Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)

Chương 23




Vào giữa tháng 10, tuần thứ hai sau khi nhận được tờ báo cáo kết quả giám định huyết thống, Trình Dục tìm một ngày rảnh rỗi một mình trở về trấn Chu.

Thời bấy giờ, từ thành phố về huyện trấn đã có xe buýt cao cấp rồi, tuy trên xe không có điều hoà nhưng tốc độ nhanh hơn trước kia rất nhiều, thêm cả đường cao tốc cũng được sửa sang lại, hồi trước đi như này phải mất đến cả một buổi sáng, bây giờ thì chỉ cần ba tiếng là đã đến nơi rồi.

Trình Dục không có thời gian đợi xe buýt, anh đứng bên ngoài trạm xe vẫy taxi, sau khi nói địa điểm muốn đến với tài xế liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hơn mười một giờ, Trình Dục trở lại trấn Chu.

Lúc trước khi hai chú cháu rời khỏi đây, Chu Hoành Viễn đã cẩn thận cất chìa khoá đi, lần này quay lại nơi này, Trình Dục đã phải âm thầm lục tìm chìa khoá mang theo bên người.

Ổ khoá trên cửa lúc này đã hoen gỉ, Trình Dục cố gắng mở cửa, bước qua khoảng sân đổ nát, lúc mở cửa phòng trong lập tức bị một đống bụi may ra mịt mù chào đón.

Trình Dục bị viêm mũi dị ứng, không ngừng hắt hơi mấy cái, sau đó vội vang khụt khịt lại gần cái bàn trà, chỉ thấy tờ giấy mình để lại thậm chí đến vị trí cũng chưa từng bị xê dịch.

Anh thở dài rồi quay người đóng cửa lại.

Trước khi về, anh có ghé qua nhà dì Nguỵ, hai người hiểu ý lẫn nhau không ai nhắc đến Chu Hoành Viễn, chỉ làm như người quen thân đến thăm hỏi bình thường. Lúc đi, dì Nguỵ còn có lòng đưa cho anh một ít bánh kếp nhà làm, Trình Dục từ chối không được nên đành phải nhận.

Lúc dì Nguỵ còn trẻ, vì sinh nở mà mắt có tật, không thể ra gió, vậy nên Trình Dục mới bảo bà ở trong nhà không cần tiễn, đến khi Trình Dục đi ra sân quay người sắp đi, dì Nguỵ đột nhiên bước từng bước nhỏ đi ra, bị gió thổi vào mắt, nước mắt lưng tròng, Trình Dục xoay người lại, nhíu nhíu mày, đi vài bước về phía dì Nguỵ, một tay cầm bánh kếp một tay đỡ dì, nói, "Dì ơi, không phải lo cho con đâu, dì mau quay vào nhà đi."

Dì Nguỵ gật gật đầu, thế nhưng lại không nhúc nhích, nói, "Hồi vợ thằng Thân làm việc ở huyện có thấy mẹ Hoành Viễn một lần, nói là cô ta đi theo một người đàn ông, nhìn mặt mũi thì có vẻ đến từ thôn bên kia."

Trình Dục hơi do dự, cảm giác phiền muộn đè nén dâng trào trong lòng, anh trịnh trọng gật đầu, nói, "Dì, dì về đi, con sẽ đi tìm cô ta."



Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm, Lý Diễm Hoa vốn cũng chẳng đi xa, để tâm hỏi thăm tung tích của cô ta một chút là ra rồi. Trình Dục nghe theo lời khuyên của dì Nguỵ, trước tiên là lên huyện tìm vợ của Nguỵ Thân, vợ Nguỵ Thân trước nay đã không thích Lý Diễm Hoa, giờ lại càng vui hơn khi thấy mấy chuyện đáng chê cười của nhà họ Chu. Cô nói chồng mới cưới của Lý Diễm Hoa là một lưu manh nổi tiếng ở thôn Vương, trước kia làm tay đấm ở hộp đêm, sau này nhà nước quản chặt hơn rồi thì làm cho ông chủ cho vay nặng lãi, tóm lại là một gã không chuyện ác nào không làm, Lý Diễm Hoa đi theo gã cũng coi như là xứng đôi vừa lứa.

Trình Dục không tỏ ý kiến. Anh nói lời cảm ơn, sau đó gọi xe đi đến thôn Vương.

Ở thôngư Vương, Vương Cường cực kỳ nổi tiếng, muốn tìm gã cũng chẳng khó. Trình Dục men theo tiếng cho sủa, đi đến nhà của Lý Diễm Hoa và Vương Cường.

Ban ngày Vương Cường hầu như vắng nhà, nếu không phải là bận ăn nhậu bài bạc thì cũng là thay mặt ông chủ đi thu nợ khắp nơi. Cũng chính vì điều này nên Trình Dục mới dám một mình đi tìm Lý Diễm Hoa.

Nhà Vương Cường là một căn nhà hai tầng, Trình Dục đứng trước cửa do dự một hồi, không biết trong nhà đang ra sao, cũng không biết nên xưng hô với người phụ nữ kia như thế nào, cuối cùng tự mình bình tĩnh lại, dứt khoát đẩy cửa đi vào.

Trong sân không được sạch sẽ lắm, có một con chó mực to đang nằm phơi nắng, thấy có người đi đến thì ỉu xìu rên rỉ vài tiếng, trong sân còn nuôi một con gà nữa, vừa thấy người đã kêu "quang quác" không ngừng.

