Núi Kì Bàn vẫn xinh đẹp như trước, ở đài ngắm sao này chớp mắtđã qua hai trăm năm.
Không có Kiến Mộc, hai trăm năm này với tôi như còn đằng đẵnghơn támtrăm năm trước. Nhớ đến vốn đã quen với tấm gương mẫu mực đứng trước mặt tôi ngày ngày tận tâm chỉ bảo bỗng đột nhiên biến mất, mỗi ngày trôiqua cảm thấy mờ mịt đến không thể nhìn nổi. May mà lão thổ địa không cóKiến Mộc làm bạn thì càng chăm sóc tôi kĩ hơn, bằng không tôi cũng cókhi buông xuôi tất.
Mấy ngày nay tôi thấy thật khẩn trương, kiếp nạn lớn đã sắp tớirồi.Những ngày tiêu dao khoái hoạt của tôi đã sắp chấm dứt, lòng dạ bắt đầucảm thấy không yên, ngày trước chứng kiến cảnh Kiến Mộc chịu sự hành hạkhổ sở đã để lại một bóng ma tâm lý rất lớn trong tôi. Không biết với tu vi của mình, tôi có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày đây. Tôi bắt đầunhìn lại khoảng thời gian vô ích của mình ngày trước, gấp rút tu luyện,mặc dù là nước đến chân mới nhảy nhưng ít nhiều gì cũng khiến mình cảmthấy yên tâm hơn.
Kiếp nạn lớn rốt cuộc cũng đến. Phải khi chính bản thân mìnhchịu đựng,tôi mới thấy những ấn tượng khi nhìn giày vò Kiến Mộc của Kiến Mộc chảlà gì. Tôi thật sự bội phục Kiến Mộc, chịu sự đày dọa này mà anh ta nhất định không hề oán phận tiếng nào, trong khi tôi bây giờ muốn kể khổ màchẳng ai thèm nghe. Mỗi đêm chỉ có lão thổ địa đến đây, thường mang theo những thứ kì lạ gì đó cho tôi, như son môi chẳng hạn.
Tôi chẳng biết nên khóc hay cười, dù rằng tôi rất thích trở thành mộtthiếu nữ xinh đẹp, nhưng ở cảnh giới này, nào còn có thể nghĩ đến chuyện ấy sao, kiểu khích lệ này thật chẳng có tác dụng, chút xíu hiệu quả nào cả.
Tôi đếm ngược từng ngày, một ngày như dài cả năm.
Hai năm sau, đỉnh đầu của tôi nhưng đang muốn bốc hơi. Hơi thởcũng ngàycàng suy yếu, mỗi ngày lá cây đều rụng tả tơi, nhìn thấy những phiến lárơi phấp phới, tôi cảm thấy như đang nhìn từng mảnh sinh mệnh của mìnhđang dần rời đi.
Rốt cuộc cũng đến môt ngày, có một người đứng trước mặt tôi, tôikhôngnhìn rõ đó là ai, chỉ nghe anh ta nói: “Hợp hoan, xin lỗi em, anh đếntrễ.” Từ trong mơ màng tôi bắt đầu tỉnh táo trở lại, là Kiến Mộc. Tôimệt đến độ không thể nói với anh câu nào, vô lực liếc anh ta một cái,nhưng thật ra trong lòng cảm thấy vừa vui vẻ vừa ấm áp, dấy lên cùng một lòng tin nhỏ nhoi. Cuối cùng anh cũng trải qua đoạn đường này cùng tôi, không uổng cho tình nghĩa suốt tám trăm năm của hai người. Cũng khôngtệ lắm, ít ra cũng còn có người nhớ tới tôi.
Có Kiến Mộc vừa làm bạn vừa khích lệ cũng trải qua thêm được nămthángròng, nhưng tôi thật sự kiệt sức, rút cuộc cũng không chống đỡ nổi nữarồi. Từ trong mơ hồ tôi cảm thấy thật hối hận, giá mà lúc trước tôi chịu khó tu hành hơn một chút thì biết đâu bây giờ có thể qua được một kiếpnày. Tiếc là có hối thì cũng đã muộn.
Tôi mơ màng qua được một ngày nữa, đầu óc trở nên mơ hồ. Trongmơ tôi còn cảm nhận được vị của nước, ba năm trôi qua chưa từng có một giọt khiếntôi thật muốn chết, vậy mà giờ xuất hiện như ảo giác. Khi tôi mở to mắtra thì thấy đôi mắt lo lắng đến phát hỏa của Kiến Mộc. Nhưng đột nhiêntrong ánh mắt có tia sáng phát ra. Tôi cảm thấy tỉnh táo hơn một chút,chẳng lẽ cây cối mà cũng có thời điểm hồi quang phản chiếu (tỉnhtáotrước lúc chết) thật sao.Anh thấp giọng nói với tôi: “Hợp Hoan, rồi emsẽ không sao đâu.” Bỗng nhiên tôi cảm thấy có chút sức lực, cười nhẹ một tiếng.
Ba ngày sau, chính tôi còn không dám tin rằng, mình đã thật sựvượt ra một kiếp nạn khốn khó này.
