Tiểu Tình Nhân

Chương 30: Bên Nhau Mãi Mãi




Mạc Thiên hôn Kiều An Hạ thật sâu, cho đến khi hô hấp hai người đều không ổn mới ngừng lại.

Nhìn thấy điện thoại reo lên, Mạc Thiên cầm lấy đi ra ngoài.

Kiều An Hạ vỗ vỗ bờ má đỏ ửng, trong lòng loạn đến mức tim đập thình thịch.

Bên kia điện thoại không có ai lên tiếng, Mạc Thiên nhìn vào dãy số lạ, nghĩ là điện thoại rác liền cúp máy, bấm số gọi cho Thang Duy.

“Bên Ninh Tư Tình giải quyết chưa?”

Giọng nói Thang Duy có chút ngưng trọng: “Mạc tổng, tôi đang định gọi cho anh, Ninh Tư Tình bỏ trốn, cảnh sát đến nơi cô ta ở nhưng đã trống rỗng, bọn họ đang tận lực truy bắt.”

Mạc Thiên nhíu mày, nghĩ đến cuộc gọi vô danh khi nãy, lập tức quay người: “Chết tiệt.”

Trong phòng bênh, Kiều An Hạ đang nầm trên giường bệnh, cửa phòng một lần nữa đẩy vào.

Kiều An Hạ liền khúc khích cười che chăn lại: “Anh ngọt, anh là người ngọt ngào nhất trên đời này.”

Nói xong, bên ngoài không có chút động tĩnh nào, theo bản năng mở chăn ra liền nhìn thấy Ninh Tư Tình với vẻ mặt oán hận.

“Sao cô lại đến đây?” - Kiều An Hạ giật mình.

Ninh Tư Tình cười dữ tợn: “Tôi tới thăm cô.”

Kiều An Hạ nhíu mày: “Tôi không muốn nhìn thấy cô, mời cô ra ngoài.”

“Ha…” - Ninh Tư Tình đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cô thật sự cho rằng tôi đến thăm cô sao? Nói tôi ra ngoài tôi sẽ đi sao?”

“Cô…” - Kiều An Hạ không hiểu được suy nghĩ của cô ta: “Nếu là vì Mạc Thiên, mấy lần trước cô làm tổn thương tôi đều bỏ qua cho cô, cô còn muốn gì nữa.”

“Bỏ qua cho tôi? - Ninh Tư Tình nghiến răng nghiến lợi: “Cô đừng giả vờ làm bạch liên hoa với tôi nữa. Nếu các người bỏ qua thì bên ngoài có nhiều cảnh sát như vậy là sao? Cô không phải sống rất tốt sao, vì cái gì lại không bỏ qua cho tôi?”

“Cảnh sát?”- Kiều An Hạ giật mình: “Chẳng lẽ lần tai nạn xe này cũng là do cô làm?”

“Là tôi thì sao? Tại sao cô lại có được tất cả mọi thứ, những thứ đó vốn dĩ là của tôi. Tôi là con nuôi nhà họ Mạc, tôi gặp Mạc Thiên trước, tại sao cô lại cướp đi mọi thứ của tôi?”

Đây là logic kiểu gì vậy?

Kiều An Hạ cười mỉa mai: “Cô cảm thấy rất bất công sao? Nhưng xin lỗi tôi không thể hiểu được bất công của cô.”

Ninh Tư Tình lập tức bùng nổ: “Tôi không cần cô hiểu, tôi đến đây chính là muốn kéo cô đi cùng với tôi.”



Nói xong, cô ta đột nhiên rút ra một con dao găm đâm nhanh về phía Kiều An Hạ.

Ánh sáng con dao cùng ánh đèn lóe lên, Kiều An Hạ chưa kịp né tránh, cánh cửa đột nhiên rầm một tiếng, Mạc Thiên lao vào nắm chặt mũi dao.

Trong nháy mắt máu nhuộm đỏ mặt đất, Kiều An Hạ kinh hãi: “Mạc Thiên.”

