Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 136: Ký ức khi còn bé (2)




Mặc Ngưng Sơ dừng một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Là ta tò mò, lén công tử Tịnh lấy bản nhạc sao chép, sở dĩ ta giấu là vì chuyện này không quang minh chính đại gì, đó là lí do đệ phải giữ bí mật cho ta, tiểu Li, đệ không được nói ra một chữ.”

Đầu lông mày Mặc Li hơi nhíu lại: “Tỷ tỷ, công tử Tịnh giấu vật kia như bảo bối, ngay cả cho chúng ta đọc cũng chỉ trong chốc lát, còn dùng ba lần vải gấm bao lại, coi là vật bất li thân, khi đó tỷ bất quá mới tám tuổi, nếu có thể trộm được, tỷ đúng là hơn người.”

_____Tiểu tử thối.

Mặc Ngưng Sơ dơ tay đè xuống thái dương, cười khan nói: “Tình cờ may mắn mà thôi, đúng thời điểm hắn không coi cái đó là của quý nữa.”

Mặc Li nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, bỗng nhiên từ sau hòn núi giả đứng lên muốn đi ra: “Nếu tỷ không chịu nói thật, ta tiện tay đem nó cho công tử Tịch, cha thường dạy, không được nói dối, làm người phải cương trực công chính, ta sẽ cho công tử Tịnh biết tình hình thực tế, tin tưởng hắn sẽ rộng lượng, không so đo với tỷ….”

Ngay sau đó, cổ Mặc Li bị giữ chặt, “Rầm” một tiếng ngã về sau hòn núi giả.

Trán Mặc Ngưng Sơ đầy gân xanh rối loạn: “Không được ồn ào!”

Hai mắt Mặc Li vẫn nhìn nàng không nhúc nhích, con ngươi lấp lánh như ngọc lưu ly sáng bóng, ngó nàng như một con thú nhỏ tội nghiệp.

Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc chịu khuất phục: “Là ta, nhưng mà tiểu Li, cho dù là ta thì sao?”

Hai tròng mắt Mặc Li lập tức sáng: “Thật sự là tỷ tỷ?” hắn cười dạt dào vui sướng: “Ta đã nói, tỷ tỷ nhất định không phải là người không có năng lực như họ nói, tỷ tỷ của ta là người tốt nhất trên đời này.”

“Sáng tác bản nhạc đó là tốt nhất trên đời này sao?” Mặc Ngưng Sơ liếc hắn một cái: “Cho dù thông minh, nhưng không thể chiều đệ trong việc ăn uống, không thể nhất trí với tỷ mọi việc, không thể có phúc cùng hưởng, đồng cam cộng khổ, đệ muốn một tỷ tỷ như vậy, có ích lợi gì?” Tốt là được sao.

“Tỷ tỷ là người như vậy sao?” Khóe môi Mặc Li cong lên, hắn rất ít khi cười, nhưng khi cười rộ lên thì cũng sáng rực không gì sánh được: “Nếu như yêu mến, là quan trọng, là tôn kính thì ta sẽ không để cho việc gì hay người nào vũ nhục tỷ.”

“Không được nói cho người khác biết.” Nàng trợn mắt nhìn hắn.

Mặc Li nén cười, thật giống chú nai con đang nhảy nhót: “Không ai biết sao? Cha và các ca ca cũng không biết sao?”

“Ngươi nói sao? Tiểu tử thối.” Mặc Ngưng Sơ dùng ngón tay chỉ vào trán của hắn: “Đệ dám nói nửa chữ, tỷ liền lấy đầu của đệ xuống làm cầu đá.”

Nàng càng hung ác, hắn lại càng phát ra tiếng cười vui vẻ, đi ra từ sau hòn núi giả theo Mặc Ngưng Sơ: “Nhưng mà tỷ tỷ, tỷ tinh thông âm luật như vậy, tại sao không đàn? Ra vẻ người lớn nhưng tỷ không có bộ dáng của một tiểu thư khuê các, hắn mà biết được, sẽ nhìn tỷ với cặp mắt khác xưa.”

“Tài năng không bộc lộ, cũng không phải là chuyện không tốt, có thời điểm làm bộ ngu còn tốt hơn so với tỏa hào quang rực rỡ, sống dưới cái nhìn nóng rát của mọi người, chẳng phải rất mệt sao? Lẽ nào biết âm luật thì có thể có bộ dáng tiểu thư khuê các sao?” Mặc Ngưng Sơ liếc mắt nhìn hắn, muốn đoạt lấy cái hộp trong tay hắn.

