Tiểu Tình Nhân

Chương 70: Tiểu Bối Bối Muốn Ở Cùng Mạc Thiên




Lương Ân từ phía sau đuổi tới, nhắt một cái thanh gỗ đánh vào đầu tên áo đen đang bốp cổ Tiểu Bối Bối.

Bốp một tiếng, tên mặc áo đen ngã xuống. Lương Ân vội vàng ôm lấy Tiểu Bối Bối.

Lương Ân thở ra: “Thật nguy hiểm, may là tôi tới kịp.”

Sau đó vội vàng chạy tới: “Mạc Thiê, anh không sao chứ?”

Mạc Thiên cắn răng: “Còn không mau tới giúp.”

“A…” - Lương Ân vội vàng đi tới giúp Mạc Thiên kéo Kiều An Hạ đi lên.

Kiều An Hạ ôm lấy Tiểu Bối Bối, toàn thân cô bé run rẩy, lào vào vòng tay Kiều An Hạ và bất tỉnh.

“Tiểu Bối Bối.” - Kiều An Hạ toàn thân run rẩy, Mạc Thiên trực tiếp bế Tiểu Bối Bối llene: “Nhanh, đi bệnh viện.”

Trước khi ròi đi, Mạc Thiên nhìn thoáng qua bóng tên áo đen, nói với Lương Ân: “Giao cho cậu.”

Lương Ân gật đầu.

Tại bệnh viện, Tiểu Bối Bối trong phòng cấp cứu, Mạc Thiên và Kiều An Hạ bên ngoài. Lúc này Mạc Thiên mới nhớ lại lời của Kiều An Hạ khi này, hai tay run rẩy nắm chặt lấy nhau.

“Chuyện là thế nào?” - Mạc Thiên hỏi.

Kiều An Hạ trong lúc đó cứ nghĩ bản thân sẽ phải chết, cô không muốn con gái là một đứa trẻ không cha không mẹ, nên mới nói sự thật cho anh: “Lúc đó vì tôi muốn anh cứu con bé nên mới nói như vậy, con bé không phải con gái anh.”

“Đừng nói dối, em không thừa nhận tự tôi cũng sẽ tra được.”

Kiều An Hạ cắn răng: “Anh muốn làm gì? Muốn giành con gái với tôi sao. Mạc Thiên, con gái là mạng sống của tôi, anh không có quyền giành con của tôi.”

Mạc Thiên lắc đầu: “Anh không giành con của em, nhưng anh muốn Tiểu Bối Bối biết cha con bé vẫn còn sống.”

Kiều An Hạ nhắm mắt, đến mức này sự thật không thể giấu được: “Không được, nếu anh dám nói ra, tôi chắc chắn sẽ tìm mọi cách biến mất như năm đó.”

Mạc Thiên trầm mặc không nói gì…

Bác sĩ đi ra ngoài nói: “Chỉ là trầy da, ngất xĩu là hoảng sợ quá độ. nghỉ ngơi thật tốt sẽ không sao.”

Hai người thở phào nhẹ nhõm, lúc này Kiều An Hạ mới nhìn thấy Mạc Thiên bị thương.

Vừa rồi khi anh tóm lấy cô, cánh tay anh cọ vào lan can đến rỉ máu.

Sau khi lấy lại bình tĩnh: “Anh đi băng bó vết thương đi, tôi đi xem Tiểu Bối Bối.”

“Không sao.” - Mạc Thiên lắc đầu.

Anh nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, quá nhiều chuyện xảy ra, đây là lần thứ hai anh suýt mất đi cô, anh thật sự rất sợ.

Mạc Thiên đưa tay ôm Kiều An Hạ vào lòng: “An Hạ, anh rất sợ, em biết không? Anh thật sự rất sợ.”

Kiều An Hạ mím môi, hồi lâu mới đẩy anh ra: “Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi, nhưng anh nên đi băng bó trước đi, Tiểu Bối Bối tỉnh lại nhìn thấy vết thương sẽ rất sợ hãi.”

Vẫn là xa cách,

Mạc Thiên cười khổ: “Được, anh đi băng bó trước.”

