Tiểu Thư Tơ Hồng Lại Nối Thêm Rồi

Chương 2: Sự ấm áp khi có gia đình




Mọi người lo lắng mà nhìn cô, sợ trí não vừa bị tác động mạnh lên không ổn định. Tất cả đều đồng loạt đi tới ôm chặt thân thể cô trong lòng, liên tục hỏi han, lo lắng mà sụt sịt bật khóc.

- Linh nhi ca xin lỗi, nếu có ta ở đây muội đã không phải chịu sỉ nhục như vậy rồi. Tên đáng chết đó ta sẽ thay muội xử tử hắn.

Người này là huynh trưởng của cô tên là Vũ Thiệu Thiên. Là đệ nhất thiên kiêu của châu lục này, có thân phận cao quý sánh ngang hoàng tộc nhưng chỉ sau một người duy nhất là Châu Du Diễm, hắn là nhiếp chính vương của đất nước này. Một kẻ không sợ trời, không sợ đất và là vị hôn phu của nữ chính nguyên tác cô đã viết. Nữ chính yêu hắn nhưng hắn thì không, cốt truyện cô đã dệt nhiều tình tiết đáng thương cho nữ chính. Bị nam chính là hắn tra tấn, sỉ nhục, phế bỏ đan điền, nuôi dưỡng như nô lệ chỉ để trích lấy máu đầu tim chữa bệnh cho người hắn yêu. Cái kết chính là sự ra đi đầy uất hận của nữ chính.

Khi cô hoàn hồn thì bất giác run sợ. Những tình tiết đó tất cả sẽ áp lên thân thể này cũng chính là cô hiện tại. Nước mắt rơi xuống cô bắt đầu run sợ với chính mình, không hề nghĩ chính người sáng tác ra nó phải gánh chịu đứa con của mình. Những cơn ớn lạnh liên tục ập tới khiến cô không chịu nổi mà ngã gục. Thắc mắc, vô cùng thắc mắc tại sao lại là mình? Tại sao lại phải gánh chịu nó? Kiếp trước cô chịu chưa đủ hay sao? Tại sao sự đen đủi luôn bám lấy linh hồn cô? Muốn thoát khỏi nó sao lại khó tới vậy?

Có một giọng nói trầm thấp đầy tức giận cất lên. Đây là gia phụ của cô, tể tướng đương triều cấp bậc hiện tại là ngũ phẩm Võ Vương.

- Ta sẽ thay con đòi lại công đạo, cho dù phải bán cả gia sản cũng phải đòi lại bằng được cho con một lời giải thích chính đáng. Ta sẽ tâu với thánh thượng về chuyện này. Hiện tại nữ nhi của ta không cần thứ hôn ước đó nữa, hắn ta không xứng với con.

Ông tức giận, xung quanh cơ thể tỏa ra một luồng sát khí lớn. Có lẽ những lời đó không phải nói suông, ông ấy thực sự muốn tra rõ chuyện này. Bước ra khỏi cánh cửa ông liền triệu gọi sủng thú của mình mà lao đi. Đó là một con Hỏa Kỳ Lân đen vô cùng hiếm. Là một loại linh thú thượng cổ sinh trưởng nơi nham thạch nóng rực.

 Khi ngất đi, huynh trưởng lập tức đặt cô ngồi xuống, vận chuyện trân khí lên người cô. Điều chỉnh kinh mạch đang dần rạn nứt. Mẫu thân không ngừng lo lắng, sai người đem linh thạch tới cho huynh trưởng của cô hấp thụ. Lấy linh lực bên trong nối lại kinh mạch cho cô.

Cơn đau liên tục ập tới, cơ thể như muốn nứt ra. Dòng máu đỏ tươi từ miệng không ngừng chảy xuống. Đau quá, cô muốn dừng lại, nhưng một luồng linh khí thanh mát được tiếp thêm vào cơ thể, mọi thứ dần dần dịu đi, cuối cùng cô cũng có thể mở mắt ra rồi. Nha hoàn bên cạnh giúp lau đi vết máu trên khóe miệng. Ấm áp quá, cảm giác này thật lạ, cảm giác cô đã lãng quên từ lâu. Nước mắt tuôn rơi, cô hiện tại chỉ muốn khóc, khóc thật nhiều. Mọi người đều mỉm cười khi huynh trưởng nói mọi chuyện đã ổn, chỉ là cấp bậc tu vi sẽ giảm đi một chút. Nhưng nó nào có quan trọng vì gia thế của nữ chính vô cùng khủng lên đắp tiền một chút là được. Mẫu thân liền cho người đem tới vô số linh đan, linh thảo cho cô tẩm bổ.

- Người đâu, mau đem hết đan dược thượng phẩm tới đây cho tiểu thư tẩm bổ. Còn có linh thảo ta mới đấu giá xong nữa, toàn bộ đều đem tới đây hết đi.

Huynh trưởng lập tức nói thêm.

- Còn có linh sủng chữa trị, linh dịch và linh tuyền của ta nữa. Muội muội ta đều đem hết mọi thứ từ môn phái về rồi. Đừng lo về 3 cấp tu vi cỏn con đó, ta cho muội hết chỉ cần muốn là được.

Vô số bảo vật được đưa tới trước mặt khiến cô ngỡ ngàng, não bộ vẫn chưa thích ứng kịp mà tạm thời dừng suy nghĩ. Một lát sau liền đẩy tất cả mọi người ra ngoài với lý do muốn nghỉ ngơi vì vẫn chưa khỏe. Cô muốn tóm tắt lại nội dung và mọi thứ đang diễn ra với mình.

- Mọi người có thể ra ngoài một chút được không? Ta muốn nghỉ ngơi thêm, hiện tại cơ thể rất đau, rất mệt..

Cô cười ngượng mà bảo tất cả ra ngoài, nha hoàn cũng vậy.

- Được rồi, vậy bọn ra đi trước, bao giờ muội khỏe lại nhớ tới thư phòng tìm ta, caca muội sẽ ở lại phủ 3 ngày lên không cần vội đâu.

Mẫu thân cũng lên tiếng an ủi xong mới rời đi.

- Linh nhi con dưỡng thương cho tốt, sau khi khỏe lại ta giúp con tuyển vài nam sủng, hay phò mã cũng được. Đừng nghĩ tới Nhiếp Chính Vương nữa, hắn quả thực không xứng với con đâu.

Cô ấy gật đầu đồng ý, sau đó hai người họ mới an lòng mà rời đi. Tỳ nữ đều đã lui ra ngoài hiện tại trong phòng chỉ còn một mình cô cùng với đống bảo vật caca để lại.