Mặc Li bỗng lui ra phía sau hai bước, lại giấu hộp gấm ở trong tay áo, cười khanh khách: “Tỷ tỷ, đây là ta nhặt được, đó là của ta, nếu đã hứa với tỷ, ta sẽ không tiết lộ nửa chữ.”

Hắn đuổi theo bước chân Mặc Ngưng Sơ, cười nói: “Nếu công tử Tịch biết người hắn tìm mấy năm nay là tỷ, nhất định sẽ hối hận muốn từ trên núi nhảy xuống, hôm nay tỷ đã tiến cung làm phi, anh rể lại là hoàng đế  đương triều, hắn muốn cưới cũng không có khả năng.”

Mặc Ngưng Sơ âm trầm cười hai tiếng: “Hiện tại ngươi tin ta bỏ ngươi lại ngay hay không?”

Mặc Li tiến lên giữ chặt tay áo nàng, nhất quyết không tha: “Tỷ học đàn trong bao lâu mới lợi hại như vậy?”

“………….”

“……Tỷ có thể dạy ta được không?”

“…………”

“Tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu chuyện đây?”

“Ngậm miệng.”

“Tỷ làm cho ta giật mình.”

“……” Mặc Ngưng Sơ nghiêng đầu, nhìn xuống đệ đệ thấp hơn mình nửa cái đầu bên cạnh, ánh mắt như đao, chỉ muốn chặt đầu hắn xuống làm cầu đá.

“Nhưng tỷ, ta nghe nói tỷ và công tử Tịch đánh cuộc, mới có thể khiêu khích Giao U liên……. Tóm lại tại sao tỷ lại đánh cuộc?” Mặc Li chớp chớp mắt.

“Đánh cuộc?” Mặc Ngưng Sơ giật mình, lập tức vỗ vỗ trán hắn: “Chuyện lâu như vậy, ai còn nhớ rõ.”

Ký ức liền bị lôi kéo, như thủy triều chảy qua, kết quả nàng sai lầm rồi mới đi khiêu khích công tử Tịch, tại sao lại tự mình chuốc lấy phiền toái, nàng cố nhớ lại những mẩu chuyện vụn vặt trước kia.

…………………..

“Ta và ngươi đánh cuộc, nhất định công tử Tịch thua.”

“Tiền đặt cược là một con đường đầy hoa đào.”

“Ngươi đánh cuộc hay không đánh cuộc.”

……………………

Cảnh tượng chợ phiên náo nhiệt, công tử Tịch Giao U liên được người dân đế đô truyền dạy miệng.

Không ngờ đã là nhiều năm về trước.

Ngạo khí tồn tại ở kiếp trước vẫn chưa hoàn toàn được trút bỏ, nàng còn chưa có thói quen bày tỏ “một chút tài năng” đối với người quanh mình, kết quả kiềm chế đến cực hạn, đủ để cho kiêu ngạo trong lòng nàng cháy lan ra khắp đồng cỏ.

Mà lúc đó Mặc Ngưng Sơ tâm cao khí ngạo, không có để ý nhiều như vậy, bây giờ nhớ lại, trong đầu tựa như tìm được bóng dáng mơ hồ quá mức thông thường, làm cho người ta nhớ không rõ ràng, chỉ cảm thấy đau đầu.

Trừ sự nhợt nhạt đó, khe khẽ bên tai nàng, là lời trả lời giống như thanh âm dây đàn.

“Ta cá là…”

………………..

…………………

Mặc Ngưng Sơ như đi vào hồi ức, Tiểu Mỹ đã trở lại, khoa tay múa chân lại khoa tay múa chân với nàng, đó là nói với nàng, vài vị công tử đã đi tìm bọn họ, bữa tối đã chuẩn bị, nếu chờ lâu, coi chừng lão gia lại tức giận.

Nàng bỗng nhiên lôi kéo đệ đệ, cùng Tiểu Mỹ chạy tới chính sảnh, nhưng không chú ý tới, tại góc rẽ tường phía sau, có một bóng dáng màu tím đã đứng ở nơi đó thật lâu, làn môi dần dần nhếch lên.