Kiến Mộc đứng trước mặt tôi, mắt lóe ra tia sáng kì lạ, tôi duỗitaymình, không còn là một cành cây nữa rồi. Sờ gò má của mình, cảm giácthật trắng mịn, như thể là một vốc nước trong tay tôi vậy. Tôi quả thậtđã trở thành một thiếu nữ thật rồi, không tiêu sái như Kiến Mộc, khibiến thành người thì anh cười, trong khi tôi lại nước rơi mắt đầy mặt.
Nghĩ đến đấy tôi bật cười. Này không phải là tôi cũng đang cườirồi sao.
Lão thổ địa im lặng nhìn tôi, hôm nay tự dưng lão không uốngrượu, cảngàn năm rồi thì đây là lần đầu tiên đấy. Tôi hoảng hốt hỏi lão: “Trôngtôi dọa người lắm sao?” Lão mở to mắt nhìn, tử tế đáp: “Người ta thườngbảo yêu tinh có bộ dạng thật quyến rũ, quả là có đạo lý.” Tôi nhắc lạimột lần, hình như đúng là đang khen tôi xinh đẹp thì phải. Tôi lo lắngbiến ra một cái gương tự soi, tiếc là dưới ánh trăng thì chẳng nhìn rõđược là bao. Kiến Mộc nói thầm một tiếng ‘điệu đàng’, rồi bắn ra mộtchùm pháo hoa. Dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, tôi nhìn thấy mộtthiếu nữ thanh lệ ở trong gương, trên mặt còn khảm một đôi mắt trong vắt như đang cười. Đây là tôi thật sao?
Tôi xoay người chớp mắt nhìn Kiến Mộc và lão thổ địa, đây là haingườibạn cả ngàn năm nay của tôi, xúc động chạy tới, không nghĩ gì mà bổ nhào vào khoảng không, hướng thẳng vào hai người, dang rộng tay ôm một cáithật chặt. Kiến Mộc khẽ ho khan, lão thổ địa vuốt chòm râu nói: “Nè, nam nữ thụ thụ bất thân.” Tôi cười lớn, chống nạnh: “Tôi còn muốn hôn cảhai một cái nữa kìa.” Dọa được hai vị ấy nhảy phắc lên cây, một bước lên tới nóc đài ngắm sao, tôi càng vui sướng tợn. Thân thể này suốt mộtngàn năm qua không thể cử động bây giờ lại tự do như thế thật là tuyệtvời, chọc ghẹo bọn họ cũng thật là khoái chí biết bao nhiêu. Giờ phútđược tự do vui sướng này so với ba năm chịu khổ sở thật là đáng giá.
Ba người chúng tôi lần đầu tiên cùng nhau ngồi xuống uống rượu,lão thổđịa hôm nay hưng trí khác thường, chỉ vào núi Kì Bàn, thơ phú từ trongmiệng tuôn ra như nước chảy, liên miên không ngừng, lát sau, lão độtnhiên dừng lại, im lặng nhìn Kiến Mộc và tôi, mãi một lúc sau nới nói:“Trời đất này không bữa tiệc nào mà không tàn, cô cậu hai người đã bồibên lão cả ngàn năm nay, ngày hôm nay khi đoàn tụ cũng là lúc biệt li.”Tôi và Kiến Mộc cảm thấy buồn rầu không nói, đúng vậy, thiên hạ nào cóbữa tiệc nào không tàn đâu, vật đổi sao dời, tháng năm dần trôi, làm gìcó thứ vĩnh hằng.
Ba người chúng tôi đều cảm thấy xúc động, chỉ có thể uống rượutiêu sầu.Lão thổ địa đột nhiên nhìn tôi cười: “Hợp Hoan, cô có biết mình đã thoát chết như thế nào không?”
Tôi khó hiểu: “Là tôi lấy tu vi của bản thân mà vượt qua kiếpnày.”
Kiến Mộc cúi đầu cười tủm tỉm, lão già mở miệng cười ha hả: “Côngày ấyđó à, ôi thôi, thế mà bỗng nhiên lại có một thằng nhóc đi đến. Xem nhưlà nó đã cứu cô một mạng rồi đấy.”
Một thằng nhóc cứu tôi? Không lẽ trong mơ màng tôi cảm nhận đượcvị nước, ra đó không phải là ảo giác sao?
Tôi vội hỏi: “Cậu bé ấy đã tưới nước cho tôi sao?”
Lão già cười khúc khích như trộm: “Ừ, có điều không phải nước,là thuốc.”
Tôi lại càng cảm thấy khó hiểu. Kiến Mộc nghẹn cười đến runngười. Tôibực mình, đưa tay kéo râu lão: “Thế rút cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”Lão nhịn cười: “Thằng nhóc đấy hả, ở dưới chân cô mà tè ra một bãi.”
Tôi xấu hổ quay đầu uống một hớp rượu lớn, mồ hôi trên đầu túara. Nửangày sau mới hỏi một câu: “Cậu bé đó tên là gì, sau này tôi phải là nênđi cảm tạ cậu ta chứ.”
Kiến Mộc hài lòng nhìn tôi: “Làm người là phải biết ơn mà báo đáp. Anhnghe mẹ cậu ta gọi là Tử Thần. Chắc là ở vùng phụ cận đến đây chơi đùa,sau này em cứ từ từ mà tìm."
Tử Thần, tôi thầm đọc đi đọc lại ba lần, ghi nhớ trong lòng.