Tiểu Thư Yêu Tiền

Chương 28: Chương 28




Thiên Thiên hơi cựa mình,chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức,khiến nàng nhớ tới những ngày đầu mới học Karatedo,bị “dần” tới bến luôn.

Nàng từ từ mở mắt,nhận thấy mình đang ở trong một nơi đổ nát,dường như là một ngôi miếu bỏ hoang đã lâu.Cách không xa là một đám hắc y nhân.Có tổng cộng tám tên,tất cả đang ngồi quay lưng về phía nàng.

Thiên Thiên khẽ cử động,thì ra bản thân đang bị trói chặt.Nàng đưa mắt nhìn quanh,không thấy Âu Dương Ngọc đâu cả.

Thiên Thiên nhớ mang máng,lúc đầu nhìn thấy đám người này,chúng phải có chừng 16,17 tên.Hai nàng không có vũ khí,chỉ dựa vào quyền cước miễn cưỡng chống trả.Cuối cùng đột nhiên ngất đi cho tới bây giờ.

Xem ra đám người đó chia làm hai nhóm,một nhóm đưa Âu Dương Ngọc đi và một nhóm này.Thiên Thiên cảm thấy hơi khó hiểu,không biết các nàng đã làm chuyện gì đắc tội với đám người này ?

Bọn họ khắp người đều tỏa ra sát khí,tuyệt đối không phải là người trong cung phái đi tìm các nàng. Không lẽ trong thời gian dạo chơi ngắn ngủi hai nàng đã kịp đắc tội với nhân vật nào sao.Chốn giang hồ phong ba hiểm ác.Giờ nàng mới thấm thía.

Đột nhiên một trong số tám người kia đứng lên.Thiên Thiên vội nhắm mắt giả bộ vẫn hôn mê.Tuy nhắm mắt,nàng vẫn có thể cảm nhận được kẻ đó tiến về phía nàng.Một giọng nói khàn khàn vang lên ngay bên cạnh :

“Vẫn chưa tỉnh ?”

Thiên Thiên hơi giật mình,trong lòng thầm kêu khổ,không lẽ hắn nhận ra nàng đã tỉnh lại.Còn chưa biết làm thế nào,một giọng nói ồm ồm khác đã vang lên :

“Chưa đâu,thuốc mê khá nặng,xem ra phải một canh giờ nữa mới tỉnh.”

Thiên Thiên trong lòng tức giận mắng thầm.Bọn vô sỉ,hóa ra khi đó chúng hạ mê dược,hèn gì hai nàng đột nhiên ngất đi,để bọn chúng tóm được dễ dàng như vậy.

Nhưng đối phó với hai nàng vốn không cần đến mê dược ? Với võ nghệ của hai nàng,khẳng định dù có vũ khí cũng không chống trả được chúng.Xem ra chúng còn có mục đích khác ?

“Nữ tử này đã đắc tội gì với tiểu thư nhỉ ? Ta chưa gặp cô ta bao giờ,xem ra cô ta cũng không phải người trong giang hồ ?”

Thiên Thiên tập trung lắng nghe.Từ miệng đám người này hẳn là có thể tìm được chút manh mối.

Giọng nói ồm ồm lại vang lên,xem ra người này có địa vị cao nhất trong đám người này :



“Hừ,ngươi quan tâm nhiều thế làm gì.Lệnh như thế cứ việc thực hiện.Biết nhiều không hẳn là tốt đâu.”

Thiên Thiên lại không nén được mắng thầm trong lòng.Không biết mà chết thì thành con ma hồ đồ sao.Muốn nàng chết thì cũng phải minh bạch chứ.Giết người cũng phải có động cơ,không lẽ cô tiểu thư nào đó lại là kẻ cuồng sát ? Mà cuồng sát thì thiếu gì người để giết,tại sao lại nhắm vào hai nàng.Tự nhiên lại phải vất vả phái một đám người tới bắt các nàng đi rồi mang tới chỗ nào đó thủ tiêu,rõ là dư hơi.Kẻ đó hẳn là một tên ăn no rửng mỡ hoặc là bị liệt não rồi.

Đột nhiên nàng nghe thấy một âm thanh chói tai,dường như là một tiếng còi,nghe rất lạ,tiếng rất cao,lại vang vọng mãi mới dứt.Tám người kia nghe tiếng còi đấy đồng loạt đứng dậy.Một tên tiến về phía nàng,dùng tay nhấc bổng nàng lên bước ra ngoài.

Bên ngoài có tiếng ngựa hý,xem ra bọn họ chuẩn bị đi tiếp.Thiên Thiên cảm thấy mình bị vắt ngang lưng ngựa.Lần này cái mông của nàng được tha bổng,nhưng cái bụng lại phải chịu tội thay.Hèn gì nàng cảm thấy toàn thân đau nhức,thì ra là bởi chúng đã hành hạ nàng bằng cách này.

