Tiểu Tình Nhân

Chương 52: Người Yêu Của Viên Phàm




Kiều An Hạ đi đến phòng làm việc của Cố Dực vào buổi trưa, đặt lên bàn làm việc của anh ta bản thảo các dự án nổi trội ở Hải Thành.

Vì buổi sáng nên Cố Dực vẫn còn không vui, nhìn thấy chồng tài liệu liền hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là các dự án lớn ở Hải Thành, An Sinh chúng ta muốn tách khỏi tập đoàn SHI phải tìm được các dự án lớn và thể hiện năng lực của bản thân, Cố tổng, anh cũng muốn có được An Sinh trong tay lớn mạnh, không để bị SHi khống chế phải không?”

Cố Dực nhìn mấy dự án, đúng như Kiều An Hạ nói, An Sinh nếu muốn phát triển phải tìm cách tách khỏi sự kìm kẹp của SHI.

Vậy nên hai người thảo luận một chút, buổi chiều chạy ra ngoài thăm khách hàng.

Chỉ là chạy cả buổi, đều bị từ chối.

Thấy Kiều An Hạ có chút thất vọng, Cố Triết kéo cô vào một quán cafe tiếp năng lượng.

Nào ngờ lại nhìn thấy Lục Vi cũng đẩy cửa đi vào.

“Kiều tiểu thư.” - Lục Vi cười nói.

Kiều An Hạ chán ghét không muốn trả lời.

Cô ta lại nói: “Cô đã xuất viện rồi sao, tôi vẫn luôn muốn gặp cô để hỏi thăm. Vị này là Cố tổng sao, nghe danh đã lâu, rất vui được gặp mặt.”

Cố Dực luôn có ấn tượng xấu với Lục Vi: “Cô Lục, tôi ngược lại không muốn gặp cô.”

Lục Vi khựng người, ngượng ngùng cười cười: “Cố tổng thật thích nói đùa.”

“Không, tôi chẳng thích nói đùa. Đó là cách tôi đối xử với…a…người ta hay nói cái gì nhỉ.” - Cố Dực tỏ ra suy nghi, sau đó bật cười nói tiếp: “À…là trà xanh, tiểu tam.”

Lục Vi sắc mặt trong nháy mắt đại biến…

“Đi thong thả, không tiễn.” - Cố Dực nói xong, nắm lấy tay áo của Kiều An Hạ kéo vào bên trong quán cafe.

Lục Vi tức giận đi ra khỏi quán cafe, nghiến răng nghiến lợi tru lên: “Kiều An Hạ, cô cho rằng cô là ai, nổi nhục này tôi nhất định sẽ trả lại.”

Đang suy nghĩ, Lục Vi nhìn thấy một bóng người đàn ông trong gương, người đó đang nhìn cô mỉm cười.

Lục Vi hoảng loạn muốn bỏ chạy, liền bị người đàn ông kia chặn lại.

“Tiểu Vi của anh, sao em lại chạy đến nơi này, anh tìm em đã lâu rồi.”

Lục Vi kinh hãi nhìn hắn ta, nụ cười ghê tởm và đủ loại tra tấn hiện lên trong đầu cô ta.

“Anh cút đi, cút đi…”

Người đàn ông bật cười tiến lên hai bước, Lục Vi đẩy hắn một cái, lập tức bỏ chạy.

Phía trước là đường xe băng qua, cô ta phớt lờ đèn đỏ, xông ra đường và bị một chiếc xe đâm trúng.

Vì tai nạn xe nên đám đông người xoay quanh rất đông.

Người đàn ông kia hừ lạnh: “Tiểu Vi, em thật là ngày càng không ngoan. Nhưng mà không sao, anh sẽ lại tìm em.”

Nhìn thấy hắn rời đi, Lục Vi liền lấy điện thoại gọi cho Mạc Thiên.

Kiều An Hạ và Cố Dực uống xong ly cafe đi ra ngoài, nhìn thấy một đám đông liền bối rối.

