Tiểu Thuyết Gia Linh Dị Hàng Đầu

Chương 1: Không thể chạy thoát (1)




Trì Dực Âm bị đánh thức bởi một trận tranh cãi vô cùng ồn ào.

Hàng mi mảnh dài khẽ run rẩy, Trì Dực Âm chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một phong thư đỏ tươi như máu nằm gọn gàng trên tay. Cả người hắn nương theo nhịp xe mà lắc lư liên tục, cảnh sắc bên ngoài mơ hồ lướt qua cùng nền trời âm u xám xịt. Trì Dực Âm dời tầm mắt nhìn sang chiếc khăn trải bàn màu đỏ sẫm nom có vẻ cũ kĩ cùng chiếc bình cắm những nhành hoa héo úa, chóp mũi còn có thể ngửi thấy hương thuốc lá nhàn nhạt.

Mùi máu tươi tanh nồng lại như có như không tràn ngập trong không gian.

Nhưng cho dù là một nam một nữ đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai kia hay những người xa lạ khoác trên mình vẻ ngoài lạnh lùng xa cách cùng một thanh niên co rúm sợ hãi trong góc kia đều không một ai phát hiện ra sự dị thường này.

Trì Dực Âm mặt không chút biến sắc ngồi tại chỗ, âm thầm quan sát tình hình xung quanh.

Dù sao thì cũng có thể nhận ra được, nơi đây trông giống như một toa nhà ăn trên chiếc tàu lửa lỗi thời nào đó.

Nhưng vấn đề ở đây là, Trì Dực Âm nhớ rất rõ ràng, bản thân hắn vốn đang đi thám hiểm ngôi nhà ma ám vào ban đêm, ký ức cuối cùng còn sót lại của hắn chính là hình bóng của nữ quỷ ở trong gương, sau đó...

Hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ, giờ đây nhớ lại cảm giác đó hắn cũng không hiểu vì sao bản thân khi ấy lại có thể chịu đựng được.

Trì Dực Âm đưa tay xoa huyệt thái dương, tạm thời cắt đứt dòng hồi tưởng.

Chẳng qua khi hắn nâng tay lên thì mới phát hiện ra, lòng bàn tay cùng trán của hắn chằng chịt những vết xước, đưa tay ấn nhẹ vào bụng thì lại cảm nhận được cơn đau dữ dội.

Trì Dực Âm khẽ rên một tiếng, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với hắn?

Tại sao dáng vẻ của hắn lại trông như vừa mới đánh nhau, hoặc là, bị ai đó công kích?

"Thật kỳ lạ, đúng không?"

Thanh âm khàn khàn từ phía đối diện truyền tới.

Trì Dực Âm ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về người đàn ông đang chậm rãi xoay người về phía hắn.

Người đàn ông râu ria xồm xoàm (*) ngậm thuốc lá lên tiếng: "Không cần để ý đến tôi đâu, trong hơn một ngàn người thì ít nhiều cũng có người như cậu đó người mới, dù có dãy dụa thế nào thì thứ chào đón chúng ta cũng là cái chết thôi, chi bằng cậu thả lỏng một chút."

"Ồ, quên nói với cậu —— Chào mừng đến với Thế Giới Trò Chơi, người mới. Biết rồi thì lúc chết nhớ cách xa tôi ra một chút."

Người mới?

Trì Dực Âm nhanh chóng bắt lấy trọng điểm trong câu nói của người đàn ông, đầu tiên hắn loại trừ khả năng bản thân bị người ta bắt cóc.

Hắn bình tĩnh suy nghĩ, dù bản thân đang ở trong hoàn cảnh bất lợi đầy nguy hiểm nhưng hắn vẫn có thể nhanh chóng phân tích tình huống trước mắt.

Khả năng có thể xảy ra nhất rằng đây chỉ là một trò đùa ác ý nào đó, hoặc cũng có thể là đối phương cố ý mang cái chết ra để hù dọa hắn.

Cơ mà...

Tầm mắt Trì Dực Âm nhanh chóng lướt nhanh qua cô bé mặc đồng phục học sinh ngồi ở hành lang phía đối diện, vì khẩn trương mà sắc mặt trắng bệt, ngón tay vô thức siết chặt vào nhau. Ngay bên cạnh cô bé là một người trẻ tuổi ngồi xổm trong góc, như thể sợ hãi đến phát điên mà luôn miệng lầm bầm: "Tại sao lại là tôi."

