Tiểu Tiên Nữ Điên Cuồng Cố Chấp

Chương 1: Trọng Sinh




Thiếu niên cuồng dã ~

"Nguyễn Thư, em giúp chị đi, hôm nay là sinh nhật Cố Nhất Minh, chỉ em có thể giúp chị đưa quà cho anh ấy, em không phải không biết người này có bao nhiêu cao ngạo. Chị nghe nói mấy nữ sinh lớp 11 đang theo đuổi anh ấy, bỏ lỡ lần này, chị sẽ không có cơ hội."

"Nếu không phải ba mẹ chị tiếp nhận, sao em có thể tới Nam thành học! Tóm lại, lần này em nhất định phải giúp chị!"

Thanh âm quen thuộc đánh sâu vào màng tai, là chị họ Nguyễn Nhã Đình.

Nguyễn Thư trong đầu một trận gió quay vù vù, tim tựa hồ vẫn còn đau thắt.

Ngay sau đó, cô thấy Nguyễn Nhã Đình mặt còn non nớt, trên người mặc đồng phục Nhất Trung Nam thành.

Nguyễn Thư giật mình, nhất thời không phân rõ rốt cuộc là hiện thực? Hay là cảnh trong mơ?

Ngày này cô nhớ rõ,cực kỳ rõ ràng, chị họ Nguyễn Nhã Đình nhờ cô đưa quà sinh nhật cho nam thần Cố Nhất Minh, nhưng trên thực tế, không phải quà sinh nhật đơn thuần, bên trong còn có thư tình.

Nguyễn Thư nhớ rõ chuyện này, năm nay cô mười sáu tuổi, cùng cặp anh chị họ song sinh nhập học Nhất Trung ở Nam thành. Cũng đúng một năm này, cô một lần nữa quen biết Cố Nhất Minh và Lục Thận, bọn họ một người luôn miệng nói sẽ chăm sóc mình cả đời, cuối cùng lại phản bội ; một người vừa hư vừa tàn nhẫn, lại là người duy nhất vì mình cả mạng sống cũng không cần......

Nguyễn Thư vừa tìm về ý thức, Nguyễn Nhã Đình đã đem hộp quà buộc dây lụa màu hồng nhạt nhét vào tay cô.

Nguyễn Thư đúng thật quen biết Cố Nhất Minh, nhưng cũng chỉ vài lần gặp mặt, nghe nói khi cha mẹ cô còn ở trên đời, Cố gia và Nguyễn gia có một ít quan hệ, nhưng Nguyễn Thư lúc còn bé chịu quá kích thích, cũng không nhớ rõ chuyện trước kia.

Cố Nhất Minh là con trai độc nhất của Cố gia, hơn nữa thành tích ưu tú, thân cao đĩnh bạt, khí chất cao lãnh, còn có một gương mặt soái khí, trở thành đối tượng nữ sinh toàn trường theo đuổi.

Đời trước, Nguyễn Thư không chịu nổi Nguyễn Nhã Đình năn nỉ ỉ ôi, liền giúp đỡ cô ta tặng quà, nhưng Cố Nhất Minh không tiếp nhận Nguyễn Nhã Đình, sau này lại thường xuyên trêu chọc cô, lấy cớ hai nhà đã từng định hôn ước, đơn phương tuyên bố cô là bạn gái anh ta.

Ban đầu, Nguyễn Thư cũng cho rằng Cố Nhất Minh là thật lòng, thẳng đến năm 24 tuổi, bị một chủ mưu ấp ủ đã lâu kích thích bệnh tim phát tác, cuối cùng chết ở trong lòng anh họ Nguyễn Hạo, cô mới hiểu được, Cố Nhất Minh và Nguyễn Nhã Đình ngay từ đầu đã không trong sạch.

Nguyễn Thư không nghĩ tới mức quá đau thương, nhưng cảnh tượng đời trước phát tác bệnh tim chết đột ngột, phảng phất rõ ràng trước mắt.

Hiện tại ngẫm lại, nếu không phải có người có ý định hại chết cô, khẳng định sẽ không cố tình liên tiếp làm những việc kích thích như vậy.

Trái tim Nguyễn Thư bẩm sinh không khoẻ, nhưng cũng không đến mức trí mạng, người biết chuyện này rất ít. Trừ bỏ người thân cận nhất,ở ngoài, không có ai biết.