Mạc Thiên đi về phía xa… trái tim đập mạnh, anh có con… Tiểu Bối Bối là con gái của anh, thật sự là con gái của anh. Điều này càng khiến quyết tâm giữ thật chặt mẹ con Kiều An Hạ mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Kiều An Hạ nắm lấy bàn tay còn vết hằn đỏ của Tiểu Bối Bối, cô luôn cảm thấy bóng đen kia rất quen thuộc, nhưng cô nhất thời không dám xác định.

Nhưng mà tổn thương con gái của cô, cô nhất định sẽ không bỏ qua.

Đang suy nghĩ, bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay cô đột nhiên cử động, Kiều An Hạ cảm thấy vui mừng, vội vàng nói: “Tiểu Bối Bối, con tỉnh rồi.”

Tiểu Bối Bối liếc mắt nhìn Kiều An Hạ, sửng sốt một chút, sau đó tựa hồ như nhớ điều gì đó, đột nhiên nhìn xung quanh lần nữa, dường như không thấy thứ mình đang tìm, cả người trở nên kích động.

Cô bé nhảy xuống giường khóc lớn.

Kiều An Hạ sợ hãi ôm lấy con gái, nhưng Tiểu Bối Bối toàn thân kích động, liều mạng giây dụa xoay đánh. Khi Kiều An Hạ buông ra, cô bé lại tiếp tục lục tung không biết đang tìm cái gì.

Kiều An Hạ vội nói: “Tiểu Bối Bối, là mẹ đây. Con đang muốn tìm cái gì? Nói cho mẹ, mẹ tìm giúp con.”

Tiểu Bối Bối hoàn toàn không để ý tới, tìm một lúc vẫn không tìm thấy, cô bé bắt đầu kích động ném phá đồ đạc.

Kiều An Hạ cảm thấy không ổn liền nhấn chuông gọi bác sĩ. Bác sĩ và y ta chạy đến, thấy một cảnh này, vội vàng chạy tới đè Tiểu Bối Bối xuống.

Thế nhưng Tiểu Bối Bối ngay cả mẹ ruột mình cũng không cho ôm, tất nhiên cũng không cho người lạ ôm.

Bác sĩ đành khuyên Kiều An Hạ: “Bệnh nhên bị kích động, tâm thần có chút rối loạn, tôi khuyên cô nên cho uống thuốc an thần.”

Kiều An Hạ run rẩy: “Thuốc an thần có tác dùng phụ phải không? Tiểu Bối Bối còn rất nhỏ.”

Bác sĩ lại nói: “Nếu không dùng thuốc an thần, chỉ sợ bệnh nhân sẽ tự làm bị thương bản thân.”

Kiều An Hạ đau lòng nhìn con gái chỉ mới năm tuổi, sao có thể như vậy được.

“Tiểu Bối Bối, me đây, ngoan ngoãn một chút, đừng làm ồn ào được không?”



Tiểu Bối Bối lắc đầu, ngơ ngác nhìn Kiều An Hạ, quen mà lạ.

Ngoài cửa, Mạc Thiên sau khi băng bó xong liền quay lại nhìn con gái, vừa đến cửa liền nghe thấy tiếng ồn ào, căn phòng bừa bộn, một đám người đang vây quanh Tiểu Bối Bối.

Mạc Thiên cau mày, quát lớn: “Các người đang làm gì?”

Nghe giọng nói này, Tiểu Bối Bôi dường như lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn về phía Mạc Thiên, nhìn thấy anh liền lao đến, nhào vào lòng ngực Mạc Thiên.

Mạc Thiên có chút kinh ngạc, anh không nghĩ Tiểu Bối Bối đang tìm mình.

Kiều An Hạ cũng sửng sốt, cô thật sự không biêt, Tiểu Bối Bối lại sinh ra với Mạc Thiên sự ý lại như vây?

Bác sĩ tâm lý được gọi đến nói: “Tình huống này có thể hiểu, đứa trẻ sợ hãi quá độ nên sinh ra tâm lý ỷ lại vào người cha. Đây chính là biểu hiện của thứ thiếu an toàn. Nếu muốn tốt hơn, bố đứa trẻ cố gắng dành thời gian nhiều hơn cho cô bé, no sẽ dần dần tốt hơn.”