Thiên Thiên chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như sắp phun hết ra ngoài,khó chịu không sao kể xiết.Thế nhưng toàn thân lại bị trói cứng,muốn động đậy cũng không được.Thiếu nữ ngoan Thiên Thiên lại tiếp tục chửi bậy không dứt,cần mẫn đem tổ tông 18 đời của đám người này ra hỏi thăm vài lượt.

——————————-



“Quỳ xuống !!!”

Âu Dương Ngọc lạnh lùng liếc mắt nhìn kẻ vừa quát.Muốn nàng quỳ? Nằm mơ đi.

Phật dạy :”Chúng sinh đều bình đẳng”,nàng đến chân Phật cũng không ôm,hoàng đế cũng không quỳ,nữ tử kia là cái thá gì mà bọn người này bắt nàng quỳ trước mặt cô ta chứ.

Chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt,chỉ thấy cô ta tóc dài mượt,ngọc trâm quý giá,gương mặt xinh đẹp diễm lệ,một thân hoàng y,hông đeo ngọc bội trông rất quý phái.

“Tại sao ta phải quỳ ??”

Hắc y nhân hơi ngẩn ra trước ánh nhìn lạnh lùng của nàng


“Trước mặt tiểu thư sao dám vô lễ,mau quỳ xuống !”

“Nàng ta là tiểu thư của các ngươi chứ không phải của ta.Muốn quỳ tự đi mà quỳ.”

“Hừ,vẫn còn cao ngạo quá nhỉ.Xem ra cần phải dạy dỗ nàng ta một chút.”



Nữ tử được gọi là tiểu thư kia từng bước tiến về phía nàng.Khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa sát khí,đôi mắt ánh lên cái nhìn dữ tợn.Âu Dương Ngọc không khỏi rùng mình.Nữ nhân này trông qua có vẻ xinh đẹp dịu dàng,không nghĩ lại có vẻ mặt như thế.

Nữ tử kia bước tới trước mặt nàng,nâng tay tát mạnh lên mặt Âu Dương Ngọc.Gương mặt nàng lập tức hồng rực.

Âu Dương Ngọc sửng sốt,vì cái gì mà đột nhiên ra tay đánh người.Nàng thân bị trói,cử động khó khăn,chỉ có thể trừng mắt nhìn người ta khi dễ mình.

Âu Dương Ngọc lạnh lùng đối diện nữ tử kia mặt không đổi sắc.Sẽ có ngày nàng trả lại cái tát này.

“Đây là hành động của một tiểu thư sao ? Ta thấy giống như một nha đầu không được dạy dỗ thì hơn.”

“Ngươi…xáo lược!”

Âu Dương Ngọc không né tránh cái tát thứ hai,khoe môi nàng đã bật máu,trên gương mặt trắng nõn giờ hằn đỏ một bàn tay.Đầu ngẩng cao,ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng ngạo nghễ nhìn nữ tử kia,toàn thân tỏa ra khí chất khiến người khác phải rùng mình.

Âu Dương Ngọc đưa mục quang lạnh lẽo nhìn từng người,tám người,và nữ tử kia.Nàng không hiểu vì sao lại bị bắt mang tới đây,chỉ biết toàn thân đang đau nhức khó chịu.Thiên Thiên không biết đang ở nơi nào,liệu có nguy hiểm không?

Nữ tử kia đưa mắt đánh giá Âu Dương Ngọc một lượt,khóe miệng nhếch lên tà mị :

“Xinh đẹp,cao ngạo lắm.Thảo nào hắn đối với các ngươi như thế…”

Âu Dương Ngọc hơi ngẩn ra.Là sao ? Nàng chẳng hiểu gì cả.Nhưng nghe giọng điệu của nữ tử kia sặc mùi dấm.Xem ra nàng đã trở thành nạn nhân của một vụ đánh ghen đây.Chỉ không hiểu đối tượng là ai?


“Ngươi nói gì? Ta không hiểu ?”

Nữ tử kia quắc mắt nhìn nàng,gương mặt đanh lại vì giận dữ :

“Ngươi không phải giả vờ.Bản cô nương xem hắn có còn nhìn tới ngươi nữa không.Người đâu !”



Âu Dương Ngọc giật mình nhìn đám người đang vây mình lại:

“Các ngươi định làm gì ?”

“Ngôn Thần Triệt là của ta.Dám câu dẫn hắn,ta sẽ cho ngươi biết.”

Âu Dương Ngọc kinh hoảng thét lên khi bàn tay to tướng của đám nam nhân kia chạm vào người nàng.

Nàng không ngu,hiển nhiên biết chúng định làm gì mình.