Ninh Tư Tình cũng kinh ngạc nhìn Mạc Thiên: “Vì cái gì?”

Mạc Thiên cau mày nhìn máu tươi túa ra, không để ý đến cô ta, những người phía sau cũng lao vào khống chế Ninh Tư Tình.

Cho đến khi Ninh Tư Tình bị lôi đi, cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay nhuốm đỏ máu tươi của Mạc Thiên.

“Mạc Thiên, anh có sao không?” - Kiều An Hạ hoảng sợ nhìn tay anh.

Mạc Thiên lắc đầu: “Không sao đâu.”

“Sao anh lại ngốc như vậy, sao lại nắm con dao đó.”

“Miễn là em không bị thương đều có thể.”

Trong lòng Kiều An Hạ run rẩy, miễn là em không bị thương đều có thể… những chữ này chạy nhảy trong trái tim cô. Đã trảu qua hai lần sinh tử, trong lòng có nhiều thứ, cô dường như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.

Bác sĩ rất nhanh chạy đến băng bó ngón tay của Mạc Thiên. Vết thương có chút đáng sợ bên ngoài nhưng cũng không chạm đến bộ phận quan trọng nào.

Buổi tối, Kiều An Hạ nằm trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà, Mạc Thiên mở cửa đi vào, nhìn thấy cô gái nhỏ dường như có tâm sự.

“Sao vậy, không có mùi của tôi nên em không ngủ được.”

Anh thích trêu chọc, mỗi lần như vậy cô đều đỏ mặt nhìn rất đáng yêu, không ngờ lần này Kiều An Hạ lại gật đầu: “Ừm, tôi đang nhớ anh.”

Cô gái nhỏ đột nhiên chủ động như vậy, ánh mắt Mạc Thiên tối sầm lại, quả táo ở cổ họng lăn xuống, giọng khàn khàn: “Không cho phép câu dẫn tôi.”

Kiều An Hạ lập tức đỏ mặt: “Không phải, tôi thật sự đang nhớ anh.” - Nói xong liền đặt tay lên tim mình: “Ở đây thật rất nhớ anh.”

Mạc Thiên cảm thấy ngọt ngào, lên giường từ phía sau ôm lấy eo cô.

“Lo cho tôi sao?”

Kiều An Hạ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Cũng không phải, tôi đột nhiên muốn hiểu rõ hơn về anh.”

Mạc Thiên khẽ cười một tiếng, giọng nói khàn khàn từ sâu trong lồng ngực truyền ra, vang vọng: “Em muốn biết cái gì?”

Kiều An Hạ nhỏ giọng: “Câu nói của Ninh Chính Nguyên lần trước là có ý gì?”

Nghe vậy, cánh tay Mạc Thiên hơi nắm chặt lại, sau đó rất nhanh trở lại bình thường.

“Đúng như lời hắn nói, tôi chỉ là một đưa con rơi của nhà họ Mạc. Anh trai khác mẹ của tôi là Mạc Trạch vì tai nạn mà chết vì một cô gái. Mạc lão gia cũng không biết bằng cách nào phát hiện tôi tồn tại trên đời này, ông ấy đưa tôi từ M quay về và yêu cầu tôi tiếp quản Mạc thị.”

“Vậy… mẹ của anh…?”

“Mẹ?” - Mạc Thiên chỉ cười nhẹ: “Tôi không nhớ gì về bà ấy, bà ấy qua đời khi tôi còn rất nhỏ.” - nói đến đây anh cảm giác cơ thể của cô gái nhỏ trong lòng anh cứng đờ.

Mạc Thiên đưa tay vuốt mái tóc của Kiều An Hạ: “Ngủ đi.”

“Mạc Thiên…” - Kiều An Hạ đột nhiên xoay người ôm lấy anh: “Xin lỗi.”

Mạc Thiên kinh ngạc một chút, hôn lên trán cô hỏi: “Sao vậy?”