“Hình như có tai nạn xe.” - Cố Dực nói.

Đang định đi, đám người tán ra, Mạc Thiên đang bế Lục Vi đi ra.

Cố Dực kinh ngạc, theo bản năng nhìn Kiều An Hạ.

Chỉ thấy vẻ mặt Kiều An Hạ cứng đờ, cong khóe môi nói: “Chúng ta về công ty thôi.”

Chỉ là hai người còn chưa bước đi thì Mạc Thiên đã bước tới nhìn Kiều An Hạ nói: “Lục Vi bị đụng xe, anh đưa cô ấy đến bệnh viện, tối nay 8h anh sẽ về.”

Nói xong, Mạc Thiên lên xe và phóng xe đi.

Một lúc sau, Kiều An Hạ mới tỉnh táo lại, đây là Mạc Thiên đang báo cáo thời gian với cô?

Cố Dực có vẻ không thể hiểu nổi: “Hai người đang làm cái quái gì vậy?”

Kiều An Hạ lắc đầu: “Không biết, đi thôi.”<code> Trong bệnh viện, bác sĩ nói chỉ bị va chạm nhẹ băng bó một chút liền tốt. Mạc Thiên lái xe đưa Lục Vi quay về, muốn đi nhưng Lục Vi một mực nắm chặt tay Mạc Thiên: “Anh đừng đi, em rất sợ.” Mạc Thiên cau mày: “Khi nãy cô cũng nghe phải không? Tôi phải về nhà trước 8h.” Lục Vi ngơ ngác nhìn Mạc Thiên, chợt nhận ra Mạc Thiên đã rất xa cách. “Anh ghét em đến như vậy sao?” “Không.” - Mạc Thiên lắc đầu: “Cô vẫn là ân nhân của tôi, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm, nhưng tôi cũng có gia đình của mình.” “Nhưng vì anh mà em mới thành như thế này, anh lại muốn lập gia đình với người khác, em phải làm sao bây giờ.” - Lục Vi hét lên. Mạc Thiên kinh ngạc: “Cô…” “Em mặc kệ tất cả.” - Lục Vi ôm Mạc Thiên: “Mạc Thiên, em muốn ở bên anh. Anh mang em từ nước Mỹ quay về, em muốn anh lúc nào cũng phải ở bên em, anh hãy cưới em nhé? Được không? Em có thể chấp nhận anh bên cạnh Kiều An Hạ, chỉ cần được ở bên anh thôi, có được không?” Hai mắt Lục Vi khóc đến ngày càng lạc đi. Mạc Thiên trực tiếp đẩy cô ta ra: “Cô mệt rồi, nên im lặng nghỉ ngơi đi.” Nói xong Mạc Thiên đi ra gọi người làm: “Gọi bác sĩ đi.” “Bác sĩ tới rồi.” Bác sĩ chuẩn bị truyền thuốc an thần cho Lục Vi, gương mặt cô ta trấn tĩnh lại nhìn Mạc Thiên: “Mạc Thiên, em xin lỗi, có phải vừa rồi em nói những điều vô nghĩa? Tâm trạng em không tốt, em không cố ý, anh đừng giận em..” Mạc Thiên lắc đầu: “Cô nghỉ ngơi đi, công ty thiết kế đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi đã bố trí xong nhân viên, chỉ chờ cô tốt một chút, chúng ta sẽ mở cửa kinh doanh.” Lục Vi mới gật đầu một cái: “Vâng.” Sau khi Mạc Thiên rời đi, Lục Vi rút tiêm kim ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn máu túa ra từ kim tiêm. </code>Vịnh Bích Thủy.

7h59p…

Kiều An Hạ cảm thấy khó chịu liền gọi dì Trương: “Ăn cơm thôi.”

Dì Trương muốn mở miệng khuyên, nhưng không biết nói cái gì. Nhưng khi quay người chuẩn bị dọn đồ ăn liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn từ cửa bước vào, bà vui mừng khôn xiết: “Tiểu thư, Mạc thiếu đã về.”