“Khốn khiếp,buông ta ra,lũ cầm thú.Các người đường đường là một đám nam nhi lại khi dễ một nữ nhân sao…”

Một bàn tay chặn miệng nàng lại,không để nàng tiếp tục kêu thét.Âu Dương Ngọc không ngừng vùng vẫy nhưng chân tay đã bị giữ chặt,bên tai nghe đầy tiếng cười dâm đãng,xiêm y từng mảnh bị xé toạc,mắt thấy sắp bị làm nhục,nàng không khỏi đau đớn,lệ rơi đầy mặt.

“Mỹ nhân,gương mặt khóc cũng thật xinh đẹp nha.”


“Mỹ nhân,đừng sợ,rất nhanh thôi…”



Đột nhiên tiếng vó ngựa vang vọng khiến đám người này đều ngừng tay.Nữ nhân kia nhíu mày,đám người sắp đến là ai?

—————————

Âu Dương Ngọc run rẩy co người đối diện mục quang lạnh lẽo của nam nhân trước mặt.

Từ người hắn tỏa ra sát khí mãnh liệt.Liệu hắn có giết luôn nàng?Đảo mắt nhìn tám thi thể nằm ngay bên cạnh,nàng không khỏi rùng mình.Dù sao hắn cũng vừa mới cứu nàng,hẳn là sẽ không ra tay đi.

Ngước đôi mắt to tròn vẫn còn đầy lệ,nàng lí nhí nói lời cảm ơn.Nếu không có hắn,nàng hẳn đã bị làm nhục rồi.Nghĩ lại mà nàng vẫn không khỏi sợ hãi.

Nam nhân kia lạnh lùng nhìn nàng,cũng chẳng thèm mở miệng nói một lời,nhảy lên ngựa định rời đi.Âu Dương Ngọc hốt hoảng níu áo hắn,hắn cứu nàng rồi vứt nàng ở đây với một đám xác chết sao,tiễn Phật phải tiễn tận Tây Thiên chứ.

“Chờ đã,chờ đã,đừng bỏ ta lại nơi này một mình chứ.”




Nữ nhân duy nhất trong ba người đó nhìn nàng,hơi lộ vẻ thương xót.

Một người không để lộ biểu tình gì,gương mặt y chang xác chết,chẳng có chút tình cảm gì.Nam nhân kia lạnh lùng quay đầu nhìn lại.

Âu Dương Ngọc nuốt nước miếng run run,tự nhiên trời lạnh quá ta?

“Mấy cái thi thể này ghê chết đi được,các ngươi có thể bỏ ta lại đây sao.Thật vô lương tâm.”

Thiếu nữ áo đen nhìn về phía nam nhân lạnh lùng kia hơi ngần ngừ:

“Cô nương,chúng ta đã cứu cô khỏi bọn họ rồi.Giờ ngươi hãy tự lo ình đi thì hơn.”

Âu Dương Ngọc nhìn nàng ta năn nỉ:

“Ta bị bắt tới đây,nơi này đồng không mông quạnh,biết làm thế nào.Các người đã giúp thì giúp cho trót,đưa ta tới thành thị nào đó được không?”

Thiếu nữ áo đen đưa mắt hỏi ý nam nhân kia.Âu Dương Ngọc giương đôi mắt cún con nhìn hắn,tay níu chặt tà áo hắn không buông.Nam nhân kia liếc nàng,vẫn im lặng,vẻ mặt lạnh lùng không một biểu cảm.Im lặng,im lặng,im lặng…

Âu Dương Ngọc bị nhìn chằm chằm cảm thấy mình như động vật trong sở thú,chịu hết xiết bực tức hét lên:

“Nhìn cái gì mà nhìn mãi thế,chưa thấy người đẹp bao giờ à? Tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên chứ.Nếu cứu ta rồi bỏ mặc thế này thì thà lúc đầu đừng cứu cho xong.”

Nói xong Âu Dương Ngọc chợt cảm thấy mình đã quá lời.

Dù sao cũng là họ đã cứu mình,nói vậy trong lòng nàng cũng cảm thấy hơi áy náy.Bèo nước gặp nhau,cũng không thể đòi hỏi gì nhiều.Giữ được mạng đã là rất tốt rồi…

Âu Dương Ngọc nàng cũng không phải loại người cứ bám dính lấy người ta,ngập ngừng xin lỗi :

“Xin lỗi,ta đã quá lời.Cảm ơn các người đã cứu ta.Giờ ta tự lo được.Các người cứ đi tiếp đi.”

Thiếu nữ áo đen tròn mắt quay lại nam nhân kia định mở miệng,đột nhiên thấy kinh ngạc đến rùng mình.

Nàng không nhìn lầm chứ.Lâu chủ… kia là… khóe miệng nhếch lên thế kia có phải đang cười không?