Nguyễn Thư liên tục quay đầu lại, đến lúc rẽ vào khu dạy học, mới không nhìn thấy thân ảnh thiếu niên.
Đi tới toà nhà lớp học, Cố Nhất Minh bộ dáng cực kỳ quan tâm, nói, "Nguyễn Thư, em là thủ khoa, trường học rất kỳ vọng vào em, ba năm sau khả năng được tuyển thẳng vào đại học, sao có thể qua lại với loại người như...... Lục Thận?"
Cố Nhất Minh cao ngạo, hắn khinh thường Lục Thận, cũng khinh thường những người khác, hắn không coi ai ra gì.
Cho nên, Nhất trung đặt cho hắn biệt danh là "Cao lãnh chi hoa", là một tồn tại nữ sinh mơ ước mà không thể có.
Nguyễn Thư không muốn nghe anh ta ngữ khí dạy bảo, hắn đời trước luôn thích lấy lý do "Đều là vì tốt cho em", quản giáo cô.
"Anh họ, sắp đến giờ học, em đi trước." Nguyễn Thư nói một câu với Nguyễn Hạo, cộp cộp cộp chạy lên tầng bốn.
Lời Cố Nhất Minh nói, cô cũng sẽ không nghe.
Học tập tất nhiên quan trọng, nhưng cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Khu dạy học lớp 11 ở phía sau lớp 10, tiếng chuông của tiết học đầu tiên buổi chiều đã vang lên, trước khi rời đi, Cố Nhất Minh đặt tay lên vai Nguyễn Hạo, "Trông coi giúp tôi, Lục Thận không phải người tốt, đừng để em cậu học hư."
Nguyễn Hạo biết, Cố Nhất Minh rất quan tâm Nguyễn Thư, cô là em họ mình, cũng còn nhỏ, Nguyễn Hạo tuy rằng gật đầu đáp ứng, nhưng mặc kệ là Cố Nhất Minh, hay là Lục Thận, hắn đều hy vọng hai người này cách Nguyễn Thư xa một chút.
......
Lục Thận rửa mặt ở dòng suối nhỏ bên cạnh.
Vị mật đào không rửa hết được, anh khát đến điên cuồng.
Lục Thận bước vào lớp 9, một đường từ cửa trước đến hàng ghế cuối cùng, ánh mắt cả lớp đều dõi theo, thậm chí lớp 8 sát bên cũng nhô đầu ra, bát quái không ngừng.
"Học bá vì tình yêu, mạng cũng từ bỏ, trực tiếp giao chiến với người cầm đầu trường dạy nghề! Còn thế Lục Bá Vương ăn mấy nắm đấm."
"Trời đất, mỹ nhân cứu anh hùng nha!"
"Không đúng, tiểu tiên nữ thân thể rất yếu, thật sự có thể ăn mấy nắm đấm sao?"
"Không sai được! Nếu không phải tiểu tiên nữ chắn mấy quyền, Lục Bá Vương lần này phỏng chừng nguy hiểm!"
Lục Thận: "......"
Lục Thận tùy tay kéo ra ghế dựa ngồi xuống,vì vóc dáng cao, diện tích bàn học cũng không phù hợp với anh.
Các loại đồn đại vớ vẩn truyền vào trong tai, Lục Thận chưa bao giờ giải thích cái gì, nhưng...... Nguyễn Thư vì anh đỡ mấy nắm đấm?!
Thiếu niên thần sắc phức tạp.
Trước khi giáo viên vào lớp, Trần Thông đưa điện thoại cho Lục Thận, vẻ mặt vinh dự, "Thận ca mau xem, ảnh chụp học sinh giỏi che chở trước mặt anh bị ai đó phát lên diễn đàn trường học, hiện tại tất cả mọi người biết hôm nay anh được học sinh giỏi cứu."
Lục Thận: "......"
Thiếu niên hờ hững liếc mắt một cái, trong bức ảnh, rừng trúc sum suê, cô mặc đồng phục Nhất trung màu lam nhạt, chắn ở trước người anh, chỉ chụp được từ phần ngực trở lên. Bộ dáng giằng co với đám người kia, thế nhưng vẫn thấy thật ngoan.
Anh chỉ cần một tay là có thể đem cô giơ lên......
Trong đầu Lục Thận đột nhiên nhảy ra hình ảnh này.
Triệu béo: "Thận ca, em sai rồi, tuy rằng buổi sáng tiểu tiên nữ hắt nước anh, nhưng mà người ta thật sự một lòng vì anh nha!"
Lục Thận: "......"
Dịch Hiểu Thiên: "Thận ca, tiểu tiên nữ đã như vậy, anh còn không tính toán tiếp nhận cô ấy sao?"
Lục Thận: "...... Cút! Đừng phiền lão tử!"
