Tiểu Tình Nhân

Chương 38: Thả Diều




Chẳng trách tối qua cô gái nhỏ lại phản ứng lớn như vậy, nhất định cô ấy đã nhìn thấy Lục Vi.

Mạc Thiên bỗng nhiên có chút sợ hãi, nếu đêm qua anh không nói thật với Kiều An Hạ, có phải hay không hôm nay anh đã đánh mất cô.

Mạc Thiên cảm thấy vô cùng tức giận: “Tôi đã nói với ông, chuyện riêng của tôi tôi sẽ tự mình xử lý, ông không có tư cách xen vào chuyện của tôi.”

“Ta là ba của con, việc này là việc riêng sao?”

Mạc Thiên cười lạnh: “Bây giờ ông muốn làm cha, trước kia khi tôi ở Mỹ bị hành hạ, ông ở đâu? Khi mẹ của tôi sống chết chưa biết, ông ở đâu?”

Gương mặt Mạc lão gia trắng xanh: “Là trước đây ta không làm tròn trách nhiệm người cha, nhưng sau này, ta hy vọng có thể….”

“Muộn rồi.” - Mạc Thiên hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.

Cố thị An Sinh.

Cố Dực thông báo với Kiều An Hạ về cuộc thi thiết kế, đây là sự kiện có sức ảnh hưởng trong giới rất lớn, chỉ cần đoạt giải thì độ nổi tiếng sẽ tăng lên. Điều này rất thu hút Kiều An Hạ, nhưng công ty còn quá nhiều việc.

“Tôi đã báo danh giúp cô.”

Kiều An Hạ kinh ngạc: “Nhưng… tôi còn chưa nghĩ đến.”

“Coi như là công tác của cô, cứ đi thi và đừng làm An Sinh mất mặt.” - Cố Dực cười nói.

Kiều An Hạ mỉm cười gật đầu, bắt đầu tìm hiểu thêm về cuộc thi.

Kiều An Hạ làm xong buổi sáng, muốn cùng đồng nghiệp đi ăn trưa, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Mạc Thiên đang dựa vào xe đứng dưới lầu, nhìn cô mỉm cười.

Kiều An Hạ đi tới: “Sao anh lại tới đây?”

“Ăn trưa cùng em.” - Mạc Thiên mỉm cười đáp.

“Nếu là anh mời, vậy phải theo ý em, em nói đi đâu thì phải đi đó.”

“Được.” - Mạc Thiên gật đầu: “Để em chọn.”

Kiều An Hạ lập tức cười cong khóe mắt, Mạc Thiên cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cô luôn là một người rất dễ hài lòng, cũng chính vì vậy mà ở bên cạnh cô anh luôn cảm thấy thoải mái.

Khi đến nơi, là một quán ăn nhỏ bán mì sợi.

Vào bên trong rất đông khách, cô gọi hai phần mì hải sản: “Mì ở đây rất ngon, trước đây em thường ăn ở đây một mình, hôm nay có anh thật vui.”

Nơi này dường như Mạc Thiên quá nổi bật, anh ngồi đó thu hút bao nhiêu ánh nhìn, Kiều An Hạ cười khúc khích, kỳ thật không chỉ là người khác, mà cả cô cũng bị anh mê hoặc.”

Hai bát mì nóng hổi vừa đặt lên bàn.

Mạc Thiên lấy đũa và muỗng lau sạch đưa về phía cô, mỉm cười: “Ăn thôi.”

Kiều An Hạ đưa ngửi thấy mùi thơm liền thèm ăn, sau đó lấy một miếng nhồi mực đưa về phía Mạc Thiên: “Loại này ở đây họ tự làm, ở nơi khác đều chưa từng thấy qua, anh nếm thử.”

Mạc Thiên gật đầu một cái, vừa định nghiêng người thì có điện thoại gọi đến.

Kiều An Hạ nhạy cảm liếc mắt thì bắt gặp chữ Lục Vi, Mạc Thiên cầm điện thoại lên, cau mày nói: “Anh ra ngoài nghe điện thoại.”

Kiều An Hạ gật đầu, sau khi anh đi ra ngoài, cô ngẩn ngơ ngồi đó.

