Tiểu Tổ Tông Đỉnh Lưu Đến Từ Đại Đường

Chương 13: Sao con vẫn yếu ớt thế hả?




[Tham gia trận đấu bằng thực lực 666, nhóm bà cháu của chúng ta giỏi nhất!]

[Có thể nói dục vọng muốn sống của tổ chương chính đúng là rất mạnh]

[Nhưng tôi vẫn không rõ, vì sao bọn họ có thể nhanh vậy được]

[Có lẽ, có lẽ đây chính là năng khiếu bẩm sinh]

Thuyền nhỏ màu lam nhanh chóng tới gần đảo nhỏ dưới cái nhìn chăm chú của hàng nghìn người, chờ đến khi nhóm Kỷ Trạch lên đảo, quan sát phía sau, nhóm nhanh nhất trong ba nhóm khác quý khác là bố con Trình Ngạo cũng mới vừa đi được một nửa hành trình.

Bà trẻ vừa lòng thỏa ý: "Tiểu Trạch, chúng ta là hạng nhất đúng không?"

Kỷ Trạch cũng không hiểu sao sinh ra chút kiêu ngạo: "Ừm!"

Bọn họ không vội vã đi xuống mà ngồi trên thuyền nhỏ, chờ những người khác tới.

Xem xét như thế liền phát hiện không thích hợp.

Trong ba nhóm khách quý, bố con Trình Ngạo là nhanh nhất. Mặc dù Ôn Nguyên Nguyên và Lộ Dịch chèo rất trúc trắc, nhưng tìm tòi một hồi cũng miễn cưỡng xem như tìm được bí quyết, tiến về phía mục đích.

Chỉ có thuyền của hai người Ngạn Thanh Thanh, lâu như vậy trên cơ bản vẫn ở nguyên tại chỗ không hề di chuyển.

Ngạn Manh Manh một mực nắm chặt thuyền nhỏ, không dám động đậy, Ngạn Thanh Thanh nhìn thấy những người khác đi về phía trước, trong lòng gấp gáp. Càng vội trên tay càng không có trình tự.

Hết lần này tới lần khác, lúc này Ngạn Manh Manh bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

Ngạn Thanh Thanh quay đầu nhìn em gái: "Manh Manh, em khóc cái gì?"

Ngạn Manh Manh nhỏ giọng nói: "Em, em sợ."

Ngạn Thanh Thanh nhịn cáu: "Đừng sợ, em xem, tất cả mọi người vẫn ổn mà, những người khác tiến về phía trước rồi."

Nhưng lúc này Ngạn Manh Manh đâu có lòng dạ nghe lời cô ta mà nhìn những người khác, cô bé trực tiếp rơi vào cảm giác khủng hoảng.

Ngạn Manh Manh giương mắt lên, nước mắt đầm đìa: "Chị ơi, liệu em có rơi xuống chết đuối không hu hu hu hu..."

Ngạn Thanh Thanh thở dài, buông mái chèo, xoa đầu em gái: "Không đâu, em đừng sợ, đừng khóc nữa."

Nhận được cái ôm của chị gái, Ngạn Manh Manh bật tiếng khóc lớn.

Ngạn Thanh Thanh: "..."

Giọng nói của cô ta trầm xuống: "Manh Manh!"

Ngạn Manh Manh thút thít cứng đờ, hơi sợ ngẩng đầu nhìn chị gái.

Ngạn Thanh Thanh bình tĩnh nói: "Bây giờ chị còn phải nghĩ cách chèo thuyền, em nghe lời, đừng khóc, chị nghĩ cách đưa em lên bờ có được không? Bằng không, đợi lát nữa trời tối rồi. Những người khác đến phòng lớn ăn cơm, ngủ giường êm. Chúng ta chỉ có thể qua đêm ở trên thuyền thôi."

Ngạn Manh Manh bị lời này dọa đến trợn tròn mắt, mếu miệng, thút tha thút thít gật đầu.

[Manh Manh đã sợ thế rồi, tại sao Ngạn Thanh Thanh còn dọa nó nữa]

[Phải đó, chắc chắn tổ chương trình sẽ không để mọi người ở trên thuyền một đêm đâu.]