... Thật ra thì còn một loại khả năng khác có thể xảy ra.

Hắn đang ở trong một trò chơi nào đó lấy mạng sống để đặt cược, thắng thì sống, còn thua thì phải chết.

Khi Trì Dực Âm chắc chắn với suy đoán của mình, như thể đã kích hoạt từ ngữ mấu chốt, một giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên trong đầu hắn.

【 Hệ thống đã được kích hoạt, tự động tiến hành ghi nhận thông tin của người sống sót. 】

【 Trì Dực Âm, nam, 23 tuổi, nghề nghiệp tiểu thuyết gia, đăng nhập bất thường #@%#...... Xác nhận đăng nhập bình thường. 】

Tiếng điện giật rè rẹt bên tai làm Trì Dực Âm khẽ nhíu mày, cũng may thanh âm hỗn tạp kia đã rất nhanh khôi phục lại bình thường.

【 Chào mừng người chơi sống sót tiến vào Sân Chơi Cuồng Loạn! Đây sẽ là trò chơi thú vị nhất trong cuộc đời của Ngài, người chiến thắng sẽ được thông quan, còn kẻ thua cuộc sẽ mất hết tất cả mọi thứ! 】

【 Người chơi sống sót được cấp mã thân phận Z1001, quyền hạn và phòng phát sóng trực tiếp của người mới đã được mở ra, tự động tham gia trò chơi trong đại sảnh, phòng phát sóng trực tiếp của Ngài đã được cho vào khu vực xem miễn phí, fans trước mắt 0, tích phân 0, cấp bậc 1. Xin hãy tiếp tục cố gắng, khi giá trị người xem đạt đến mười ngàn thì phòng phát sóng sẽ tự động tiến vào khu vực trả phí. 】

【 Hồ sơ người mới đã được thiết lập, tiến hành xác nhận quyền hạn... 】

【 Với quyền hạn hiện tại, thật xin lỗi vì không thể phục vụ Ngài, đáng tiếc là không có cách nào cung cấp thêm nhiều thông tin cho Ngài. Mong người chơi cố gắng thông quan phó bản trước mắt, tiếp đến thăng cấp, thu về nhiều quyền hạn và khen thưởng. 】

Giọng nói máy móc nghe qua có chút run rẩy nhưng lại tràn đầy hưng phấn ở những âm tiết cuối cùng, rồi lại như thể biến mất trong đầu của Trì Dực Âm.

Hắn phản ứng ngay lập tức:【 Tôi có thể hỏi một vấn đề không? 】

Hệ Thống xác nhận câu hỏi của Trì Dực Âm:【 Ngài chỉ có cơ hội một lần, yêu cầu Ngài suy nghĩ thật kĩ trước khi hỏi, tất cả các câu hỏi trong phạm vi không thuộc quyền hạn sẽ mất đi hiệu lực. 】

Trước cơ hội đáng quý như thế, Trì Dực Âm biết, chỉ cần hắn hỏi đúng vấn đề thì có thể sẽ nhận được trợ giúp, hơn thế còn có thể thuận lợi hoàn thành cái chuyện gọi là thông quan.

Hắn không có thời gian để hoảng sợ với cái trò chơi kỳ quái này, càng không lưỡng lự trước các câu hỏi như là "Làm sao để thông quan" "Làm sao để thoát ra" hay "Thế giới trò chơi là thứ gì" và những vấn đề linh tinh khác.

Trì Dực Âm nhạy bén bắt được trọng điểm trong lời nói của hệ thống: 【 Nếu mã thân phận bị người khác biết thì sẽ thế nào? 】

Hệ thống như thể đang cười, hòa cũng thanh âm máy móc hỗn tạp, lộ ra sự cổ quái cùng ác ý như ẩn như hiện.

【 Nếu thế thì số phận của ngài sẽ bị người đó kiểm soát, có thể sẽ mất mạng, hoặc là sống không bằng chết... Ngài có thể tự mình thử xem. 】

【 Chúc ngài may mắn, tôi mong rằng còn có cơ hội để phục vụ ngài, hy vọng lần sau nếu được nhìn thấy ngài, thì ngài vẫn chưa chết. 】

【 Người sống sót. 】

Mặc dù vẫn là tiếng máy móc rè rè, nhưng Trì Dực Âm có thể nghe ra, ba chữ cuối cùng được nó nghiến răng mà nói, không giống như là tốt bụng nhắc nhở hắn, ngược lại còn mong hắn chết sớm thì đúng hơn.

