Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 127: Vấn đề rối rắm (5)




Mặc Ngưng Sơ tràn đầy lòng tin bắt tay vào điều tra về chuyện của Mặc gia, nếu như theo lời Lân Xuyên nói, tất cả chứng cớ đều chỉ về hướng Mặc gia, ngay cả chính nàng, muốn phản bác, cũng khó khăn như muốn hô hấp trong lúc chết chìm.

Lân Xuyên cung cấp cho nàng tất cả tài liệu, thậm chí bao gồm "sổ sách quốc khố" của Xuyên Hạ gần mười năm nay, một phần là số liệu thật hắn đang giữ, một phần là số liệu ghi chép của Thái Khanh phủ trình lên —— hai người mỗi người một nửa, dưới thời Xuyên Hạ thịnh thế, nguy cơ ẩn nấp chủ yếu là quốc khố trống không, một khi chiến tranh tràn ngập, sẽ liên quan đến việc phá hủy toàn bộ nền tảng của hoàng triều, hơn nữa hạn hán lũ lụt ở các nơi liên tục xảy ra, ngân lượng phát ra cứu tế bị ăn bớt một phần lại một phần, bị nuốt riêng, thực tế dùng cho dân sinh chỉ có một phần nhỏ như vậy, tất nhiên sẽ dẫn đến nội loạn.

Ở phía đông, nơi thế lực của thập nhị vương gia chiếm cứ, bọn họ lũng đoạn buôn muối, khống chế kinh tế, hết thảy kéo dài như nước chảy trên sông, bên dưới bề ngoài hoa lệ của thịnh thế, lại là những giao dịch vô cùng dơ bẩn.

Mà biên giới phía tây, tiếp giáp với tiểu quốc, bọn họ tích cực tích trữ lương thảo ở bên trong Xuyên Hạ, mang danh là lui tới mua bán, kì thực là mua chuộc quan viên lớn nhỏ các nơi, dùng giá cao kiếm lấy lợi ích trên trời. Mặc dù nói, kiến càng không lay được đại thụ, nhưng nếu đại thụ một năm lại một năm bị đám kiến ăn thịt người này gặm nuốt, rồi sẽ có một ngày rỗng từ bên trong ra bên ngoài.

Tất cả những điều này, Lân Xuyên đã nhìn rõ ràng hơn so với bất kì kẻ nào, nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn, kiềm chế, chờ đợi.

Những thế lực này đã tồn tại ngay từ khi tiên hoàng mới lên, hắn bỏ lại một vỏ ngoài to lớn, hoa lệ giao cho Lân Xuyên, nhưng bên trong triều đình này đã mục nát, mặc dù hắn kiêu ngạo cao cao tại thượng, khinh thường muôn dân, nhưng lại cần cù bổ sung lỗ hổng từng chút từng chút một, hắn gánh vác khó khăn còn nhiều hơn mấy chục lần so với người bình thường.

Mà trong đó, ngoại trừ thế lực của người trong hoàng thất ra, căn cơ Mặc gia khổng lồ, bắt đầu từ Mặc thị gia chủ, rải rác ra khắp nơi nhiều không kể xiết, chức vị từ lớn đến nhỏ nhiều không kể xiết, hầu như trên mỗi bậc quan, vị trí trọng yếu đều thuộc về bọn họ.

Tể Tướng phụ thân nhà mình coi như công minh chính trực, nhưng bên dưới Mặc gia, cũng đã không thể tránh được từng đoạn dây leo dư thừa, bên dưới hào quang của "Tể Tướng", "trung thần", "thanh liêm", đã bị hắc ám xâm nhập làm bẩn.

Sự cố Diêm thành cùng Mặc gia không thể tách rời, thậm chí Mặc Ngưng Sơ nắm giữ chứng cớ tri huyện Diêm thành cùng một phân gia của Mặc thị giao dịch tiền bạc qua lại, từng nét từng nét bút làm đau nhói con mắt của nàng, mà làm cho nàng kinh hãi là trong suốt một tháng nàng ở nơi này, dưới số liệu đã sửa sang lại, gần một nửa tài phú trôi ra từ quốc khố trong gần mười năm, lại có tới một phần ba chảy vào trong "Mặc thị".

Không chỉ có phân gia, còn có sản nghiệp trên danh nghĩa của gia chủ, đều có tài vụ không minh bạch khổng lồ đang lưu động —— nhìn xuống từng nhóm lưu động đó, cùng với vài tỉnh thành chế tạo binh khí quan trọng của Xuyên Hạ giao dịch chặt chẽ không rời!!!!

Nàng tình nguyện tin tưởng, hết thảy tất cả, đều là giả. Hết thảy tất cả, ca ca của mình, phụ thân của mình, mẫu thân, cũng không biết, cũng chẳng hay biết gì, tất cả những thứ này đều là người khác bày ra giá họa —— hoặc tất cả đều là lỗi của phân gia, cho dù muốn làm, Mặc gia nhiều nhất là mất đi hào quang vô cùng chói lọi này, mà không đến mức để tất cả tính mệnh của họ dính líu vào trong đó.