Từ rèm cửa sổ nhìn vào, Trình Dục loáng thoáng thấy một bóng người đang ngồi trên sofa xem TV, Trình Dục đi đến trước cửa, hô một tiếng, "Mẹ Hoành Viễn, mẹ Hoành Viễn."

Người phụ nữ kia nghe được danh phận này thì cả người hơi run run, cô ta híp mắt nhìn ra ngoài nửa ngày trời mới biết người tới là Trình Dục.

Trình Dục mở cửa ra, thấy Lý Diễm Hoa mập mạp hơn xưa nhiều, cả người cô ta tản ra mùi mồ hôi hôi thối cộng với mùi nước tiểu ngai ngái khiến Trình Dục hắt hơi thêm vài lần nữa. Lý Diễm Hoa mặc áo dài tay màu đen, tay còn đang ôm một đứa nhỏ chừng nửa tuổi, đứa bé mặc áo mùa thu màu hồng nhạt, chưa biết nói, miệng cứ "ê a" vài từ vô nghĩa, nước miếng chảy ướt cả yếm.

Khuôn mặt Lý Diễm Hoa trắng bệch, "Cậu đến đây làm gì?" Nói xong, cô ta để con gái lên sofa, đỡ eo đứng lên. Trình Dục định nói gì đó, lúc này nhìn thấy tay Lý Diễm Hoa đỡ ở thắt lưng, anh mới nhận ra, Lý Diễm Hoa lại đang có thai.

Trong lúc vô thức, Trình Dục lui về phía sau một bước, anh liếm liếm môi, suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào.

Tuy là Lý Diễm Hoa xảo quyệt và dữ dằn, nhưng mà đối với Trình Dục lại không dám làm gì cả, chẳng qua chỉ là phô trương cố gắng chống đỡ thôi, thấy Trình Dục không nói lời nào, trong lòng cô ta càng thêm sợ hãi.



Trình Dục nhíu mày thật sâu, qua hồi lâu mới nói, "Hoành Viễn không phải con của anh trai tôi, chuyện này cô biết tôi cũng biết, tới bây giờ...cũng không cần phải giấu diếm nữa, chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi."

Lý Diễm Hoa bĩu môi, vẫn mạnh miệng, giọng cô ta the thé, "Ai nói nó không phải là con của Chu Vân Vĩ? Cậu nói như thế là đang muốn anh cậu tuyệt tự sao? Nó mang họ Chu, lớn lên ở nhà họ Chu, thế là người của họ Chu các cậu rồi, cậu còn muốn trốn tránh trách nhiệm hả?"

Đứa bé gái trên sofa khóc to "oa oa", Lý Diễm Hoa nhìn nó bằng ánh mắt chán ghét, cũng không bế nó lên, ngồi xuống vỗ nó hai cái, "Khóc cái gì mà khóc, con quỷ nhỏ này, còn khóc nữa thì không cho mày uốn sữa."

Đứa nhỏ mặc dù nghe không hiểu gì, nhưng nó lại cảm nhận được năng lượng tiêu cực của người lớn, càng khóc càng to, trong một lúc mà cả tiếng khóc cùng tiếng mắng hoà thành một bài, Trình Dục cảm thấy nhức đầu vô cùng, không biết là do bị ồn ào hay bị ngạt thở.

Trình Dục nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm thở dài, từ trước đến nay anh không biết phải đối phó thế nào với người phụ nữ này.

Trình Dục lắc đầu, không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, "Cô xác định là không cần đứa nhỏ Hoành Viễn này nữa phải không? Tôi sẽ nuôi nó lớn, cho nó một ngôi nhà, có ăn, có mặc, có học. Tôi cũng sẽ giáo dục thằng nhỏ thật tốt, để cho nó biết gánh vác trách nhiệm, hiểu được lý lẽ, tuân thủ pháp luật. Cô với tôi cùng ký một tờ thoả thuận đi, từ nay về sau, nó là nó, cô là cô, nó đi học hay kết hôn cô không cần phải bỏ một đồng, tương tự như khi cô mắc bệnh qua đời cũng không liên can gì đến nó. Từ đây không ai nợ ai. Được chứ?"

Lý Diễm Hoa hơi há miệng, sau đó lại khép lại, qua hồi lâu, cô ta mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói, "Như vậy cũng không phải không được."

Trình Dục dửng dưng, anh lấy giấy bút từ trong túi ra, nhanh chóng viết lại những lời vừa nói, sau đó đưa giấy bút cho Lý Diễm Hoa, giọng điệu thiếu kiên nhẫn, "Ký tên lẹ đi." Anh không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.

Lý Diễm Hoa cũng không thèm nhìn tờ giấy viết cái gì, dù sao cô ta cũng đâu có thèm quan tâm Trình Dục sẽ làm gì với Chu Hoành Viễn, cô ta cầm bút, xiêu xiêu vẹo vẹo ký tên mình rồi đưa giấy cho Trình Dục.

Trình Dục cười khẩy một tiếng, rời đi không quay đầu lại.

Dù gì lần này đến đây anh chỉ muốn một câu trả lời mà thôi. Đứa trẻ mà Lý Diễm Hoa vứt bỏ không chịu nhận, để anh.

Tác giả có điều muốn nói: Thật ra Trình Dục đi qua nửa đời người cũng chỉ thực hiện được một nửa lời hứa...