Tiểu Tổ Tông Dạy Các Ngươi Làm Người

Chương 7: Tô Tô, con đừng sợ!




"Đúng vậy! Sao lại muộn như thế? Năm giờ mặt trời đều xuống núi hết rồi!" Tần lão phu nhân cũng tán thành.

Hiệu trưởng ngượng ngùng cười cười, kiên nhẫn giải thích cho hai người: "Cái đó Tần lão gia, bình thường nhà trẻ đều tan tầm đó. Phụ huynh cũng thường tan làm muộn, họ đều mong muốn chúng tôi có thể cho nghỉ muộn một chút. Như vậy bọn họ cũng thuận tiện chăm sóc con cái."

Hai vị Tần lão không chấp nhận lý do này, chỉ cảm thấy sắp không được gặp con gái một ngày, đau lòng muốn chết.

Hiệu trưởng tiếp tục dỗ dành nói: "Như vậy đi, nếu giữa giờ hai người muốn đón bé về, cũng có thể, nhà trẻ chúng tôi cũng không có quy định bắt buộc đến năm giờ mới được tan học.

"Thế còn tạm được!" Tần lão thái gia miễn cưỡng chấp nhận.



Sau đó ngồi xổm xuống, nói với Tô Tô: "Bảo bối ngoan nhé! Ở lại chơi cùng các bạn mới trong nhà trẻ. Nếu nhớ ba mẹ có thể dùng đồng hồ thông minh để gọi cho chúng ta, ba mẹ liền lập tức qua đón con."

Tô Tô gật đầu: "Không sao ạ! Ba mẹ về đi! Con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình."

Tô Tô vỗ ngực nhỏ của mình, rất là tự tin.

Tần lão thái gia lại nói: "Tô Tô, lát nữa con đừng khóc nhé, cũng đừng sợ."

"Con không sợ." Tô Tô lắc đầu, sau đó vỗ vai ông cụ Tần: "Hai người phải ngoan, không được khóc nhè nha!"

Tô Tô không những không sợ, ngược lại còn an ủi hai người.

Sau đó không đợi bọn họ tạm biệt với bé, thoáng cái đã chạy vào trong nhà trẻ.

Không chút lưu luyến, cũng không quay đầu lại.

Không hề có một chút lưu luyến bịn rịn.

Càng không có khóc sướt mướt như trong tưởng tượng.

Thấy bóng dáng Tô Tô biến mất ngay trước mắt, hai người tưởng chừng như khó chịu muốn chết.

Sống mũi ông cụ cay cay, sắp khóc đến nơi: "Bảo bối ngoan của ta đã lớn, sắp phải rời xa chúng ta rồi, sắp học được cách tự lập rồi..."



Con gái bảo bối của họ, đi nhà trẻ rồi!

Ông bà cụ Tần kiếp này đã sống hơn nửa đời người, nuôi được ba người con trai khôn lớn, còn có đến vài thằng cháu trai.

Trước đó bọn họ cũng không cảm thấy chuyện đưa con đi học lại không nỡ như vậy.

Mãi đến khi thấy con gái nhỏ bước vào cánh cổng nhà trẻ, bọn họ cảm giác như trái tim này cũng theo bảo bối vào đó rồi.

"Ông nó, ông nói xem nếu lát nữa bảo bối nhớ chúng ta có khóc hay không?"Tần lão phu nhân hỏi ông già nhà mình.

"Nói không chừng sẽ khóc a!" Tần lão thái gia chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ khóc nhè của bảo bối nhà mình, liền đau đến thắt tim: "Bà nó, vậy làm thế nào? Lỡ như bảo bối khóc lại không tìm thấy chúng ta, đến năm giờ chiều mới có thể gặp, vậy không phải rất đáng thương sao?"

Vừa nghe ông cụ nói vậy, Tần lão phu nhân cũng sốt ruột: "Không được không được, chúng ta phải xem lại."

Sau đó Tần lão phu nhân kiễng chân nhìn vào trong nhà trẻ.

Tần lão thái gia không nhịn được nói: "Hay là chúng ta vào trong xem sao?"

Tần lão phu nhân nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Không được, không được! Hôm nay là ngày đầu tiên con gái chúng ta đi nhà trẻ, nếu như chúng ta luôn ở bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến con bé."

Tuy trong lòng không nỡ rời xa con gái.

Nhưng lí trí lại lại mách bảo bản thân phải học cách buông tay. Bọn họ đã lớn tuổi, không thể chăm sóc con gái được mấy năm nữa. Trước khi đi bọn họ phải dạy cho con bé biết cách tự chăm sóc bản thân.

Thế là hai người nôn nóng đứng ở cổng nhìn vào trong nhà trẻ, nửa ngày cũng chưa rời đi.

Hơn nữa còn tưởng tượng một trăm dáng vẻ khóc nhè của Tô Tô, càng nghĩ lại càng khó chịu.

Vì thế ở cổng nhà trẻ liền xuất hiện một màn kì lạ như thế này: có hai ông bà cụ đứng ở đó rình coi cả ngày, người qua đường suýt nữa cho rằng họ là bọn buôn người mà báo cảnh sát.