Nhưng là, nhiều chuyện như vậy toàn bộ tiến hành sau khi nàng bị đưa đến Lê Thành.

Rất nhiều rất nhiều giao dịch bất minh, đều bắt đầu từ một năm kia khi nàng bị đưa đi, trở nên lớn lối không chút kiêng kỵ.

Mặc Ngưng Sơ tìm kiếm qua rất nhiều rất nhiều tài liệu khác nhau, tổng hợp chúng lại, từ trong đó phát hiện ra một kẽ hở, nhưng kết quả, cũng không như nàng mong muốn.

Nàng hy vọng biết bao, việc nàng tra xét chuyện có cạm bẫy, có sai lầm, là kẻ địch quá mức giảo hoạt, che đi ánh mắt của nàng.

Nhưng nếu hết thảy đều là thật, vậy Lân Xuyên muốn vung xuống một đao, lại chính là ——" Mặc thị", gia tộc đã kéo dài mấy trăm năm này.

Muốn diệt trừ Mặc gia, bước đầu tiên nhất định là bãi nhiệm Tể Tướng, liên luỵ cửu tộc, chém tới các dây mơ rễ má, đem toàn bộ thế lực của các  chi nhánh từng bước từng bước thanh trừ——

Bao gồm..... Mình.

Mà điều làm Mặc Ngưng Sơ vô cùng lo lắng, cũng là Lân Xuyên.

Năm năm qua. Tình cảm của hắn chôn vùi thật sâu trong huyết dịch của hắn, nồng đậm không tan ra được.

Ngay cả nàng cũng không có cách nào thể nghiệm tình cảm, từng bước từng bước chạm vào bên trong, liên tục không ngừng làm nàng kinh hãi.

Trong danh sách cung phi của tiên hoàng, không có tên tuổi Mặc gia, chính là lo lắng hậu cung rối loạn chính sự —— nhưng hắn vẫn kiên trì cưới nàng, cưng chiều nàng, bảo vệ nàng, cho nàng tất cả.

Hắn muốn lập nàng làm hậu, hắn muốn dùng quyền lực chân chính của hắn trước, bảo vệ nàng.

Coi như nếu có một ngày, bị bất đắc dĩ, Quốc Hậu có thể miễn tội chết, ở lại trong lãnh cung, cho đến khi chết đi. Coi như là lãnh cung, có hắn ở đây, hết thảy nàng không cần lo lắng.

Nhưng nàng sợ, có phải một bước kia khi Lân Xuyên muốn nạp nàng làm phi tử, đúng là hắn đã muốn bắt đầu rồi không?

Hắn mang theo nàng bỏ trốn, dẫn nàng vào hoàng cung, có phải là tuyên bố không có đường lui hay không?

Vậy về hắn, về Mặc gia, nàng có thể lựa chọn gì?

******************* tiểu Hạ rơi xuống đường phân cách ****************

Mặc Ngưng Sơ nháy mắt mấy cái, một giọt nước mắt liền rơi xuống không có dấu hiệu nào.

Nạp Lan Lân muốn đưa tay lau đi, thình lình nàng đột nhiên từ từ đi tới, hai cánh tay vươn ra, bỗng chốc vòng trên cổ hắn, đem những giọt lệ nóng bỏng rơi vào cổ hắn, giống như là muốn đốt cháy hắn.

Gian phòng cực kỳ yên tĩnh.

Hắn lẳng lặng ôm nàng, bởi vì nàng ở trong ngực hắn run rẩy, nàng gầy yếu như thế, một tay hắn liền có thể dễ dàng nắm hông của nàng, coi như sức nặng của nàng đè trên người của hắn như vậy, cũng nhẹ như một cái lông chim. Mà nàng nằm ở trong ngực hắn, liền giống như đóa hoa bị mưa làm cho ướt nhẹp, tùy lúc tùy nơi, giống như đều có thể đánh ngã nàng.

"..... Lân Xuyên, ta muốn tiếp tục."

Nhưng nàng lại kiên cường ngoài dự đoán, giống như tảng đá, sừng sững như núi. Luôn luôn khiến hắn thán phục, thích, không nhịn được thương tiếc.

Thanh âm của nàng mang theo nghẹn ngào, lại quật cường làm cho không người nào có thể cự tuyệt nàng.

Mặc Ngưng Sơ giơ lên hai con mắt giống như quả đào, nhìn Nạp Lan Lân không nhúc nhích: "Nếu như chàng là Lân Xuyên, sẽ để cho ta tiếp tục, cho dù kết quả như thế nào, ta sẽ không ngăn cản chàng, sẽ không oán giận chàng, ta sẽ chấp nhận tất cả chân tướng..... cho dù đó là thật....." Nàng hít mũi một cái, vừa nhấc con mắt, như ngôi sao trong nháy mắt tỏa ra quang mang vạn trượng: "Ta cũng sẽ giúp chàng!"

_________________