Mạc Thiên đi tới, từ phía sau ôm lấy Kiều An Hạ: “Anh không về muộn.”

Kiều An Hạ mím môi: “Vậy thì ăn cơm thôi.”



“Đừng giận.” - Mạc Thiên nói xong, mang một cái thẻ nhớ đưa về phía Kiều An Hạ: “Đây là ghi lại hành tung một ngày của anh, cũng có ghi lại khi có Lục Vi, đều là có ghi lại thời gian kỹ càng, em có thể kiểm tra nó bất cứ lúc nào.”

Kiều An Hạ: “… tôi không cần.”

“Vậy anh cất nó ở ngăn kéo, em có thể xem bất cứ khi nào em muốn.”

Nói rồi anh lại ôm lấy cô: “Được rồi, đến giờ ăn cơm rồi.”

Kiều An Hạ nhìn Mạc Thiên nhất thời không nói nên lời. Nếu giữa hai người tồn tại sự tin tưởng, cần gì phải có những thứ đó, có lẽ là anh đang sợ mình sẽ suy nghĩ lung tung.

Nửa tháng trôi qua, Mạc Thiên chăm sóc Kiều An Hạ hết mực, Lục Vi cũng không xuất hiện trong cuộc sống của hai người.

Kiều An Hạ và Cố Dực vẫn cố gắng tìm kiếm khách hàng riêng mà không muốn dựa vào SHI.

Công ty thiết kế của Lục Vi cũng sớm khai trương.

Tại phòng làm việc công ty thiết kế của Lục Vi, bên ngoài có mấy người đang cầm hồ sơ để ứng tuyển vào vị trí trợ lý.

Mọi người còn đang ngơ ngác, một người đi từ phòng làm việc đi ra gọi: “Kiều An Hiên.”

Kiều An Hiên lập tức đứng lên đi vào bên trong.

Lục Vi đưa mắt nhìn Kiều An Hiên, mỉm cười: “Được rồi, không cần tuyển nữa, tôi chọn cô ấy làm trợ lý.”

Kiều An Hiên sửng sốt: “Vì sao?”

Họ thậm chí còn chưa phỏng vấn.

Lục Vi suy nghĩ một chút liền nói: “Có lẽ là duyên phận, tôi có một người bạn thân rất giống tên của cô, cô ấy tên là Kiều An Hạ, chỉ là chúng tôi có một hiểu nhầm nhỏ, nên cô ấy không để ý tới tôi nữa, thật đáng tiếc.”

Kiều An Hiên nắm chặt tay sửng sốt: “Kiều An Hạ là chị gái của tôi, tôi khuyên cô không nên mất thời gian với cô ta, cô ta là một người có tâm địa ác độc. Chỉ vì muốn làm tình nhân của Mạc Thiên, cô ấy còn bỏ mặc ba ruột và người chồng ba năm của cô ta.”

Lục Vi nghe xong rất sảng khoái, đúng là cô đoán không sai.

Khi nhìn thấy hồ sơ của Kiều An Hiên cô ta đã đoán người này có họ hàng với Kiều An Hạ, nhìn ra còn rất ghét nhau.

Nhưng trên mặt Lục Vi lại tỏ ra kinh ngạc: “Đừng nói như vậy, Kiều An Hạ là người tốt, do tôi có lỗi với cô ấy.”

“Hừ… tôi còn lạ gì về chị ta. Chị cũng quen chị ấy thì chắc cũng biết về chuyện của chồng cũ cô ta. Cô ta hại chồng cũ phá sản, con đem chồng trước tống vào tù. Chị nói xem cô ta có chổ nào tốt.”

“Chồng cũ nào?” - Lục Vi vội vàng nói.

Kiều An Hiên lại đem chuyện của Viên phàm, thêm dầu thêm mỡ nói ra với Lục Vi.

Nghe xong, Lục Vi vừa vui mừng vừa ghen tị, Mạc Thiên làm sao có thể chấp nhận một nữ nhân đã từng kết hôn, ngay cả nhà họ Mạc cũng chấp nhận?