Kiều An mím môi: “…Anh ấy không phải cha của con gái tôi.”

Mạc Thiên: “…”

Bác sĩ sửng sốt một chút, sau đó xấu hổ cười nói: “Cho dù anh ấy không phải cha đứa bé, nhưng chắc hẳn ngày bình thường cô bé cũng rất thích ở bên cạnh anh ấy. Lượng thứ tôi hỏi thẳng, cô bé lớn lên trọng một gia đình đơn thân phải không?”

Kiều An Hạ liếc mắt nhìn Mạc Thiên gật đầu một cái.

“Vậy thì đúng rồi, những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình đơn thân thực ra trong lòng có chút bất an, ngày thường không thể nhìn thấy nhưng khi nhận được sự kích thích, nổi sợ hãi trong lòng càng tăng lên.”

Kiều An Hạ hoảng sốt:”Vậy phải làm thế nào?”

Mạc Thiên ôm Tiểu Bối Bối trong lòng, sau đó lại nhìn cô bé: “Để bác sĩ xem cho con có được không?”

Tiểu Bối Bối lắc đầu, trên mặt tràn ngập kháng cự.

“Ngoan, nghe lời ba…” - Mạc Thiên liếc nhìn Kiều An Hạ, lại sửa: “Nghe lời chú, khỏe rồi chú sẽ đưa Tiểu Bối Bối đi khu vui chơi.”

Tiểu Bối Bối lại nhìn Kiều An Hạ, sau đó đưa tay về phía Kiều An Hạ.

Trong lòng Kiều An Hạ chua xót, nghĩ rằng con gái không cần mình nữa, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bối Bối, đôi mắt cô nóng lên, vội vàng đưa tay ra.

“Tiểu Bối Bối.”

Tiểu Bối Bối đặt lòng bàn tay Mạc Thiên ở dưới, để bàn tay nhỏ mình vào bên trong, sau đó kéo tay Kiều An Hạ đặt lên.

Kiều An Hạ: “…”

Bác sĩ tâm lý lậ tức cười: “Xem ra con gái là hy vòng hai người có thể cùng nhau ở một chổ cùng cô bé.”

Sau khi bác sĩ hỏi Tiểu Bối Bối mấy câu, lại phát hiện thêm vấn đề là Tiểu Bối Bối chính là không nói được

Điều này khiến Kiều An Hạ bật khóc, Mạc Thiên lo lắng hỏi: “Chúng tôi nên làm gì đây?”

Bác sĩ nói: “Đây là cô bé bị tâm lý nên không muốn lên tiếng, chúng ta nên cho cô bé một gia đình hoàn chỉnh, để cô bé dần dần lấy lại được sự tự tin sau khi mất đi cảm giác an toàn. Bằng cách này, cô bé sẽ từ từ khỏe lại.”

“Gia đình?” - Kiều An Hạ vội nói: “Chúng ta không thể sống chung được không?”

Mạc Thiên trầm mặc.

“Không thể, vừa rồi cô cũng thấy cô bé ỷ lại vào anh ấy, nếu chuyện này xảy ra chỉ có thể dựa vào thuốc an thần.”

Kiều An Hạ ngừng nói, sau đó nghĩ ra cái gì lại hỏi: “Con bé cũng sẽ ỷ lại vào người đàn ông khác mà nó thích sao?”

Gương mặt Mạc Thiên đen như đít nồi, nghiến răng nghiến lợi: “Kiều An Hạ, em còn muốn đi tìm người đàn ông nào?”

Kiều An Hạ cau mày: “Mạc tổng đã có vị hôn thê, tôi không muốn gây phiền toái không cần thiết.”

“Em không muốn phiền toái hay là muốn nhân cơ hội đi theo người đàn ông khác?”

“Mạc tổng, anh phải hiểu giữa chúng ta không có quan hệ gì, cho dù tôi tìm đàn ông, có quan hệ với người khác thì làm sao?”

Hai người nói qua nói lại, mùi thuốc súng ngày càng nồng nặc.

Tiểu Bối Bối đột nhiên òa khóc, Mạc Thiên vội dỗ dành con gái: “Không nói chuyện đó nửa, sức khỏe của Tiểu Bối Bối là quan trọng nhất.”