Hắn không hề bị những lời lẽ như thế này dọa sợ, chẳng qua là vì lời chúc may mắn kia khiến hắn không khỏi nhíu mày, sau đó lại bật cười.

May mắn sao?

Hắn sống cả đời người, từ trước cho đến nay không bao giờ có duyên với hai từ này.

Bằng không, hắn cũng đã không ở phòng giam của cô nhi viện đến hấp hối, rồi lại đột nhiên có được năng lực đặc thù nhưng lại vô cùng quỷ dị.

—— Thường thì nếu hắn mô tả thành công những thứ mà bản thân nhìn thấu được chân tướng thật sự mà 'chúng' đã trải qua thì những thứ đó sẽ xuất hiện bên cạnh hắn, mặc hắn sử dụng.

Ban đầu còn thấy mới lạ, nhưng theo thời gian thì bé con Trì Dực Âm cũng đã quen với chuyện bị yêu ma quỷ quái quấy nhiễu.

Hắn không những cảm thấy không sợ, ngược lại còn lợi dụng cả yêu ma quỷ quái, hắn không chỉ làm cho viện trưởng cô nhi viện cảm thấy sợ hãi, mà hơn thế hắn còn dùng một đuốc đốt cháy cả trại trẻ rồi thẳng thừng rời đi.

Cũng chính vì vậy, Trì Dực Âm bắt đầu sự nghiệp sáng tác, đem tất cả những cô hồn dã quỷ mà hắn thấy được viết hết vào trong sách.

Mặc dù hắn chỉ muốn thử xem rằng bản thân có thiên phú ở lĩnh vực này hay không mà thôi, nhưng sau khi sách của hắn được xuất bản thì doanh thu lại vượt sức tưởng tượng, còn đem về cái danh hiệu "Tiểu thuyết gia viết truyện linh dị hàng đầu"

Trước khi tỉnh lại trên toa xe lửa, Trì Dực Âm lại đang thăm dò ngôi nhà ma ám nổi tiếng bị bỏ hoang hàng trăm năm, bởi hắn đang tìm tư liệu thực tế để viết sách.

Mặc dù quá trình khám phá bị cắt ngang, nhưng cái hệ thống tự xưng là【 Sân Chơi Cuồng Loạn 】lại xuất hiện, khiến cho Trì Dực Âm cũng không thất vọng lắm, ngược lại còn gợi lên sự hứng thú của hắn, làm hắn khó lòng chờ đợi.

Có lẽ lần này sách của hắn sẽ có một hướng đi mới, xem như trong cái rủi có cái may.

Trì Dực Âm đưa tay vào túi quần, xác nhận bút của hắn vẫn còn ở đấy, hài lòng gật đầu.

Là một nhà văn viết tiểu thuyết, Trì Dực Âm dĩ nhiên sẽ chuẩn bị đủ mọi thứ để rèn luyện khả năng viết lách.

Hoảng loạn, sợ hãi sao?

Xin lỗi, là vì hắn quá yêu thích nguồn tài liệu thực tế này mà thôi.

Chẳng qua, chỉ có một mình Trì Dực Âm cảm thấy, hắn là người bình thường.

—— Nhưng mà ngoài hắn ra thì thật sự không một ai cảm thấy may mắn khi tiến vào trò chơi kinh dị cả.

Còn về năng lực kì quái của mình, Trì Dực Âm không định đề cập với hệ thống hay bất kỳ ai.

Hắn cũng không thuộc dạng ngoan ngoãn gì cho cam, đặc biệt là với cái hệ thống ác ý đầy mình. Nhưng xem ra, có như thế mới làm hắn nảy sinh hứng thú tìm ra chân tướng thật sự.

Lấy chuyện sống chết ra đánh cược, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu... Thú vị, thật sự quá thú vị!

Hô hấp Trì Dực Âm dồn dập, ánh mắt sáng ngời khác thường, cõi lòng tràn đầy sự tán thưởng cùng chờ mong.