“Điều này không thể? Mạc Thiên sao có thể tiếp nhận một người phụ nữ như vậy?”

Kiều An Hiên cười lạnh: “Đó là bởi vì anh rể của tôi chưa từng chạm vào cô ta. Cô ta đã giết người yêu của anh rể tôi, anh ấy hận chết cô ta.”

Đợi Kiều An Hạ nói xong, ra về chuẩn bị đi làm.

Lục Vi lấy bút ghi âm phía dưới ra, xóa đi giọng nói của mình, bỏ vào phong bì, sai người gửi nó đi đến nhà họ Mạc.

Buổi chiều, Mạc Thiên hoàn thành xong công việc, nhìn Thang Duy nói: “Tôi về trước, có cần gì thì sáng mai hãy nói.”

Gần đây khá bận rộn luôn về nhà rất trễ, hôm nay có lẽ được ăn cơm cùng Kiều An Hạ.

Điện thoại của Thang Duy đột nhiên vang lên, anh vội vàng chạy đến chặn Mạc Thiên lại: “Mạc tổng, Mạc lão gia gọi anh về ăn tối.”

Mạc Thiên nhíu mày: “Ông ấy có nói chuyện gì không?”

“Không có.” - Thang Duy lắc đầu.

Mạc Thiên nghĩ một lát lại gọi cho Kiều An Hạ: “Anh có việc về Mạc gia, buổi tối gặp.”

“Ừm.” - Kiều An Hạ cúp điện thoại, tiếp tục nhìn về phía máy tính bắt đầu làm việc.

Đi đến Mạc gia, bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng, Mạc Thiên đi đến bàn ăn chào mọi người rồi ngồi xuống.

Nhà Mạc Côn sau sự kiện đó không còn tiếng nói ở Mạc gia nhưng vẫn được lưu lại nhà cũ.

Vừa ngồi xuống, Mạc lão gia liếc nhìn Mạc Thiên liền nói: “Không phải nói con rất hợp với Kiều An Hạ sao, sao ta nhìn thấy con gầy đi.”

Mạc Thiên khẽ cau mày, anh hiểu được một chút ý tứ của Mạc lão gia khi gọi anh đến.

Mạc Thiên tùy tiện nói: “Gần đây bận nhiều việc.”

Ăn cơm xong, Mạc lão gia trực tiếp gọi Mạc Thiên lên thư phòng.

Trong thư phòng, Mạc lão gia tử nhìn Mạc Thiên hồi lâu.

“Hiện tại tập đoàn Mạc thị đều do con toàn quyền quyết định, ba nghe nói bệnh tình nổi mẩn của con khi động vào người khác phái đã biến mất, cũng đã đến lúc con kết hôn rồi. Ta có biết nhà họ Tầng…”



Mạc Thiên lập tức ngắt lời: “Con không muốn.”

Đôi mắt Mạc lão gia nheo lại: “Có phải vì Kiều An Hạ không?”

“Đúng.”

Mạc lão gia sắc mặt ngày càng thâm trầm: “Con có thể là không rõ ràng nhiều chuyện, trước đây Viên gia quả thật là rất vô tội, con nghe cái này sẽ rõ…”

Mạc lão gia mở một file ghi âm, bên trong truyền đến giọng nói của một nữ nhân: “Cô ta là người giết người yêu của anh rể tôi, anh rể tôi hận cô ta…”

Người yêu của Viên Phàm?

Mạc Thiên cau mày, sau đó lại nói: “Thì sao, chuyện của Viên gia đối với chúng tôi chỉ là quá khứ.”

Mạc lão gia cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Sao một người tâm cơ như vậy có thể bước vào nhà họ Mạc? Trước kia vì muốn gả vào nhà họ Viên, cô ta hại chết người yêu của Viên Phàm. Bây giờ trước mặt con, cô ta diễn kịch bị Viên gia hành hạ cũng là điều không thể không xảy ra.”