Nguyễn Thư với anh hoàn toàn không cùng một dạng người, lời Cố Nhất Minh nói vẫn luôn quanh quẩn bên tai, Lục Thận cảm thấy ồn muốn chết, thanh âm đến từ bốn phương tám hướng làm đầu đau muốn nứt ra, anh đập một tay lên bàn học, học sinh lớp 9 nháy mắt an tĩnh như gà.
Khuê Chính là giáo viên chủ nhiệm lớp 9, hắn dạy môn địa lý, mới vừa cầm mô hình địa cầu bước vào phòng học, liền nghe được thanh âm lão đại.
"Tất cả im lặng cho lão tử! Không học bài đi, ồn ào cái gì!"
Nhất trung tuy rằng là trường trọng điểm, nhưng học sinh lớp 9 đa phần là trong nhà tìm quan hệ nhét vào, một đám đều rất khó trị.
Nhưng mà, lời nói của Lục Thận hiệu quả hơn rất nhiều so với giáo viên.
Lớp 9 xuất hiện an tĩnh xưa nay chưa từng có.
Khuê Chính đỡ đỡ mắt kính, bị cảm động một cách khó hiểu.
Học sinh giỏi ở lớp đầu tàu kia quả nhiên không bình thường, Lục Bá Vương bị theo đuổi hai ngày, đột nhiên đổi tính......?!
Khuê Chính đi lên bục giảng, liếc nhìn Lục Thận qua cặp kính dày.
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân thon dài tách ra, rũ mắt, ánh mắt âm trầm, một bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng lại rất tàn nhẫn.
Khuê Chính thu hồi tầm mắt, tiếc thay cho học sinh giỏi, nghe nói ba mẹ cô bé đã qua đời, khó trách sẽ làm ra chuyện không muốn sống như vậy.
Hắn về nhà nhất định phải nói cho con gái mình, không thể nhìn thấy nam sinh lớn lên đẹp trai liền bám chết vào.
Quá nguy hiểm!
......
Buổi chiều thứ ba có bốn tiết, cũng là ngày có nhiều tiết học nhất trong tuần.
Đời trước Nguyễn Thư học tập rất tốt, hiện tại chỉ cần không bị phân tâm, trên cơ bản đều các môn học đều không có vấn đề.
Khi tiết thứ bốn kết thúc, mặc dù là lớp đầu tàu cũng trở thành một đám quỷ khóc sói gào.
"Rốt cuộc giải phóng, tớ muốn thăng thiên."
"Ông trời ca ca, mau mang tôi đi, tôi đã không thích hợp ở lại trần gian nữa."
Nguyễn Thư cũng có chút mệt, cách một đời, còn chưa hoàn toàn thích ứng cường độ học tập của cao trung (*).
(* cao trung = trường cấp 3 ở VN)
Lúc này, hành lang cạnh cửa sổ, lớp bên cạnh không ít bạn học liên tục liếc vào lớp 1.
Nguyễn Thư rõ ràng phát hiện những người này đang nhìn cô.
Triệu Thiến vừa thu thập cặp sách, vừa nói, "Thư Thư, cậu lại đi trêu chọc Lục Thận?"
Lớp 10 mới khai giảng không bao lâu, huấn luyện quân sự còn chưa chính thức bắt đầu, tiết tự học buổi tối cứ theo lẽ thường. Cho nên, Nguyễn Thư tạm thời không trở về nhà.
Nghe xong lời này của Triệu Thiến, cô hỏi, "Có chuyện gì thế?"
Bên ngoài có người không sợ náo nhiệt, "Lục Thận bị gọi vào phòng giáo huấn, hình như là do Cố Nhất Minh lớp 11 báo cáo."
Nghe vậy, Nguyễn Thư vèo một cái đứng dậy.
Cô lớn lên mảnh mai sạch sẽ, nói chuyện cũng là trời sinh nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng mà động tác này thật quả quyết.
Dưới sự dõi theo của vô số đôi mắt, Nguyễn Thư buông cặp sách nhỏ, chạy ra khỏi phòng học. Không đến hai phút sau, các bạn học đứng ở hành lang tầng 4 liền thấy một đạo thân ảnh mảnh khảnh, không muốn sống chạy đến phòng giáo huấn.
Cao trung học hành vất vả cũng không ngăn được thiếu niên thiếu nữ tâm tư bát quái.
Triệu Thiến là người ngồi cùng bàn với đương sự, trở thành đối tượng được phỏng vấn chính.
"Bạn học, Nguyễn Thư nhà cậu thật giỏi, cô ấy còn chưa theo đuổi được Lục Bá Vương sao?"
"Đúng rồi, cậu có thể nói chút tin tức được không? Tớ mời cậu ăn lẩu."
"Lục Bá Vương thật sự không có chút cảm xúc nào với Nguyễn Thư sao?"
"Bạn học Triệu, cậu nói xem, Nguyễn Thư làm cách nào vừa yêu vừa học mà không bị phân tâm?"
Bị bao vây Triệu Thiến: "...... Khụ khụ, Nguyễn Thư nhà tớ là học bá chân chính, cậu ấy rất có chừng mực."
.....