Hắn khẽ nhếch khóe môi, âm thầm nở một nụ cười, tựa như gã thợ săn đã phát hiện ra con mồi của mình.

Râu ria xồm xoàm ngồi ở hàng ghế trước âm thầm quan sát Trì Dực Âm.

Mặc dù đã xác định người mới thế nào cũng chết sớm, nhưng vẻ ngoài của thanh niên này thật sự quá xuất sắc, cho dù là người có lạnh lùng đến đâu đi nữa thì cũng vô thức bị hắn hấp dẫn.

Thanh niên xinh đẹp sở hữu mái tóc dài màu xám bạc, tựa như ánh trăng sáng soi mình xuống dòng suối uốn lượn hiền hòa, tùy ý vắt trên vai, nương theo tây trang phẳng phiu mà xõa xuống. Đôi mắt xanh biếc như viên ngọc thạch độc nhất vô nhị. Ngay cả khi hắn có ở trong toa xe cũ kĩ nhưng với khí chất quý phái vượt xa người thường kia thì hắn lại như thể đang ở trong thư phòng của các quý tộc hàng đầu.

Mà nếu so về khí chất thì không ai sánh được với người thanh niên trước mặt, vừa trầm tĩnh lại vừa trong sáng, như thể không gì có thể qua mặt được hắn.

Cũng bởi vì điều này, Râu ria xồm xoàm mới chủ động chào hỏi Trì Dực Âm.

Nếu không phải vì thanh niên nhắm mắt lại, không có một chút phòng bị nào mà đáng lẽ ra phải nên có ở những người mới, gã thậm chí còn nghĩ rằng đây chính là vị đại lão nào đó sống sót sau nhiều phó bản.

Dù sao thì phó bản【 Gia trang hạnh phúc 】tiếng xấu đồn xa, ngoại trừ những người chơi cũ muốn thử sức thì hầu hết người vào đây đều là những người mới xui xẻo.

Nhưng mà...

Khi gã nhìn thấy nụ cười của Trì Dực Âm thì lại kinh ngạc đến quên cả thở, đồng thời trong lòng cũng tự hỏi về thân phận thật sự của Trì Dực Âm.

Trì Dực Âm chú ý đến ánh mắt của gã.

Hắn khép mắt, chủ động đáp lời gã: "Anh không chuẩn bị gì cho trò chơi sao? Bộ âu phục này tôi vừa đặt may đấy, mong là nó sẽ không bị hỏng vì dính máu của anh."

Hắn nói bằng thanh âm trầm thấp sạch sẽ, nhưng khí thế lại vô cùng áp bức, giả sử nếu hắn không lên tiếng thì cũng khó làm giảm đi sự tồn tại của mình.

Như khúc cello vang lên trong ngày mưa.

Khi cùng Trì Dực Âm nhìn nhau trong tích tắc, Râu ria xồm xoàm mơ hồ thấy được sự điên cuồng đầy nguy hiểm được ẩn giấu sau đôi con ngươi đẹp đẽ kia, khiến gã không kiềm được mà ngẩn người.

Trì Dực Âm mỉm cười nói: "Anh làm phiền tôi coi kịch vui rồi đấy —— xem náo nhiệt vốn là bản tính của con người, không phải sao?"

Râu ria xồm xoàm không dám nói chuyện cùng Trì Dực Âm nữa, sợ hãi liên tục nói lời xin lỗi, sau đó xoay người về vị trí cũ.

Nữ sinh ngồi ở hành lang phía đối diện có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn Trì Dực Âm cũng thay đổi.

Ở phía Râu ria xồm xoàm không nhìn thấy, nụ cười treo trên môi hắn lập tức biến mất.

Hắn rũ mắt, ngón tay thon dài xinh đẹp dùng sức tách con dấu sáp trên phong thư màu đỏ.

Một tấm thẻ từ trong phong thư rơi xuống.

【 Gia trang hạnh phúc 】

【 Người cha uy nghiêm, người mẹ hiền từ, em trai em gái hoạt bát đáng yêu. Mọi người trong gia đình đều rất quan tâm đến bạn, đây có phải là gia đình mơ ước của bạn không? Chị gái yêu dấu, xin vui lòng viết thư và cho tôi câu trả lời của bạn. 】

Chị gái?