Kiều An Hạ cũng không nói thêm cái gì nữa, đành im lặng.

Buổi chiều hôm sau, bác sĩ xem lại một chút, sau đó cho Tiểu Bối Bối xuất viện.

Sau đó Mạc Thiên ôm lấy Tiểu Bối Bối: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Kiều An Hạ nhìn thấy cảnh này thở dài, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tiểu Bối Bối liền bước theo phía sau: “Được, chúng ta cùng về nhà.”

Tiểu Bối Bối cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, tựa đầu vào vai Mạc Thiên.

Tại Vịnh Bích Thủy, dì Trương đã sắp xếp một căn phòng màu hồng cho Tiểu Bối Bối, ở tầng dưới chính là thiên đường của trẻ em, như một khu vui chơi trẻ em thu nhỏ với tất cả những đồ chơi mà Tiểu Bối Bối thích.

Tiểu Bối Bối rất thích, một nhà ba người giống như giấc mơ của cô bé.

Kiều An Hạ xuống bếp phụ dì Trương nấu bữa tối, lúc nấu cơm xong đi ra ngoài liền nhìn thấy Tiểu Bối Bối đang ở phòng đồ chơi, Mạc Thiên đang ngồi làm mẫu cho cô bé vẽ tranh.

Cô còn cho rằng Tiểu Bối Bối đang vẽ Mạc Thiên, chỉ là không ngờ cô bé vẽ một nhà ba người.

Một nam một nữ đang nắm lấy tay một bé gái mặc váy hồng ở giữa, bên cạnh dòng chữ nguệch ngoạc của cô bé, cùng một chỗ.



Mọi người ăn tối rất vui vẻ vì là do Kiều An Hạ nấu, sau khi ăn xong, Mạc Thiên cùng Tiểu Bối Bối cùng nhau chơi game, còn Kiều An Hạ rửa chén.

Lúc cô đi ra, đã nhìn thấy Tiểu Bối Bối dựa vào lòng ngực của Mạc Thiên ngủ say, trong rất thoải mái.

Mạc Thiên ngồi có có vẻ rất căng thẳng, là sợ động đậy khiến con gái giật mình.

Kiều An Hạ cảm thấy anh dạng này rất buồn cười, hơi mím môi: “Tôi sẽ bế con bé về phòng.”

Mạc Thiên ngẩng đầu lên, Kiều An Hạ cúi đầu xuống, vô tình môi của Kiều An Hạ chạm vào cằm của Mạc Thiên, mang theo cảm giác tê rần.

Cảm giác này khiến cả hai người sững sờ, trong không gian đột nhiên tạo ra cảm xúc mập mờ.

Tiếng điện thoại di động vang lên, hai người mới giật mình buông ra.

Kiều An Hạ vôi ôm Tiểu Bảo Bảo đi lên lầu.

Mạc Thiên nhìn theo bóng lưng cô, sau đó tức giận trả lời điện thoại: “Cậu tốt nhất là có chuyện quan trọng.”

Lương Ân nghe vậy liền khó hiểu: “Sao vậy, nghe Thang Duy nói chị dâu đã trở về rồi, sao anh lại khó ở vậy, dục cầu bất mãn à?”

“Câm miệng.” - Mạc Thiên cắn răng.

“Xin lỗi, tôi đã không làm tốt chuyện.” - Lương Ân trùng xuống.

“Sao?”

Lương Ân cắn răng: “Lúc đó tôi định đưa hắn ta đi thì có người từ phía sau đánh tôi bất tỉnh, mẹ nó đánh như muốn lấy mạng tôi, tôi tỉnh lại thì đã không còn ai.”

Mạc Thiên cau mày: “Cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao, nhưng bất quá là có manh mối.”

“Là ai?”

“Sở Mộ Thành.”

Lương Ân thật khen ngợi trí thông minh của Mạc Thiên: “Tôi thật sự rất tò mò, anh nghĩ xem Sở Mộ Thành muốn hại anh thì không nói đi, sao lại tấn công Tiểu Bối Bối, điều này có lợi ích gì cho hắn?”

“Đã biết.”