[Cảm giác Ngạn Thanh Thanh hơi máu lạnh, đối xử với em gái cũng rất nghiêm khắc]

[Phục mấy người, đây rõ ràng là đang dỗ người mà, trẻ con bốn tuổi, chẳng lẽ cô có thể nói lý với nó à?]

"Này! Manh Manh!"

Ngay lúc nhóm chị em một người đau đầu một người sợ hãi, cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi thanh thúy.

Ngạn Thanh Thanh nghe tiếng nhìn sang, một chiếc thuyền nhỏ màu lam xuyên qua sóng biển, nhanh chóng đi tới bên cạnh hai người.

Người gọi bọn họ chính là Kỷ Thanh Ngọc.

Nhìn thấy hai mắt Ngạn Manh Manh đỏ au, bà trẻ khiếp sợ: "Sao cậu lại khóc?"

Ngạn Manh Manh cố gắng muốn ngừng nước mắt, cô bé vẫn nhớ lời chị dạy, không thể tỏ vẻ sợ hãi trước mặt các bạn nhỏ, cô bé phải làm khách quý nhỏ ưu tú nhất.

Thế nhưng, cô bé thật sự rất sợ hãi.

Cô bé cúi đầu không nói lời nào.

Kỷ Thanh Ngọc khẳng định suy đoán trong lòng mình: "Cậu sợ nước?"

Ngạn Thanh Thanh kinh ngạc nhìn bọn họ: "Thầy Kỷ Trạch, Tiểu Thanh Ngọc, sao hai người lại tới đây?"

Kỷ Trạch chỉ bà trẻ: "Con bé muốn tới."

Tiếng Kỷ Thanh Ngọc giòn tan: "Tôi thấy hai người mãi không di chuyển, trời lại đang sắp âm u nên đến xem hai người có cần giúp hay không."

[Bà trẻ ngọt ngào quá hiu hiu]

[Thật muốn có một cô con gái thế này]

[Đúng là bà trẻ chủ động nói muốn tới, trước khi đến con bé còn nhấn mạnh với nhân viên công tác, nhóm bọn họ là hạng nhất. Lòng hiếu thắng có thể nói là thật sự rất mạnh]

[Lời này của Kỷ Trạch có ý gì, ý là bà trẻ muốn đến, anh ta không muốn đến sao? Máu lạnh thế?]

[Anti cút đi, rõ ràng Tiểu Trạch chỉ là tính cách thẳng thắn, không biết nói mấy lời xã giao tốt đẹp mà thôi]

Ngạn Thanh Thanh rất muốn nói một tiếng bọn họ có thể, nhưng nhìn Kỷ Trạch một chút, lại nhìn em gái sợ hãi run rẩy, cô ta nở một nụ cười tỏ ý xin lỗi: "Có lẽ phải làm phiền mọi người."

Kỷ Trạch giữ yên lặng, Kỷ Thanh Ngọc lắc đầu: "Không phiền không phiền, tiện tay mà thôi."

[Ý! Bà trẻ còn biết dùng thành ngữ này!]

[Khen ngợi bé cưng, lợi hại quá!]

Kỷ Thanh Ngọc nói là tiện tay mà thôi thì thật sự chỉ là "tiện tay mà thôi".

Hai chiếc thuyền tới gần, Kỷ Trạch tìm một sợi dây thừng trên thuyền, chia ra buộc ở hai đầu thuyền, bọn họ ở phía trước kéo Ngạn Thanh Thanh đi.

[Như thế có thể gặp nguy hiểm không?]

[Không đến mức nguy hiểm, tổ chương trình còn đi theo mà. Chỉ là kéo theo hai người cộng thêm một chiếc thuyền, hai người Kỷ Trạch thật sự không sao chứ... Ẹc, được thôi, là tôi tầm nhìn hạn hẹp.]

Kéo theo hai người và một chiếc thuyền, dáng vẻ hai người Kỷ Trạch nhìn cũng không tốn bao nhiêu sức. Chỉ là tốc độ chậm hơn trước không ít.

