Tiểu Tứ, Tiến Công Đi

Tiểu Tứ, Tiến Công Đi - Chương 11: Trò chơi thực tế ảo




“Anh hai, anh đang làm gì vậy? “ Tiên Đậu dùng khăn lông trắng bọc lấy mái tóc ướt, chỉ chừa ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, bầu má tròn trịa cùng đôi mắt ngập nước cứ thế lọt vào tầm mắt Viên Hạo, vẻ non nớt mềm mại ấy khiến Viên Hạo muốn cưng nựng không thôi, hắn tháo mũ đặt sang một bên rồi kéo Tiên Đậu ngồi xuống mép giường, cầm khăn lông lau tóc cho cô, “Anh hai đang chơi Mĩ nhân giang hồ.”



“À.” Tiên Đậu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng thực ra trong đầu đang thầm gọi 101, “101, Mĩ nhân giang hồ là cái gì thế?”



“... Đang tìm kiếm, xin kí chủ đợi giây lát...” Sau vài giây, giọng 101 vang lên lần nữa, “Mĩ nhân giang hồ là trò chơi thực tế ảo trong thế giới này, người chơi đăng nhập thông qua mũ thực tế ảo – cũng chính là đầu não. Khi trải nghiệm trò chơi, người chơi sẽ có cơ hội cảm nhận mọi thứ trong chốn giang hồ một cách chân thực nhất. Mà ‘mĩ nhân’ ở đây chỉ NPC giang hồ, NPC giang hồ không ai không đẹp, vì thế hấp dẫn rất nhiều người chơi.”



“À… Vậy mục tiêu Lương Hồng Tuấn có chơi trò này không?” Tiên Đậu khá hứng thú với trò chơi này, trước đây cô chỉ biết trò chơi thực tế ảo trong tiểu thuyết mà thôi, tuy cô không định xao lãng nhiệm vụ của mình nhưng nếu có thể một công đôi việc thì cô vẫn rất muốn chơi thử một lần.



“… Đang tại xâm nhập máy chủ Mĩ nhân giang hồ, xin kí chủ chờ một chút...” Ba giây sau, 101 thông báo kết quả, “Mục tiêu nhiệm vụ Lương Hồng Tuấn, nickname Nhất Thống Giang Hồ, bang chủ bang Hoằng Dương, chức nghiệp kiếm sĩ, hiện đang làm chuỗi nhiệm vụ thành chủ ở thành Lạc Dương.”



“Vậy còn Hạ Tiểu Tiểu?”



“Hạ Tiểu Tiểu, nickname Nhất Thế Khuynh Thành, phu nhân bang chủ bang Hoằng Dương, chức nghiệp y sư, hiện đang làm nhiệm vụ phu thê tình thâm.”



Chà! ~ tiến triển càng ngày càng thú vị, Tiên Đậu phác sơ một kế hoạch trong đầu, 101 xem mà phấn khích không thôi, “Kí chủ, 101 giúp được, kí chủ cứ làm như vậy đi, 101 rất thích.” Giọng nói máy móc của 101 mang theo nhiệt huyết hiếm có.



“Được rồi, có điều bây giờ chưa phải lúc, tôi phải tăng thêm nhiệt với Lương Hồng Tuấn mới được, nhiệm vụ thành chủ của bọn họ đã đến bước nào rồi? Đừng để bọn họ hoàn thành sớm quá nhé 101!”



“101 đã rõ, kí chủ yên tâm, chuyện Mĩ nhân giang hồ cứ giao cho 101! Kí chủ hãy cố gắng ở ngoài này! Ganbatte*!” Hay thật, đến cả ganbette cũng nói, có thể thấy 101 đang hưng phấn đến cỡ nào…




*Ganbatte: câu chúc may mắn trong tiếng Nhật.



Tâm tình của Tiên Đậu cũng rất tốt, cô nhắm mắt hưởng thụ cảm giác được Viên Hạo nhẹ nhàng mát xa, tinh thần từ từ thả lỏng, thân thể chậm rãi mềm xuống, tựa vào ngực Viên Hạo rồi dần dần thiếp đi.



Viên Hạo nhìn tiểu nhân nhi ngây thơ ngủ trong lòng mình, cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ của cô, miệng mắng yêu, “Đúng là heo con, thế này mà cũng ngủ được!” Nói thì nói vậy nhưng hắn vẫn giảm nhỏ âm lượng, động tác cũng nhu hòa đi rất nhiều. Viên Hạo cẩn thận đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng hôn trán, “Ngủ ngon, em gái.”



Sau đó hắn trở về giường mình, một lần nữa đăng nhập Mĩ nhân giang hồ.




“Hạo, sao vừa nãy off gấp thế? Bạn gái tìm à?” Viên Hạo vừa vào thì đã bị một anh em cùng bang có nickname Tui Muốn Em Gái Mềm Mại nhao nhao tra hỏi. Từ xưng hô của người nọ có thể thấy anh ta quen Viên Hạo ngoài đời, thật ra thành viên đội này toàn là anh em tốt trong học viện Dương Cương.