“Thất ra lần trước ba của anh gọi tôi đến và đề nghị tôi sinh cho anh một đứa trẻ…”

Thì ra là chuyện này, Mạc Thiên mím môi: “Thật ra tôi…”

“Mạc Thiên, anh nghe tôi nói… trước đây tôi luôn tự nhủ mối quan hệ của chúng ta là giao dịch, và một ngày nào đó chúng ta sẽ rời xa nhau. Tôi không muốn các con của mình cũng giống như tôi. Nhưng bây giờ tôi đổi ý, Mạc Thiên, tôi muốn sinh cho anh một đứa trẻ, muốn cho anh một gia đình. Dù tương lai chúng ta không thể bên nhau, đây cũng là điều tôi mong muốn của hiện tại.”

Mạc Thiên nhìn vào đôi mắt Kiều An Hạ, trong lòng trải qua một cơn ấm áp xa lạ, trước giờ anh chưa từng trải qua.

“Đồ ngốc.” - Giọng Mạc Thiên khàn khàn: “Tôi đã nói với em rồi, chúng ta vĩnh viên ở bên nhau.”

Kiều An Hạ kinh ngạc: “Vĩnh viễn.”

“Đúng vậy, bên nhau mãi mãi.”

Đôi mắt ngấn nước của cô gái nhỏ giống như một tiểu hồ ly đợi cưng chiều, ôm ấp. Mạc Thiên không nhịn được cúi đầu hôn lên môi tiểu hồ ly mê người trước mặt.

Tiểu hồ ly trong tay anh khẽ run lên vì cử động của anh, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy anh đáp trả.

Nhiệt độ trong phòng dần nóng lên…

Mãi đến khi Mạc Thiên thả lỏng Kiều An Hạ, đưa tay vén sợi tốc mai của cô ra phía sau, giọng khàn đặc: “Ngủ đi.”

Kiều An Hạ ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt có chút ảm đạm.

“Ha…thất vọng?” - Mạc Thiên cười ra tiếng: “Em còn chưa khỏe đâu…”

Kiều An Hạ gương mặt đỏ như than nóng, theo bản năng kéo chăn lên che đi gương mặt xấu hổ. Cô vừa rồi bị điên rồi, vậy mà lại muốn cùng Mạc Thiên ở chổ này…

Chưa kể là thân thể còn chưa bình phục, nơi này căn bản không phải là nơi có thể làm vậy…

Quá xấu hổ.

Nhìn bộ dạng xấu hổ, Mạc Thiên khẽ cười: “Tôi rất vui.”

Trong lòng Kiều An Hạ cảm thấy ấm áp, nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh, cô cũng cảm thấy thật vui vẻ.

Đêm hôm đó, cô ngủ một cách yên bình hơn bao giờ hết, tựa như cô được trở về bên mẹ như khi còn nhỏ, cảm giác an toán đó khiến cô quên đi hết mọi muộn phiền.

Hôm sau, Kiều An Hạ tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Thiên vẫn còn ngủ say.

Ngắm nhìn gương mặt vô hại như một đứa trẻ, lại thật sự rất đẹp trai, nhớ lại đêm qua anh nói, bên nhau mãi mãi…

Kiều An Hạ mỉm cười, vươn người hôn trộm anh.

Không ngờ miệng còn chưa kịp rút về, cánh cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài.

Kiều An Hạ giật mình vội lui về, lại quên mất giường co chút nhỏ, suýt rơi xuống đất.

May là người đàn ông bên cạnh chụp lại được cô.

Lương Ân lẩm bẩm hôm nay ra đường bước nhàm chân: “Chào buổi sáng.”

Kiều An Hạ lúc này nhìn Mạc Thiên khó hiểu: “Anh tỉnh khi nào?”

“Khi em hôn trộm tôi.”

Kiều An Hạ: “…”

Lương Ân há miệng nhận cơm rên lên: “Thật là một bắt thức ăn cún thật lớn.”