“Tôi tin cô ấy.” - Mạc Thiên kiên định nói.

“Con…” - Mạc lão tức giận đến lùi một bước: “Ta là muốn tốt cho con.”

Mạc Thiên hơi khựng lại: “Nêu Mạc lão gia là vì lợi ích của tôi thì đừng xem vào chuyện của tôi nửa. Bằng không, Mạc thị tôi cũng không cần.”

Mạc lão gia ngồi xuống ghế, thằng nhóc này… thậm chí còn có thể buông bỏ Mạc thị vì cô gái đó.

Khi Mạc Thiên về đến nhà thì đã mười giờ tối.

Kiều An Hạ dựa người vào ghế sopha trong phòng khách ngủ thiếp đi, trên tay vẫn còn quyển sách bi che lại, dưới chân Coca cũng nằm dưới chân cô cuộn người ngủ.

Mạc Thiên đi tới, bế cô lên.

Kiều An Hạ đang ngủ ngon lành, bị anh bế lên liền tỉnh lại. Vừa mới tỉnh lại nên cô vẫn còn mơ màng, ánh mắt trống rỗng.

Ánh mắt trống rỗng này lại khiến Mạc Thiên nhớ đến dáng vẻ mỗi lần lên đến cao trào của cô, không khỏi cảm thấy dưới bụng căng thẳng.

Đã rất lâu rồi anh không động vào cô, nhưng cơ thể cô vẫn chưa khỏe.

Mạc Thiên cố nén dục vọng buông cô xuống giường.

“Sao em không lên phòng ngủ.”

“À, anh còn chưa về nên tôi…” - Nói được nữa chừng, bản thân cô kinh ngạc…

Cô cho rằng mình đã hoàn toàn thất vọng đối với Mạc Thiên, nhưng cô vẫn không thể không chờ đợi Mạc Thiên quay về nhà.

Tâm trạng của Mạc Thiên tốt hơn một chút: “Anh biết, nhưng lần sau em không cần đợi anh đâu.”

“À.” - Kiều An Hạ khẽ nói, sau đó Mạc Thiên lại bế cô lên: “Anh đưa em đi tắm.”

“Tôi…tôi đã tắm rồi.”

“Tắm thêm lần nữa.”

Từ khi quay về, Mạc Thiên đã tắm cho cô rất nhiều lần. Anh ôm cô từ phía sau trong bồn tắm, Kiều An Hạ cảm nhận phía dưới cứng gắn đang tựa trên lưng cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

Trong lòng cô đột nhiên rung lên, cô vội vàng muốn đứng lên, anh bắt lấy cô xoay người lại, đối mặt với nhau.

“Em vẫn chưa tha thứ cho anh à?”

Nhìn Mạc Thiên giống như Coca đang làm nũng, nhất là khi cả hai đang khỏa thân đối diện nhau, cô có thể nhìn thấy rõ vết sẹo trên vai anh.

Hình ảnh anh lúc đó liều mạng vì cô đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Cô vô thức chạm vào vết thương của anh: “Có đau không?”

Mạc Thiên lắc đầu: “Không đau… nhưng…”

Đột nhiên suy nghĩ vô sỉ, anh nắm lấy tay cô kéo xuống, đặt nó lên gậy sắt đang gào thét.

Kiều An Hạ giật mình, vội vàng rút tay ra, nhưng bị Mạc Thiên giữ chặt lai.

“Giúp anh…”

Kiều An Hạ tuy đã trải qua rất nhiều lần cùng Mạc Thiên, nhưng…

Gương mặt Kiều An Hạ đỏ ửng, cô thậm chí còn cảm nhận được nó đang động đậy.

“Vuốt ve nó.” - Giọng Mạc Thiên khàn đạc.

Tim Kiều An Hạ đập mạnh, không dám động.

Mạc Thiên nắm lấy tay cô, kéo lên, tuột xuống, gậy sắt hung hăng cứng gắn nóng hổi.

Mạc Thiên cúi người nghiêng về phía trước hôn vào môi cô.