muội sao! Nhưng kế muội cũng là muội nha, hắn đâu cần bên nặng bên nhẹ như vậy chứ…

Có một lần ta vụng trộm uống chút rượu, mượn rượu chạy tới gặp hắn ý đồ cùng hắn hòa bình đàm phán một chút, ta rất muốn thành thật nói với hắn, làm người cần phải giống như cha hắn vậy, phải có một tấm lòng rộng lượng, có thể thương con người khác như con mình thì nên thương, yêu em gái người khác như yêu em gái mình thì nên yêu.

Nhưng mà hắn chỉ đáp trả ta một câu: “Ngươi không phải muội của ta.”

Ta lúc ấy liền không vui, ta nói: “Ta là ngươi muội!”

Hắn nói: “Không phải.”

Ta nói: “Phải!”

Hắn nói: “Phải cái gì?”

Ta nói: “Ngươi muội*!”

Hắn nói: “Con gái nói chuyện không cần thô tục như vậy.”

Sau đó xoay người bỏ đi .

Bỏ lại ta – một kẻ say rượu – đứng thổi gió đêm không ngừng run rẩy.

MD, ta thô tục chỗ nào chứ? !

——— —————— —————-

Chú thích:

* Tiếng lóng thường được cư dân mạng TQ sử dụng, có khi mang ý nghĩa đùa cợt cũng có khi mang hàm ý xúc phạm.