Lương Ân đưa một bó hoa về phía Kiều An Hạ: “Chị dâu, thật xin lỗi, đến hôm nay mới đến thăm.”

Kiều An Hạ có chút lúng túng nhận hoa: “Cảm ơn, hoa đẹp quá.”

Mạc Thiên đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau khi bước ra ngoài đã nhìn thấy Lương Ân đang ngồi ở ghế sô pha, nói chuyện trên trời dưới đất, chọc Kiều An Hạ cười rất vui vẻ.

Mạc Thiên đi đến kéo hắn ta đi ra ngoài, nhìn Kiều An Hạ nói: “Chúng tôi ra ngoài có chút việc.”



Kiều An Hạ gật đầu một cái, Lương Ân vậy mà không sợ chết, ngoảnh đầu lại cười với Kiều An Hạ: “Chị dâu, hẹn gặp lại.”

Mạc Thiên: “…”

Lôi kéo hắn ra tới hành lang, Mạc Thiên mới buông hắn ra: “Tìm tôi có việc?”

“Tôi muốn coi thái độ của anh về việc Ninh Tư Tình, bên nhị thúc của anh bỏ mặc cô ta rồi, còn anh thì sao?”

Mạc Thiên như nghe phải chuyện buồn cười: “Cậu cho rằng tôi sẽ cứu cô ta?”

“Tất nhiên là không cứu, cô ta hại chị dâu như vậy bị trừng phạt là đáng tội. Chỉ là Ninh Tư Tình sao có thể cùng Tần Du có quan hệ, chắc chắn là từ nhị thúc nhà anh, cái này không giải quyết sớm, sẽ sớm sinh ra tai họa.”

Tất nhiên Mạc Thiên hiểu rõ từ sớm.

Mạc Thiên tiễn Lương Ân ra khỏi bệnh viện, căn dặn một số thứ về vụ án sau đó quay trở về phòng bệnh.

Buổi trưa, Cố Dực có đến thăm Kiều An Hạ, nói công ty SHI rất giữ lời hứa và đang chuẩn bị phát triển dự án của cô, đợi cô khỏe quay về.

Mấy ngày sau, bác sĩ tới kiểm tra, vết thương trên người Kiều An Hạ đã khép lại, có thể xuất hiện về nhà, tuy nhiên phải thường xuyên đến bệnh viện thay băng.

Kiều An Hạ cũng đã rất nhàm chán, nên xin xuất viện.

Mạc Thiên lái xe đưa cô quay về nhà, bước vào cửa cảm thấy thoải mái đi rất nhiều, bước vào cửa liền đi vào phòng, chộp lấy chiếc máy tính của mình.

Vừa mở máy tính lên đã bị người kia cướp lấy.

“Không ngoan, tôi thừa biết em về liền nghĩ tới máy tính. Bác sĩ cho em về nghỉ ngơi, không phải về làm việc.”

Kiều An Hạ chu miệng năn nỉ: “Tôi thật sự rất nhàm chán, Mạc Thiên… anh cho tôi xem một chút, một chút nhỏ thôi.”

“Chỉ một chút.” - Mạc Thiên không cưỡng được nũng nịu của cô.

“Đảm bảo chỉ một chút thôi.”

Mạc Thiên trả lại máy tính cho cô, nhìn đồng hồ: “Chỉ 30p, 30p sau tự giác nghỉ ngơi.”

“Đồng ý.” - Kiều An Hạ ôm lấy máy tính, hôn má Mạc Thiên một cái cười khanh khách.

Mạc Thiên đi vào thư phòng, nhận được tin Mạc Côn đang muốn hợp tác với Tần Du, số tiền bỏ ra khổng lồ, hắn đang huy động vốn.

Mạc Thiên đốt một điếu thuốc, nhếch môi cười, ánh mắt gian xảo nhìn về một hướng, trông thật đáng sợ.