Mà hai người hại chết cô, một người là chị họ, một người là đã từng tuyên bố sẽ chăm sóc mình cả đời.

Buồn cười là, người kia Nguyễn Thư đã từng sợ hãi, tránh né, thậm chí chán ghét - Lục Thận lại là duy nhất quan tâm, không mang theo bất kỳ mục đích gì tiếp cận cô.

"Nguyễn Thư! Cố Nhất Minh ở sân bóng, em mau đi đi!"

Nguyễn Nhã Đình đẩy bả vai Nguyễn Thư hướng đến sân bóng bên kia.

Tuy rằng hai người đều họ Nguyễn, lại là chị em họ, nhưng vẻ ngoài Nguyễn Thư thiên hướng nhu hòa dịu dàng, đa số thời điểm đều là an an tĩnh tĩnh, giống một đóa hoa tử đinh hương.

Nguyễn Nhã Đình cũng xinh đẹp, nhưng có phần dữ dằn.

Nguyễn Thư trước kia sống cùng ông bà ngoại ở một vùng nông thôn của Nam thành, mọi người nói rằng, ba mẹ cô nhiều năm trước đã qua đời, đầu óc Nguyễn Thư bị kích thích, cho nên không nhớ rõ chuyện trước kia.

Vợ chồng bác ruột lấy việc học làm trọng, đưa cô lên thành phố. Đời trước, Nguyễn Thư cho rằng hai người bọn họ coi trọng quan hệ huyết thống, là thật tình thương mình, nhưng trên thực tế, là vì chỗ di sản ba mẹ để lại.

Nguyễn Thư khuôn mặt nhỏ trắng bạch, bầu trời tháng chín xanh nhẹ, thiếu nữ mặt mày lộ ra một tia nhạt nhẽo.

Đời này, cô phải vì chính mình mà sống, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng vợ chồng bác ruột, càng sẽ không bị Nguyễn Nhã Đình và Cố Nhất Minh hại chết.

Trừ những chuyện đó, Nguyễn Thư còn muốn cứu vớt thiếu niên đã từng vì cô không màng tất cả. Hiện tại Lục Thận chưa bị ngã gãy chân, cũng chưa bị Lục gia vứt bỏ, hết thảy đều còn cơ hội.

Nguyễn Thư dáng người tinh tế, mặc đồng phục Nhất Trung màu lam nhạt, lại càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng.

Đúng lúc này, đột nhiên cô cảm giác một tầm mắt phóng lại,nhưng khi nhìn theo hướng đó, không phát hiện có người đang nhìn mình, mà thấy một thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Là Lục Thận.

Lục Thận lớn hơn cô một tuổi, nghe nói năm trước đánh nhau với ai đó, bị thương một chân, ở bệnh viện tĩnh dưỡng gần nửa năm, sau lại tạm nghỉ học một năm. Cho nên, anh năm nay giống Nguyễn Thư, học lớp 10.

Năm này, Lục Thận khí chất mười phần hung dữ, lại rất nam tính và đẹp trai, tóc nhuộm màu bạc, khuyên tai kim cương màu đen loé sáng dưới ánh mặt trời, anh vừa cầm bóng vừa chạy với tốc độ Nguyễn Thư không ngờ tới đưa bóng vào rổ, thân hình mạnh mẽ linh hoạt, mới mười bảy tuổi, quanh thân trên dưới đã tràn đầy hơi thở hormone.

Quanh sân bóng hơn phân nửa nữ sinh là tới xem Lục Thận, nhưng ai cũng không dám tiếp cận anh.

Nguyễn Thư ngây ngốc.

Đời trước tử vong phảng phất vừa mới phát sinh, trong đầu thậm chí còn nhớ rõ ràng khi đó, Lục Thận như thế nào đem thi thể cô từ trong tay Nguyễn Hạo cướp đi.

Trong lúc ngẩn ra thất thần, Nguyễn Thư đã bất tri bất giác đi tới sân bóng, hiện tại là thời gian hoạt động ngoại khoá, sân bóng tụ tập không ít người.

Lúc này, tất cả đều sững sờ.