Trì Dực Âm vuốt nhẹ tấm thẻ, trong lòng không khỏi nghi ngờ.

Hắn quét mắt nhìn sang bên cạnh, phát hiện ra không chỉ có hắn là người mới, mà một vài người trên xe rõ ràng cũng thế, bởi trong tay họ đều có một phong thư màu đỏ.

Trong khi những người chơi lâu năm lại không có.

Khả năng cao là cất đi rồi.

Mặc dù Trì Dực Âm không nhìn thấy được nội dung trên phong thư của những người khác, tuy không thể chứng minh được suy đoán về danh tính của mình, nhưng hắn đã biết được nguyên nhân bản thân bị người ta xác định là người mới.

Khởi đầu thật là không tốt lắm nha.

Hắn tiện tay bỏ phong thư vào trong túi quần âu, nhanh chóng học theo cách làm của người chơi lâu năm để hòa nhập vào hoàn cảnh.

Trì Dực Âm biết hắn đang rơi vào tình thế rất xấu.

Lần đầu đến với nơi xa lạ, hệ thống lại không nói rõ ràng, so với người chơi mới thì người chơi lâu năm có thể dự đoán được trước cái chết, mọi thứ đều đang đẩy hắn về phía nguy hiểm, rất có thể hắn sẽ bị người chơi lâu năm bỏ mặc, thậm chí dùng hắn làm vật hi sinh để thăm dò.

Muốn lật ngược được tình thế này, chỉ còn cách cố gắng lấy được thông tin từ những người chơi khác, đó là cách nhanh nhất để thoát khỏi tình cảnh mơ hồ này.

Dù sao thì trước mắt hắn cũng không có quyền hạn gì, nhưng những người chơi lâu năm thì không hẳn. Những gì hệ thống không nói với hắn, hắn sẽ cố khai thác từ bọn họ.

Sau khi hạ quyết tâm, Trì Dực Âm chỉnh lại nếp nhăn trên âu phục, khôi phục lại biểu tình ngồi yên tại chỗ, không nhìn ra một chút hoảng loạn nào.

Điều này làm cho Râu ria xồm xoàm luôn âm thầm quan sát càng không thể nhìn ra được thân phận thực sự của hắn.

Râu ria xồm xoàm thấp giọng hướng đồng bạn hỏi: "Mày có cảm thấy cái người ngồi đằng kia là người mới không?"

【 Gia trang hạnh phúc 】là phó bản cấp E thấp nhất, lấy bối cảnh về cuộc sống luôn có những mâu thuẫn và xung đột của một gia đình nọ, ban đầu tất cả người chơi tham gia phó bản này đều cho rằng mấu chốt để thông quan chính là làm cho gia đình này trở nên hòa thuận với nhau.

Chính vì nhìn phó bản này trông có vẻ đơn giản, nhưng từ mười hai năm trước kể từ khi trò chơi lần đầu xuất hiện thì không một ai có thể thuận lợi thông quan.

Gã thận trọng để không đắc tội với người có năng lực.

Đồng bạn nhìn về phía một nam một nữ vẫn còn đang cãi vã, ý bảo: "Thôi thì mượn tay người khác đi."

Hai người kia đều là những người chơi lâu năm, người chơi nữ muốn cùng mọi người đồng tâm hiệp lực, còn người chơi nam lại không muốn chia sẻ thông tin có được cho người khác. Quan điểm hai bên khác nhau, càng cãi càng hăng.

Râu ria xồm xoàm có chủ ý sờ cằm một cái.

Người chơi nam vẫn không chịu buông tha, hùng hùng hổ hổ nói: "Cô có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu tích phân và tốn biết bao nhiêu công sức mua thông tin chỉ để có thể thông quan phó bản lần này không? Cô muốn tôi chia sẻ hả? Đừng có mơ!"

Người chơi nữ bắt đầu tỉnh táo lại: "Phó bản này nổi tiếng nguy hiểm, vào thời điểm hỗn loạn thì chúng ta càng phải giúp đỡ lẫn nhau, nếu không thì cái phó bản địa ngục này sẽ càng trở nên khó khăn hơn."

"Nói có lý lắm."