Mặc dù Mạc Thiên nói cô ấy là ân nhân của anh, cô không nên để tâm, nhưng trong lòng cô thật sự không thoải mái.

Khi Mạc Thiên quay lại liền nói: “Tình trạng của Lục Vi lại tái phát, anh sợ là phải đến đó một chuyến.”

“À…” - Kiều An Hạ gật đầu.

“Anh sẽ đưa em về trước.” - Mạc Thiên nói.

“Không cần.” - Kiều An Hạ cười: “Mì vừa mang ra còn chưa ăn, em vẫn còn muốn ăn, một lát em sẽ đi taxi về công ty, anh đừng lo.”

Mạc Thiên nhìn cô một lát, cúi đầu hôn tóc cô: “Vậy em đi đường cẩn thận, buổi tối về sớm một chút, chúng ta cùng ăn cơm.”

“Được.” - Kiều An Hạ gật đầu, nhìn bóng lưng anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Khi bóng đã khuất, cô mỉm cười cay đắng đặt đũa xuống.

Đang cúi mặt ngẩn người, có tiếng bước chân hướng về phía cô đi tới, nghĩ rằng Mạc Thiên quay lại, Kiều An Hạ cảm thấy vui mừng, chỉ là khi cô ngẩng lên, khuôn mặt Cố Dực đã xuất hiện trước mặt cô.



“Này, một mình cô ăn hai bát mì, muốn ăn đến thành béo phì sao?” - Cố Dực trêu chọc.

Cô nhìn phần mì của Mạc Thiên, dường như anh còn chưa đụng vào.

Kiều An Hạ mím môi: “Không thể sao?”

“Được được được, càng béo lại càng đáng yêu, có thể ngồi cùng không?” - Cố Dực mỉm cười.

Kiều An Hạ cũng không muốn ngồi ăn một mình hai bát mì gật đầu: “Ừm, anh ngồi đi.”

Cố Dực gọi thêm một phần mì, nhìn phần mì trên bàn, thôi trêu Kiều An Hạ mà hỏi: “Mạc tổng đi rồi à?”

Kiều An Hạ không nói gì, Cố Dực cũng không hỏi thêm nữa, gọi phục vụ dọn tô mì kia đi, bắt đầu ăn phần của mình.

“Không ngờ cô cũng có chung khẩu vị với tôi, tôi cũng thích ăn mì ở đây.”

“Không thể nào?” - Kiều An Hạ mỉm cười nói: “Cố tổng, anh là thái tử Cố gia.”

Vừa dứt lời, cô chợt nhớ Cố Dực cũng không được ưa thích ở nhà họ Cố, liền nói: “Xin lỗi…”

“Có gì mà phải xin lỗi, nhưng mà cô nói cũng không sai, bất quá là thái tử bị vứt bỏ, không quan trọng, tôi lại cảm thấy rất tốt.”

Kiều An Hạ gật đầu: “Những kẻ bị vứt bỏ phải cùng nhau cố gắng.”

“Đúng vậy, phải cùng nhau cố gắng nhé.”

Buổi chiều, Kiều An Hạ tan làm về nhà thật sớm, cô đi vào phòng chứa đồ lấy con diều ra, chiều nay Mạc Thiên trở về sớm, họ có thể cùng nhau thả diều.

Nhưng khi lấy ra, phát hiện nó đã hư rồi.

Cô đột nhiên cảm thấy mất hứng, ném nó vào thùng rác và đi vào trong nhà.

Mạc Thiên vẫn chưa về, dì Trương đã nấu một bàn ăn, hai người ngồi một chỗ đợi rất lâu.

Cuối cùng, Kiều An Hạ không muốn chờ đợi nữa: “Ăn thôi.”

Điện thoại di dộng của cô vang lên, Kiều An Hạ nhìn thấy Mạc Thiên gọi đến…

“Ra cửa đi.”

Kiều An Hạ có chút kinh ngạc: “Sao vây?”

Bên kia không trả lời, Kiều An Hạ cuối cùng cũng đứng lên đi ra ngoài.

Khi cô bước chân đầu tiên ra ngoài, đèn trong sân đột nhiên sáng lên.