Nữ sinh khác chỉ dám đứng xa xa nhìn Lục bá vương, nhưng Nguyễn Thư không biết vì sao, đã đứng ở dưới giá bóng rổ, chỉ cần Lục Thận không chú ý, rất có khả năng sẽ đẩy ngã cô.

Sân bóng xuất hiện một khắc quỷ dị an tĩnh.

Ngay cả đám đàn em của Lục Thận - Trần Thông và Dịch Hiểu Thiên hai người đều đã ý thức được dị thường, nhưng Lục Thận lại không xoay người.

Vẫn là Trần Thông hô một tiếng, "Thận ca, anh mau xem, có nữ sinh tìm anh!"

Hiện tại là đầu tháng 9, mới qua khai giảng, nhưng Nhất Trung đã không ít người biết đến Nguyễn Thư, cô không chỉ đứng số 1 kỳ tuyển sinh của Nam thành, lại là cô gái xinh đẹp dịu dàng. Nam sinh ở tuổi dậy thì dễ xao động, ngầm gọi cô là tiểu tiên nữ.

Nguyễn Thư ý thức từ đời trước còn chưa lấy lại hoàn toàn, cô nhìn chằm chằm phía sau lưng thiếu niên đĩnh bạt cao lớn, hình như cảm giác được anh ngẩn ra một chút, lúc sau nghiêng đầu khẽ quay sang, mặt mày sắc bén thoáng nhíu lại, có chút bất đồng với lứa tuổi này.

Nguyễn Nhã Đình đứng ở bên ngoài sân bóng lo muốn chết, nhưng lại không dám lớn tiếng ồn ào, càng không thể trực tiếp nói với Nguyễn Thư, đừng tặng quà sai người!

Mà lúc này, Nguyễn Thư vẫn đang ngây ngốc, cô gái nhỏ không cao lắm, dáng người lại thập phần cân xứng, quần jeans màu xanh nhạt bao bọc đôi chân vừa thon vừa dài. Mắt cô chìm vào ánh chiều tà, to tròn, sáng ngời. Gió thu vừa lúc thoáng, lay nhẹ một vài sợi tóc.

Lục Thận hoàn toàn quay lại, tất cả mọi người ở đây đều cho rằng học bá tiểu tiên nữ lúc này chết chắc rồi!

Thời điểm Lục bá vương chơi bóng, ghét nhất bị người quấy rầy.

Cách vách Nhất Trung chính là một trường dạy nghề, học sinh nơi đó vừa tuỳ ý lại hư hỏng, có một lần tới Nhất trung chơi bóng, chiếm địa bàn của Lục Thận, kết quả Lục Thận trực tiếp đánh đám người kia vào bệnh viện.

Học bá tiểu tiên nữ đứng trước mặt Lục Thận, tựa như một con chim cút nhỏ gặp đại bàng lớn, căn bản không đủ để anh đánh.

Cố Nhất Minh ôm bóng nhíu mày, anh ta đang muốn đi đến bên này, nghe thấy Lục Thận không nóng không lạnh nói một câu, "Có việc?"

Thanh âm thiếu niên ngắn gọn, rất nhanh tiêu tán trong gió thu.

Nguyễn Thư đã quên chính mình muốn làm gì, ngơ ngẩn nhìn anh, bởi vì chiều cao chênh lệch, cô chỉ có thể ngưỡng mặt.

Thiếu niên mặc áo thun màu đen, tay áo xắn lên, lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc. Anh ngũ quan sắc nét, đôi đồng tử đen nhánh, phảng phất liếc mắt một cái là có thể đem người hút vào.

Năm nay gió thu hơi nóng, Nguyễn Thư ở con ngươi của thiếu niên thấy chính mình hoảng loạn bất an.

"Tặng...... tặng, tặng anh."

Thuần túy là bản năng cho phép, cô cũng không biết chính mình vì sao lại đưa quà cho Lục Thận.

Kỳ thật, Nguyễn Thư đời trước cũng không tiếp xúc nhiều với Lục Thận,càng không rõ, tại sao thời điểm cô chết, tạo ảnh hưởng lớn với Lục Thận, thậm chí vì cô giết người......

Nguyễn Thư nhớ rõ trước kia, thường xuyên nhìn thấy Lục Thận, nhưng hai người cũng không gặp gỡ hàn huyên.