Râu ria xồm xoàm lười biếng cắt ngang: "Hay là trước tiên chúng ta hãy phân tích tình hình của cái gia đình kia đi, rồi sau đó cùng nhau thảo luận kế hoạch, không phải nên làm như vậy sao? Nhân lúc còn chưa đến nơi, chúng ta vẫn có thời gian để chuẩn bị. Cứ gây gổ ồn ào mãi thế không biết mệt à?"

Người chơi nữ kinh ngạc nhìn gã, không nghĩ rằng sẽ có người nói giúp mình.

Cô gật đầu một cái, sau đó rơi vào trầm tư.

Mà lúc này, nữ sinh ngồi ở hành lang phía đối diện vẫn luôn quan sát Trì Dực Âm, nhìn thấy dáng vẻ như đã có suy tính từ trước của Trì Dực Âm, cuối cùng cố gắng lấy hết dũng khí, tiến đến ngồi xuống nói chuyện với Trì Dực Âm.

"Xin chào, có phải anh cũng tới đây sau khi nhảy lầu không?"

Trì Dực Âm không hề cự tuyệt sự tiếp cận của nữ sinh.

Hắn quét mắt qua phong thư được đối phương siết chặt trong tay, ánh mắt dừng tại con dấu sáp, xem ra cô nàng còn chưa mở nó ra.

"Anh có biết ở đây là đâu không? Từ lúc tỉnh lại em đã thấy mình ở đây rồi, em cũng muốn hỏi người khác, nhưng không ai chịu nói chuyện với em hết."

Nghĩ đến việc trước đó bị người ta lạnh lùng không thèm đếm xỉa đến, nữ sinh ủy khuất đỏ mắt.

Vẻ ngoài của Trì Dực Âm vô cùng gạt người, bất cứ ai nhìn vào đều cảm thấy hắn tựa như là một thân sĩ nho nhã của thời xưa, hiển nhiên sẽ dễ dàng lấy được thiện cảm của người khác, khiến họ vô thức nghĩ rằng hắn không hề có tính công kích.

Khi hắn nhìn ai đó một cách chuyên chú, đôi mắt xanh thẳm như thể một hồ nước được chiếu rọi bởi muôn vàn ánh sao, làm cho đối phương có ảo giác được quan tâm một cách tận tình.

Có Trì Dực Âm lắng nghe, nữ sinh không tự chủ được mà nói ra hết nỗi uất ức cùng sự sợ hãi của mình.

"Em thấy sợ lắm, em không muốn chết đâu, em muốn về nhà..."

Nữ sinh lau nước mắt, cô nàng cúi đầu khóc nức nở, tay run rẩy không hề đề phòng đem phong bì trong tay đưa ra cho Trì Dực Âm xem: "Sau khi tỉnh lại thì em đã cầm cái này rồi, không dám tháo ra. Nhưng mà em thấy anh mở nó ra xem, thế cái này có nguy hiểm gì không anh?"

Trì Dực Âm cảm thấy không đúng.

Không giống như hắn, nữ sinh này không hề nhắc tới mấy thứ như hệ thống hay thế giới trò chơi gì đó.

Nhưng ngay cả tình hình mà bản thân gặp phải cô nàng cũng nói ra hết sạch, không hề có ý muốn giấu diếm gì... Chẳng lẽ, cô bé này không nghe được âm thanh hệ thống trong đầu sao?

... Đúng rồi.

Vào thời điểm hệ thống xuất hiện, nó có để cập đến việc kích hoạt.

Trì Dực Âm lập tức hiểu rõ, xem ra hệ thống có thể sẽ không cung cấp hướng dẫn cho một người mới bắt đầu. Chỉ có những người đoán được sự tồn tại của thế giới trò chơi thì mới được hệ thống cấp mã thân phận.

Không hề nghĩ tới, cơ chế sàng lọc đã tiến hành ngay từ lúc mới bắt đầu?

Trong khoảnh khắc mạch suy nghĩ được thông suốt, Trì Dực Âm không khỏi kinh hãi một chút, bởi vì bản thân vô tình vượt qua được thử thách đầu tiên, sau đó lại nhận ra được sự nham hiểm của hệ thống.

Tuy nhiên, trong khi nữ sinh hoảng loạn tháo phong thư màu đỏ, kia, Trì Dực Âm tùy ý đưa mắt nhìn sang, phát hiện ra nội dung ghi trên đó thế lại giống hệt mình.