Nickname của Viên Hạo là Thiên Dương, Tui Muốn Em Gái Mềm Mại tên thật là Chu Hiểu Đào, Ngô Khởi lầm lì ít nói lấy nickname Ngồi Đợi Vàng, Mạnh Lương Văn là Công Tử Nho Nhã, Lương Hồng Tuấn là Nhất Thống Giang Hồ, Hạ Tiểu Tiểu là Nhất Thế Khuynh Thành, lúc nãy Viên Hạo làm nhiệm vụ cùng bọn họ.



“Dẹp đi! Là em g…” Phát hiện mình nói lộn, Viên Hạo vội vàng sửa lời, “Em trai… Chẳng phải tớ đã nói hôm nay nó nhập học sao!”



“À, là người lão đại đi đón hôm nay phải không?” Chu Hiểu Đào tiếp tục bon chen, nhưng lần này đối tượng bát quái lại biến thành Lương Hồng Tuấn, “Trông thế nào?” Đừng trách anh ta cảm thấy hứng thú với diện mạo của một bé trai, thân là một hòa thượng lâu năm, niềm vui duy nhất của bọn họ tại cái trường nam sinh này chỉ còn mỗi chuyện học sinh mới vào phải giả nữ, chỉ khi đó bọn họ mới có thể nhìn thấy bóng dáng “con gái” dù biết cái mình thấy chỉ là giả mà thôi. Đương nhiên, trong này không tính con cọp cái Hạ Tiểu Tiểu nữ giả nam trang.



Lý do Chu Hiểu Đào gọi Hạ Tiểu Tiểu là cọp cái là vì cô ta ỷ vào thân phận phu nhân bang chủ mà tối ngày quát tháo bang chúng, đối với anh em bên cạnh lão đại lại càng cư xử độc ác hơn, cứ làm như bắt nạt cậu là để tôi với cậu càng thêm thân thiết. Chu Hiểu Đào rất không ưa Hạ Tiểu Tiểu, người trong bang đều là những đại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, nếu không vì nể mặt lão đại thì ai thèm chiều theo với “cô” tiểu thư đỏng đảnh kia chứ.




Bị Chu Hiểu Đào hỏi như vậy, Lương Hồng Tuấn bất giác nghĩ nhớ nụ cười xinh đẹp, đến đôi mắt lúng liếng, đến tiếng gọi anh Hồng Tuấn nhỏ nhẹ mà đầy tin cậy. Hắn nhất thời say mê, đến khi Hạ Tiểu Tiểu nói xen vào thì mới tỉnh táo lại.



“Em trai của Hạo đáng yêu lắm đó, là một tiểu shota siêu cấp mềm mại, đóa hoa Dương Cương năm nay chắc chắn sẽ thuộc về nó.” Hạ Tiểu Tiểu gật gù ra chiều vinh hạnh thay phần người ta.



“Hả? Thật sao?” Câu nói của Hạ Tiểu Tiểu lập tức hấp dẫn sự chú ý của những nam sinh khác, ngay cả Ngô Khởi ít nói cũng nhìn cô ta.



Hạ Tiểu Tiểu đắc ý hất cằm, “Đương nhiên, ngày mai đi xem là sẽ biết tôi nói thật hay không!”



“Tiểu Tiểu!” Lương Hồng Tuấn nghe thế thì thấp giọng quát bảo ngưng lại, Đậu Đậu mắc chứng tự bế, nếu ngày mai bị đám người thô lỗ này vây quanh thì sẽ kinh hãi mất, đáng tiếc là Hạ Tiểu Tiểu đã nhanh mồm nói ra, hơn nữa còn được đám nam nhất trí tán đồng.



Hạ Tiểu Tiểu không hiểu tại sao mình lại bị nạt, cô ta chu môi, “Làm sao! Tự nhiên hét vào mặt người ta, người ta có làm gì sai đâu!”



Lương Hồng Tuấn ôm trán, có làm gì sai đâu, chẳng lẽ không biết Đậu Đậu sợ người lạ hay sao? Thôi, hắn đến bó tay với cô nàng vô tư đến vô tâm này rồi, may mà cuối cùng có Viên Hạo lên tiếng cảnh cáo, “Nếu các cậu dám đi quấy rối em trai tôi, bản tiểu gia lấy nắm đấm hầu hạ!”



Lương Hồng Tuấn còn chêm thêm một câu, “Đậu Đậu nhát gan, các cậu đừng hù em ấy, bằng không đừng trách tôi không khách khí!” Giá trị vũ lực của Lương Hồng Tuấn + Viên Hạo vô cùng cao, ngọn lửa xao động ẩn trong ngực đám thanh niên trai tráng lập tức bị dập tắt.