Lục Thận là một tồn tại phi thường đáng sợ, không chỉ là Nhất trung, toàn bộ Nam thành đều biết Lục thiếu gia là kiêu ngạo ương ngạnh thế nào, dã tính khó trị.

Thiếu niên bàn tay rất lớn, tay trái ôm bóng rổ "Xoạch" rơi xuống đất, hiển nhiên là không dự đoán được cô gái nhỏ làm ra hành động này.

Hộp quà buộc dây lụa màu hồng nhạt, xinh đẹp tinh xảo, gió thổi qua, nhàn nhạt u hương quanh quẩn. Nhưng thiếu niên lại nghe được một cỗ hơi thở mùi mật đào.

Nguyễn Thư sợ ngây người.

Lướt qua sự tình đời trước sau khi chết không nói,cô kỳ thật rất sợ hãi Lục Thận, xác định, mỗi một người Nhất Trung đều sợ. Anh là Thái tử Lục gia, trời sinh cuồng dã, một lời không hợp liền đánh, hơn nữa cũng không có thói quen không đánh nữ sinh.

Nguyễn Thư sau khi chết, thấy Lục Thận không chỉ giết Cố Nhất Minh, còn động thủ Nguyễn Nhã Đình.

Nguyễn Thư và thiếu niên đối diện.

Không khí xao động ở sân bóng an tĩnh trong chớp mắt.

Đám học sinh bên cạnh xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn đều ngây người.

Tiểu tiên nữ lớp 1, học tập tốt, lớn lên xinh đẹp, tính tình ưu nhã, không nghĩ tới hành vi táo bạo như vậy, tặng quà lão đại liền tính, còn là ở trước mặt toàn trường?!

Đây là công khai thổ lộ sao?!

Học sinh giỏi thật điên cuồng!

Lão đại cũng dám theo đuổi?!

Nguyễn Thư cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng......

Nhưng mà hình như cũng không thể quay đầu rồi.

Trần Thông đầu tiên phản ứng lại, "Thận ca! Có người thổ lộ với anh kìa!"

"Thận ca thật uy vũ!"

"Lợi hại, Thận ca! Ngày đầu tiên tới trường học đã bị học sinh giỏi thổ lộ!"

"Thận ca mau nhận đi, không cần do dự!"

Thanh âm ồn ào càng ngày càng nhiều, Nguyễn Thư lúc này mới hoàn toàn minh bạch, mình đang...chơi lớn......

Cô có điểm sợ, nhưng kỳ quái chính là, thế nhưng không khống chế được tiếp tục đối mặt với Lục Thận.

Giống như toàn thế giới chỉ có thiếu niên này là đáng giá để cô tín nhiệm.

Lục Thận rũ mắt, tóc bị gió thu thổi tung, năm này Lục Thận vừa hung dữ vừa cuồng dã, mọi người đều cho rằng Nguyễn Thư xong đời rồi.

Lục Thận cùng những nam sinh khác không giống nhau, tuyệt đối không phải cái gì thương hoa tiếc ngọc, khi mọi người đang chờ xem kịch vui, trên gương mặt cương nghị thiếu niên chợt lóe qua một tia cổ quái.

Cô gái nhỏ trước mặt lớn lên mềm như bông, mắt to long lanh, làn da rất trắng, gò má ở trong ánh hoàng hôn hiện ra sắc hồng phấn đáng yêu, từ góc độ của thiếu niên, còn có thể mơ hồ thấy rõ cả lông tơ.

Anh nghĩ tới ba chữ "Đào ngâm mật".

"Em lá gan rất lớn." Thiếu niên ngữ khí lộ ra một tia phẫn nộ,anh vẫn là kẻ ăn chơi trác táng kiêu ngạo khó thuần Lục Thận kia.

Nguyễn Thư không rõ vì sao anh hiện tại hung dữ như vậy, cô nhớ, sau khi chết, Lục Thận ôm cô, là một nam nhân thành thục cuồng ngạo, ngày đó điên cuồng gào khóc...

____________________

Lục Thận: Sợ quá, thế nhưng có người dám đối tôi thổ lộ.

Nguyễn Thư: Sợ chết tôi, bị anh ấy biết quà không phải của tôi, có đánh tôi hay không? Đánh tới... nhập viện?

____________________

? Để lại nhận xét nào m.n ơiiii ?.