Bóng tối bị xua đi, chỉ còn ánh sáng.

Cuối ánh đèn, bóng dáng Mạc Thiên cầm sợi dây diều chậm rãi bước tới, con diều giống hệt con diều mà cô làm ngày hôm đó…

“Xin lỗi, lần trước anh không cùng em chúc mừng sinh nhật. Đây là con diều anh làm dựa theo con diều của em, em xem có thích không?”

Kiều An Hạ sao có thể không thích.

Cô gật đầu, cầm lấy sợi dây diều, như thể cô nắm được cả thế giới của mình, cô thật sự rất thích…

Hai người chạy nhảy trên sân cỏ thả con diều lên trời cho đến khi mệt lả.

Trên chiếc ghế dài trong sân, Kiều An Hạ tựa vào lòng Mạc Thiên: “Cho đến khi già đi, anh vẫn sẽ thả diều cùng em đến hết cuộc đời chứ?”

“Quá tham lam.” - Mạc Thiên nhếch môi mỉm cười.

Đôi mắt của tiểu hồ ly trừng lên như hổ nhỏ…

“Em luôn lam tham như vậy…”

Mạc Thiên kéo cô ôm vào lồng ngực: “Anh lại thích em tham như vậy.”

Mạc Thiên đột nhiên đưa tay sờ vào bụng Kiều An Hạ: “Sao em vẫn chưa có thai, chắc do anh làm việc không quá cố gắng.”

Mặt Kiều An Hạ đỏ lên: “Anh đang nghĩ gì đó, trẻ con không phải dưa hấu, không phải muốn có là có.”

Mạc Thiên nghe vậy, ánh mắt nguy hiểm: “Trồng dưa, một kiểu ẩn dụ rất hay.”



Kiều An Hạ: “…”

Mạc Thiên cứ thế cúi người bế cô lên.

Kiều An Hạ vội đá chân một cái: “Lưu manh, mau buông em ra.”

“Haha… lưu manh muốn ăn thịt em.” - Mạc Thiên nói xong, liền bế cô vào phòng ngủ.

Cánh cửa phòng đóng lại, trên chiếc giường lớn, một cảnh tượng quen thuộc diễn ra cực kỳ d.âm mỹ.

Trên giường lớn, chiếc váy trên người Kiều An Hạ bị kéo cao lên tới bụng, chiếc quần lót màu đen quăng dưới sàn, hai chân giương rộng, ánh mắt mơ màng, làn da nhạy cảm ửng hồng.

Mạc Thiên đè trên người cô, bàn tay bóp lấy mông dưới, đầu lưỡi tấn công liếm láp cửa h.uyệt.

Phần trên của cô anh còn chưa kịp mở, kín đáo vô cùng, chỉ có phần dưới lộ ra cánh hoa ửng hồng được anh ngậm trong miệng.

Hai tay nâng cao bờ mông lên, đầu lưỡi cứng rắn như gậy sắt chui sâu vào bên trong, tiểu h.uyệt co giật, mật ngọt chảy ra ngày càng nhiều, anh thích thú há miệng nuốt sạch.

“Ưm…Mạc Thiên…còn chưa tắm….”

Hai người đi thả diều… mồ hôi ra rất nhiều…

“Không cần…em rất thơm…”

Mạc Thiên thở ra đáp, hơi thở nóng phả vào tiểu h.uyệt, khiến Kiều An Hạ co rút lại căng cứng cả người.

Lại tiếp tục ấn đùi cô xuống, môi răng chơi đùa tiểu h.uyệt, liếm láp khắp nơi, mút lấy cánh hoa. Dường như anh muốn cắn xé cánh hoa của cô, tiếng nước chèm chẹp đầy d.âm đãng vang lên.

“Ah…ưm…Mạc Thiên…nhột…”

Hoa h.uyệt ngứa ngáy nóng ướt không ngừng, mật ngọt tuôn trào róc rách như suối.

Nhìn tiểu hồ ly không nhịn nổi, đôi môi dưới tiểu h.uyệt mới dừng lại, xé rách chiếc váy trên người cô, rất điên cuồng muốn cô.