Kỷ Thanh Ngọc còn có dư sức nói chuyện với Ngạn Manh Manh: "Manh Manh, cậu xem mặt nước xanh thẳm này đẹp không? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy biển, còn không phân biệt được bầu trời và biển cả, thật sự quá đẹp luôn. Tiểu Trạch nói trong biển có vỏ sò xinh đẹp và hải sản ngon lắm, còn có một con cá siêu to khổng lồ..."

Ngạn Manh Manh bị cô hấp dẫn, dần dần ngừng khóc nức nở, nhìn theo ánh mắt của cô ra mặt biển xanh thẳm yên tĩnh.

Ngạn Thanh Thanh đã nhận ra thay đổi của em gái, ánh mắt phức tạp nhìn Kỷ Thanh Ngọc. Trong mắt cô bé tràn đầy ý cười rạng rỡ, tựa như một mặt trời nhỏ toàn thân đều đang phát sáng.

[Rõ ràng là đứa trẻ nhỏ nhất, còn biết chủ động trợ giúp những người khác, biết an ủi người khác, bà trẻ là tiểu thiên sứ nhân gian gì thế này hu hu hu]

[Nhìn bà trẻ, lại nhìn chày gỗ nhà tôi, chua quá.]

[Dường như Manh Manh bớt sợ hơn rồi]

[Đây chính là nguyên nhân tôi thích xem mấy chương trình giải trí có trẻ con, không có nhiều lục đục với nhau, tất cả mọi người là bạn nhỏ siêu cấp đáng yêu]

Trên khu bình luận ấm áp và yên tĩnh, bỗng nhiên bị cảnh tượng một khắc sau cắt đứt.

Thuyền lam nhỏ kéo theo thuyền đỏ nhỏ nhẹ nhàng linh hoạt xuyên qua mặt nước, cũng đi ngang qua... thuyền vàng nhỏ từ từ đi về phía trước.

Ôn Nguyên Nguyên và Lộ Dịch hâm mộ nhìn bọn họ.

Ôn Nguyên Nguyên mệt mỏi thở hổn hển một hơi, đột nhiên quay đầu nhìn con trai: "Lộ Dịch, lát nữa con bảo Tiểu Thanh Ngọc cũng giúp chúng ta một tay, có được không?"

[Phụt, con trai sinh ra là để lợi dụng, đúng không?]

[Ôn Nguyên Nguyên: Mẹ nuôi con bốn năm, bây giờ là lúc con nên ra sức rồi đó]

[Tôi cười chết với vẻ mặt của hai mẹ con này mất, mặt mũi viết đầy "cầu ôm đùi"]

Kỷ Thanh Ngọc chào hỏi bọn họ: "Cô Ôn! Lộ Dịch!"

Ôn Nguyên Nguyên điên cuồng ám chỉ con trai, nhưng làm thế nào Lộ Dịch vẫn nhăn nhăn nhó nhó không biết mở miệng ra sao.

Cô quyết định tự làm.

Cô chỉ chỗ hai chiếc thuyền buộc vào nhau: "Tiểu Thanh Ngọc, hai người đang làm gì vậy?"

Bà trẻ đâu hiểu dụng tâm hiểm ác của người lớn, đơn thuần trả lời: "Hai người Manh Manh không đi được, tôi giúp đỡ bọn họ."

"Thanh Ngọc đúng là một bé ngoan." Lời khen ngợi này của Ôn Nguyên Nguyên là thật lòng.

Bà trẻ nghe thấy có người khen mình, lộ ra vẻ đắc ý.

[Vẻ mặt này, cái đuôi nhỏ sau lưng đã vểnh lên rồi]

Ôn Nguyên Nguyên ho một tiếng, nhìn về phía Kỷ Trạch: "Hai người như thế này có mệt không?"

Kỷ Trạch không phải Kỷ Thanh Ngọc, rất nhanh hiểu Ôn Nguyên Nguyên đang có ý đồ gì.

Anh có mệt không? Tất nhiên anh không mệt.

Tất cả mọi người tưởng rằng người ra sức chèo thuyền là anh, thật ra bà trẻ mới là Popeye - người khiến thuyền lam nhỏ cất cánh. Anh chỉ vẩy nước mà thôi.

Trong chương trình này, nếu như có thể làm quen với MC nổi tiếng như Ôn Nguyên Nguyên tất nhiên có rất nhiều lợi ích.

