Tiểu Thư Yêu Tiền

Chương 12: Chương 12




“Ngọc Nhi,vì sao ngươi lại xuyên qua?” Thiên Thiên nhìn Âu Dương Ngọc tò mò hỏi.

“Ngã từ tầng 15 xuống.Mở mắt ra thì thấy mình đã ở đây rồi.Ngươi?”

“Tai nạn xe cộ.”

Thiên Thiên thở dài,quả nhiên giống như trong tiểu thuyết,những người xuyên qua đều trải qua một tai nạn gì đó.

“Haha,định mệnh ta gặp nhau ở nơi này.Ta và ngươi quả là có duyên.”

Thiên Thiên liếc nhìn Âu Dương Ngọc,thoáng rùng mình :

“Ngọc Nhi,ngươi…không phải les (lesbian-đồng tính nữ) đó chứ ? “

Âu Dương Ngọc trừng mắt,hận không thể lao tới xé đôi cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Thiên Thiên ra.Nàng nuốt cục tức,nghiến răng hồi lâu mới bình tĩnh lại được.

Thiên Thiên cười nắc nẻ :

“Ta đùa chút thôi mà.Gặp ngươi ở đây ta rất vui đó.”



Âu Dương Ngọc cũng mỉm cười :

“Ta cũng thế.Tới nơi này cái gì cũng lạ lẫm,lại suốt ngày có một đám người kè kè theo sau,thật mất tự do.Ta muốn rời cung ra ngoài chơi nhưng vẫn chưa dám thử.Giờ có ngươi,khi nào chúng ta cùng đi.”



Dương Thiên Thiên gật đầu.Nàng tới đây chưa bao lâu đã vào cung,cũng rất tò mò với thế giới bên ngoài.

Đi chơi ở cổ đại a,viễn cảnh thật tươi đẹp.Cổ đại mỹ nam đầy đường,chỉ nghĩ đã thấy thèm.

Nhắc tới mỹ nam,Thiên Thiên lại nhớ tới mục đích vào cung của mình :

“Ngọc Nhi,ngươi là muội muội của hoàng đế,vậy hoàng đế thế nào,có phải rất đẹp trai không ?”


Âu Dương Ngọc chợt xụ mặt,biểu tình như cả thế giới thiếu nợ nàng,hét to :

“Aa,ta không muốn làm muội muội của hoàng đế,đại soái như thế mà không ăn được,thật tức muốn chết mà !!!”

Thiên Thiên sáng mắt,đại soái a,xem ra tên Thiên Hạo không lừa nàng,thật muốn được chiêm ngưỡng mà.Nhìn lại Âu Dương Ngọc đang phì phì giận dữ,nàng cười đắc ý :

“Ngọc nhi,xem ra ngươi đúng là sắc yêu nha” (yêu nữ háo sắc)

Âu Dương Ngọc quắc mắt nhìn nàng :

“Nếu ngươi ở tình cảnh của ta thì cũng thế thôi.”

Thiên Thiên ra sức gật đầu :

“Ta cũng thế mà,đại ca của cái thân xác này cũng rất đẹp trai đó nha.Ngươi nói xem,có phải phong thủy ở cổ đại quá tốt không,giai đẹp đầy đường.Không hiểu tại sao sau này lại gần như tuyệt chủng hết thế nữa.”


“…”

“Mà ngươi nói đi,hoàng thượng thế nào ?”

Âu Dương Ngọc nháy nháy mắt:

“Đại soái ca tuấn mỹ vô song.Cao như siêu mẫu,đẹp trai hơn tài tử Hollywood,y như nam chính trong manga,vô cùng anh tuấn tiêu sái,chẹp chẹp…”



Thiên Thiên nuốt nước miếng,soái như vậy sao,nàng ở đây đã hơn nửa tháng mà vẫn chưa được nhìn thấy tuấn nhan của hắn quả thật là vô cùng đáng tiếc mà.

Âu Dương Ngọc liếc mắt nhìn nàng cười lớn:

” Nhìn ngươi xem,nước miếng sắp rơi ra rồi kìa.”


“A?”

Thiên Thiên sửng sốt,đưa tay lau miệng,chợt ngẩn người xụ mặt:

” Ngươi lừa ta,không có mà.”

Âu Dương Ngọc cười gian xảo:


” Ngươi cũng sắc nữ đâu kém a.”

Nàng ngừng một lát,vẻ mặt thật sự nói:

“Nhưng theo ta hoàng đế chỉ để ngắm,không nên ăn.”

Thiên Thiên ngây ngốc hỏi :

“Tại sao? “



Âu Dương Ngọc liếc nàng,khịt khịt mũi :

“Nếu hắn không phải hoàng đế dĩ nhiên ta muốn ăn.Nhưng ngươi nghĩ xem,hoàng đế là người thế nào.Hậu cung của hắn có bao nhiêu mỹ nhân? 300 người.Đây chỉ là số người được chọn năm nay thôi đó.Ngươi xem,hậu cung của hoàng đế có khác gì kỹ viện không? Nhưng các mỹ nữ trong đó chỉ hầu hạ một mình hắn.Nói cách khác là một mình hắn bồi tiếp bằng đấy mỹ nữ…”

Thiên Thiên hiểu ra, vỗ tay cười :

“Ý ngươi hoàng đế chẳng khác gì kỹ nam.” >.