Mạc Thiên đè lên người Kiều An Hạ,

“Bảo bối, đêm nay làm em đến có thai, có chịu không?”

Đêm nay Mạc Thiên hết sức bá đạo, anh muốn đánh dấu điên cuồng lên cơ thể cô, mỗi động tác đều tỏ ra mạnh mẽ.

Năm đầu ngón tay thay phiên nhau đè ép trên bờ ngực mềm mại, một bên ngậm lấy đỉnh hồng, dùng tất cả phương thức để chứng minh thân thể này thuộc về anh.

Một bàn tay khác của anh lại tiến vào tam giác vàng, ngón giữa c.ắm vào nơi ẩm ướt rồi liên tục di chuyển, làm ướt một mảng lớn.

Hương thơm mật ngọt không ngừng hấp dẫn anh, ngón tay thon dài kéo ra mật ngọt dính nhớp đưa vào miệng Kiều An Hạ: “Mút đi, rất thơm…”

Nhìn thấy tiểu hồ ly ngoan ngoãn tự mút lấy mật ngọt của mình, Mạc Thiên cuối cùng cũng không được nữa, gậy sắt phía dưới cứng rắn, gân xanh tím dữ tợn nổi lên, đầu rùa ma sát bên ngoài tiểu h.uyệt.

“Ư…ưm….”

Gậy sắt nóng như lửa, c.ắm mạnh vào cửa h.uyệt, vùi thật sâu vào tiểu h.uyệt nhỏ thít chặt mà ấm áp… cảm giác như bị hàng ngàn đầu thịt túa ra mút lấy thân gậy, rút ra c.ắm vào khiến mật ngọt được kéo ra từng chút theo khe mông nhỏ xuống ga giường.

“A…Ư…Mạc Thiên… sướng…”

Như một lời kích thích, gậy sắt ngày càng thúc mạnh mẽ, tiếng phạch phạch ngày càng vang vọng lớn hơn: “A…tiểu hồ ly cắn thật chặt…hừ…sướng chết được.”

Kiều An Hạ toàn thân cứng đờ, bi gậy sắt c.ắm đến mụ mị, toàn thân nổi gai ốc, Mạc Thiên luôn mạnh mẽ như vậy, khi làm tình luôn đưa cô đến bồng lai tiên cảnh, cao trao không biết bao nhiêu lần.

Cứ thế đâm vào rút ra, âm thanh bạch bạch vang lên trong căn phòng ngủ không dứt, hai chân cô bị Mạc Thiên vác qua vai, bắt đầu tăng tốc, động tác càng mạnh, đâm vào càng sâu. Anh thở dốc, gậy sắt lớn thêm một vòng, lực va chạm ngày càng mãnh liệt, cuối cùng… nghe một tiếng gầm nhẹ, toàn bộ con cháu dòng họ Mạc phun đầy vào bên trong cô, lấp đầy tử cung, một ít theo mật d.ịch chảy ra ngoài.

Sau khi hai người làm thêm mấy trận, Mạc Thiên cẩn thận bế Kiều An Hạ đi tắm, lúc anh sấy tóc cho cô, Kiều An Hạ vẫn còn tỉnh táo.

“Ngày mai anh có tăng ca không?” - Kiều An Hạ hỏi.

Mạc Thiên mờ hồ gật đầu một cái: “Ừm, gần đây khá bận nhiều việc.”

“Ừm.” - Kiều An Hạ muốn nói gì đó lại giữ lại trên môi.

Mạc Thiên nhận ra, cúi đầu hỏi cô: “Em muốn đi đâu sao?”

“Không sao, công việc của anh quan trọng hơn, em chỉ nghĩ linh tinh một chút thôi.”

Mạc Thiên tắt máy sấy, xoa đầu cô, ôm lấy cô vào lòng: “Ngốc… ngủ đi…nếu không chúng ta tiếp tục trồng dưa hấu.”

Kiều An Hạ đỏ mặt, đêm nay anh đã dày vò cô mấy lần, cô thật sự sợ mệt đến bò ra khỏi giường vào ngày mai, lập tức nhắm mắt lại, không ngờ lại trong lòng ngực anh ngủ thật say.