Cũng là "Chị gái"

Cho nên, những người trên xe không được phân vai trong cùng một gia đình hay sao?

Trì Dực Âm suy đoán khả năng rất cao là vai trò của tất cả mọi người trên xe đều là "Chị gái"

Nắm trong tay thông tin không có căn cứ chính xác là thế, mọi thứ đều bị thiếu sót.

Trì Dực Âm không chút tiếng động thở dài, thấy nữ sinh vẫn còn đang khóc, hiếm khi có lòng tốt mà chỉ vào phong thư trên tay cô bé, nhắc nhở: "Cất vào đi."

Nữ sinh còn chưa kịp hỏi tại sao liền nghe được giọng nói sợ hãi từ phía trước truyền đến.

"Chờ đã! Trong lúc tàu chạy, tôi thấy số người trên tàu là mười một người, sao bây giờ chỉ có mười người vậy, còn người kia đâu? Có ai biết không?"

Trì Dực Âm ngẩng đầu lên, thấy người chơi nữ từng gây lộn ồn ào kia giờ lại kinh ngạc cảnh giác đứng trong xe.

Trước đây không có ai quan tâm đến tình hình của người khác, cho nên tới tận bây giờ mới phát hiện ra rằng số người trên tàu không phù hợp.

Người chơi nữ sợ rằng chuyện này bất thường nên đã nghiêm túc kiểm tra mỗi một hàng ghế ngồi từ đầu toa tàu trở xuống.

Những người mới sợ đến mức không biết phải làm thế nào, còn phần lớn người chơi lâu năm lại không quan tâm lắm mà nhắm mắt an thần.

Trì Dực Âm nhớ lại mùi máu tanh mà hắn ngửi được sau khi tỉnh dậy.

Hắn im lặng nhìn về đằng sau.

Vị trí của hắn nằm ở hàng cuối cùng của toa tàu, nhà vệ sinh nằm cách đó không tới hai mét.

Mặc dù cửa nhà vệ sinh đóng chặt và không có ai đi vào, nhưng Trì Dực Âm chắc chắn, hắn thực sự ngửi thấy mùi máu tươi bốc ra từ đằng kia.

Râu ria xồm xoàm ngồi ở hàng ghế trước nhìn sang.

Trì Dực Âm không nói ra phát hiện của mình, mà là giống như những người chơi lâu năm khác, thờ ơ lạnh nhạt.

Người chơi nữ cuối cùng cũng kiểm tra đến nhà vệ sinh.

Khi nhìn thấy cửa có dấu hiệu bị khóa, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng người đàn ông ở hàng ghế đầu lẩm bẩm: "Kỳ lạ, không thấy ai đi vào hết à?"

Câu nói này làm dấy lên nghi ngờ của người chơi nữ, cô nghi ngờ nhìn qua hai cái lỗ trên cửa nhà vệ sinh, bên trong không một tiếng động.

"Có ai ở đây không? Nếu có thì mau lên tiếng đi."

Người chơi nữ gõ cửa nửa ngày mà không thấy ai trả lời, cô chỉ có thể quay đầu lại nhìn về phía những chơi người khác, cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ: "Mấy người có biết công tắc khẩn cấp nhà vệ sinh ở đâu không? Hoặc là chìa khóa cũng được. Người bên trong có thể đã xảy ra chuyện."

Nhưng cho dù đó là người đàn ông ngồi ở hàng đầu hay những người chơi lâu năm khác, tất cả đều có chung biểu tình xem kịch vui, lạnh lùng và tàn nhẫn.

Người chơi nữ mím chặt môi, có chút tức giận cùng thất vọng.

Mà ngay lúc này, một thân ảnh cao gầy đứng lên.

Trì Dực Âm chỉnh lại âu phục, bàn tay trắng nõn với khớp xương rõ ràng khẽ khép lại trước ngực, nở nụ cười giả tạo nhưng lại vô cùng lịch lãm, khiến người ta có cảm giác an tâm.

"Được phục vụ quý cô đây là vinh hạnh của tôi."

Đôi chân của hắn vừa vặn bọc trong chiếc quần tây, khiến vòng eo trông càng thon gọn hơn, đồng thời tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, với vóc dáng tuyệt vời giống như người mẫu nam hàng đầu thì ngay cả khi đứng đó không nói lời nào, hắn cũng đã tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Trì Dực Âm ung dung đi tới, khí chất bất phàm khiến người chơi nữ theo bản năng nhường đường cho hắn.