Nhưng anh nhìn hai chị em phía sau, đã kéo một chiếc thuyền, nếu lại thêm một chiếc, cho dù tiểu tổ tông trời sinh thần lực cũng sẽ hết sức đúng không?

Anh quả quyết nói: "Mệt! Tay tôi mỏi hết rồi."

Ôn Nguyên Nguyên: "..."

[Ha ha ha ha Ôn Nguyên Nguyên: Thất sách!]

[Má ơi, Kỷ Trạch, anh thật quá rồi]

[Tôi cá một gói que cay, Kỷ Trạch tuyệt đối nhìn ra ý đồ của Ôn Nguyên Nguyên, nhưng thân là một thẳng nam sắt thép, anh ấy không sợ]

[Nhỏ giọng nói một câu, tôi cảm thấy nếu như không tại bà trẻ, có lẽ Kỷ Trạch cũng sẽ không quay lại giúp hai người Ngạn Thanh Thanh]

Ôn Nguyên Nguyên nghe thấy anh nói mệt mỏi, chỉ có thể tiếc nuối nói: "Được thôi, vậy hai người cố lên! Chẳng mấy chốc chúng tôi sẽ đuổi kịp!"

Đợi khi hai chiếc thuyền chậm rãi rời đi, Ôn Nguyên Nguyên mới vò mái tóc xoăn của con trai: "Lộ Dịch à, anh Kỷ Trạch mệt rồi, chúng ta cũng không thể làm phiền anh ấy, tự chúng ta cố lên nhé."

Lộ Dịch ngoan ngoãn bị vò đầu, nghe vậy ôm lấy mái chèo, nghiêm túc nói: "Mẹ, con giúp mẹ. Sau này con sẽ ăn thêm nhiều cơm, sẽ lớn cao như anh Kỷ Trạch, sẽ có sức lực lớn hơn chèo thuyền giúp mẹ!"

Ôn Nguyên Nguyên cúi đầu thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ của con trai, cười thỏa mãn: "Được, mẹ sẽ chờ Tiểu Lộ Dịch của mẹ trưởng thành."

[Cạn lời, cũng không phải không còn sức, tôi thấy Kỷ Trạch nhẹ nhàng lắm mà, có thể giúp tại sao không giúp một chút]

[?? Lầu trên là Bồ Tát sống trong cái miếu nào vậy? Kỷ Trạch giúp là tình cảm không phải bổn phận cảm ơn.]

[Không phải thật sự có người cảm thấy chèo thuyền lại kéo hai người với một chiếc thuyền sẽ không mệt chứ? Tôi ngược lại cảm thấy Kỷ Trạch rất thẳng thắn, không bởi vì đang ghi hình chương trình cố ý cậy mạnh tạo hình tượng người nhiệt tình.]

[Bản thân Ôn Nguyên Nguyên còn ngại làm phiền Kỷ Trạch, người xem ngược lại người này áp đặt đạo đức hơn người kia]

[Chỉ có tôi cảm thấy Lộ Dịch rất ấm áp sao? Quá tri kỷ. Sự nghiệp có thành tựu, vợ chồng ân ái, con trai còn ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, Ôn Nguyên Nguyên là bên thắng cuộc đời?]

Kỷ Trạch phát hiện, bà trẻ lại yên tĩnh trở lại.

Anh tưởng tiểu tổ tông mệt, bèn hỏi: "Mệt mỏi hả, có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Kỷ Thanh Ngọc nghe thấy hai chữ "mệt mỏi", vẻ mặt phức tạp nhìn anh một cái.

Cái nhìn này khiến Kỷ Trạch xem không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng anh mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.

Anh nhất thời cảnh giác: "Trong lòng người đang suy nghĩ gì? Có thể nói thẳng ra."

Kỷ Thanh Ngọc do dự một chút: "Con thật sự muốn ta nói sao?"

Kỷ Trạch lập tức gật đầu.

Kỷ Thanh Ngọc ưu sầu thở dài một hơi, tới gần anh một chút, nhỏ giọng nói: "Chèo thuyền mấy cái thôi mà con lại mệt mỏi. Tiểu Trạch, làm sao con vẫn yếu ớt thế hả?"