Mạc Thiên cúp máy, sau đó lại gọi cho Thang Duy: “Dùng toàn bộ lực lượng chúng ta, truy sát Sở Mộ Thành.”

“Vâng.” - Thang Duy đáp…

……

Ngay lúc đó, tại một căn phòng tối.

Lục Vi nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại, Sở Mộ Thành dùng bàn tay thon dài gầy yếu vuốt ve gương mặt cô ta.

Hắn chỉ nhìn như vậy với ánh mắt tối sầm.

Lục Vi rất lâu sau mới mở mắt ra, khi nhìn rõ người đang ngồi đó, kinh hãi ngồi bật dậy.

“Tỉnh rồi.”

Lục Vi kinh hãi, lại nhớ tới chuyện lúc trước, sắc mặt ngay lập tức thay đổi: “Cô ta chết chưa? Chết rồi phải không?”

Sở Mộ Thành cười lạnh: “Cô điên rồi sao? Cô thật sự bắt cóc con gái cô ta, ép cô ta nhảy lầu vì Mạc Thiên? Nếu tôi không đến kịp, cô đã bị cảnh sát mang đi rồi.”

“Không cần anh lo.” - Lục Vi cắn răng: “Ai cần anh cứu tôi? Ai cần anh cứu tôi? Tôi không muốn anh cứu tôi, không phải anh đã mặc kệ tôi rồi sao, anh quan tâm tôi sống chết để làm gì?”

Sở Mộ Thành nghiến răng nghiến lợi: “Cô cho rằng tôi quan tâm đến cô sao? Cô chỉ là đồ chơi của tôi, tôi còn chơi chưa chán, đừng tự coi mình quan trọng.”

Nói xong hắn liền đứng lên quay đi, sau lưng Lục Vi chạy tới ôm chầm lấy hắn: “Mộ Thành, xin lỗi, em không nên như thế, em không thể mất anh.”

Sở Mộ Thành nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào bàn tay ôm lấy mình, cuối cùng mềm nhũng.

Hắn xoay người lại: “Ở Mỹ đã thả lỏng rồi, tôi mang em trở về đó.”

“Tôi không đi.” - Lục Vi vội vàng cự tuyệt: “Tôi không muốn quay lại đó.”

Cô ta nhớ đến những ngày tháng đen tối ở tầng hầm không nhìn thấy ánh sáng, cô ta không muốn quay lại thời điểm đó.

Sở Mộ Thành hâm dọa: “Sớm muộn Mạc Thiên cũng biết cô là người hãm hại mẹ con Kiều An Hạ, cô không muốn sống nữa à?”

“Vậy tôi cũng sẽ không đi. Chẳng phải chúng ta không phải đã thỏa thuận kiếm đủ tiền sẽ thay đổi thân phận đi nơi khác sống sao?”

“Đủ rồi.” - Sở Mộ Thành nghiến răng nghiến lợi: “Cô còn muốn lừa dối tôi tới khi nào? Cô cho rằng tôi không biết sao? Lục Vi, cô cho rằng Sở Mộ Thành tôi bị ngu sao? Tôi chỉ là không muốn vạch trần cô mà thôi. Chờ cô cùng Mạc Thiên ở cùng nhau, người tiếp theo cô muốn xử lý chính là tôi đúng không? Không phải là tôi chưa từng lãnh ngộ sự tàn nhẫn của loại phụ nữ ác độc như cô.”

Lục Vi giật mình: “Anh nói bậy.”

“Tôi nói bậy?” - Sở Mộ Thành bật cười: “Tôi nể tình cô đã ở bên cạnh tôi mười mấy năm, nếu không cô đã không còn trên đời này nữa. Tôi hỏi cô một lần cuối, cô vẫn là muốn ở bên cạnh Mạc Thiên phải không? Đừng có nói về mấy cái lý do giả dối của cô.”

Lục Vi cắn môi, thật lâu mới nói: “Đúng vậy.”

Một tia dịu dàng cuối cùng trong ánh mắt của Sở Mộ Thành tan biến, hắn cười lạnh: “Được rồi, cút đi. Lần sau dù có chuyện gì, tôi sẽ không cứu cô nữa.”