Hắn cúi người kiểm tra kết cấu khóa cửa của nhà vệ sinh một lúc rồi tháo chiếc ghim gài trên áo vest, dùng sức kéo thẳng chiếc ghim rồi chọc vào. Hô hấp hắn như ngừng lại, dồn hết sự tập trung vào ổ khóa, mơ hồ có thể nghe ra chút tiếng động vụn vặt.

Ngay sau đó, chỉ nghe "Két!" một tiếng.

Người chơi nữ có chút kinh ngạc, không ngờ bề ngoài người này trông lịch lãm thế lại biết loại tiểu xảo như vậy.

Ngược lại, Râu ria xồm xoàm vẫn luôn theo dõi Trì Dực Âm lại nheo mắt, ánh mắt nhìn hắn trở nên nặng nề hơn.

Trì Dực Âm nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của gã, nhưng hắn chỉ cong môi, tỏ vẻ không để ý.

Chi bằng nói, hắn chủ động đứng ra làm việc này, ngoại trừ muốn có được thiện cảm của người chơi nữ để lấy được một chút tin tức từ cô, mục đích quan trọng hơn khác chính là xóa bỏ thân phận "người chơi mới" của mình, âm thầm thông báo đến mọi người.

Hắn cố ý làm như vậy.

Nhưng mọi người rất nhanh liền không để ý đến Trì Dực Âm nữa.

Cánh cửa nhà vệ sinh cũ phát ra tiếng "cọt kẹt——!" rồi lại từ từ mở ra như thể có ai đó đẩy ra từ phía trong.

Thứ đầu tiên xông ra là mùi tanh tưởi nồng nặc.

Ngay sau đó, máu tươi tuôn ra từ nhà vệ sinh như nước lũ, chảy đầy khắp sàn tàu.

Một người với cơ thể nhuộm đầy máu mềm nhũn ngã xuống, như thể đã luôn tựa mình vào cửa.

Người chơi nữ bất ngờ không kịp đề phòng, bị người nọ ngã đè xuống, nằm trên mặt sàn bê bết máu.

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều sững sờ, đồng tử của người chơi nữ co rút lại, nhất thời không kịp phản ứng.

Người chơi mới sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, liên tục lui về phía sau, hoảng sợ kêu gào.

"A a a a a a ——!"

Không khí trên xe căng thẳng và hoảng loạn.

Tuy nhiên, Trì Dực Âm vẫn bình tĩnh nhìn thân ảnh bất động trong vũng máu, từ sự kinh ngạc của người chơi nữ sau khi kiểm tra hơi thở của người đàn ông vừa rồi, hắn biết được rằng anh ta đã chết.

Thật thú vị, tàu lửa còn chưa đến ga nhưng lại có người chết ngay trước mắt tất cả mọi người.

Trì Dực Âm mỉm cười, bình tĩnh đem tất cả phản ứng của mọi người thu hết vào mắt.

Cả người chơi cũ và người chơi mới đều rất cảnh giác.

Đoàn tàu không dừng lại giữa chừng, người mới đã chết kia vẫn còn khỏe mạnh khi họ vừa lên tàu, kẻ giết người chỉ có thể vẫn còn ở trong xe, ở ngay bên cạnh họ, nhưng họ lại không thể biết chính xác kẻ đó là ai.

Không ai dám chắc hung thủ có ra tay lần nữa hay không, tình huống chẳng khác nào giấu một con sói bên mình...

Những người chơi nghi ngờ lẫn nhau, với ánh mắt sợ hãi cùng bầu không khí ngột ngạt bao trùm cả toa tàu.

Và tại thời điểm này, sau khoảng thời gian yên tĩnh thì cuối cùng một thanh âm đã vang lên.

【 Thông báo đến những người chơi sống sót, đã tới Cổ Thụ Trấn, vui lòng chuẩn bị sẵn sàng để xuống xe. 】

【 Xin lưu ý rằng sau khi đến ga, tàu chỉ có một phút để dừng lại, và những người không xuống sau thời gian giới hạn sẽ được coi là tự động từ bỏ tư cách tham gia phó bản này. 】

【 Chúc người chơi may mắn sống sót. 】