Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 24: Lân mỹ nhân tức giận (1)




Trước mắt Tiểu Mỹ nhoáng một cái, Mặc Ngưng Sơ đã mê man nằm trong lòng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia hơi tái xanh, lông mi khép lại, thân thể mệt mỏi, không còn sinh khí.

Lân Xuyên mấp máy môi, cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, lập tức xoay người đi về hướng phòng mình.   Không khí lạnh lùng kia cho dù người mù cũng có thể nhìn ra, dấu vết rõ ràng trên cổ Mặc Ngưng Sơ và chủ tử để nửa thân trần như vậy, chỉ có thể khiến người ta nghĩ là.... chỉ là hiện tại không ai dám hỏi, ai cũng không muốn làm vật hy sinh vô tội.

Nhìn thân hình anh tuấn kia biến mất trong tầm mắt, Thường Tự mới quay đầu lại nói với bé mập đang ôm quả đào hồng kia: "Đưa nàng về phòng của ngươi trước đi." Dừng một chút "Trừ phi, ngươi không ngại cùng với chúng ta bị gia vứt xuống thuyền cho cá ăn."   Tiểu Mỹ lúc này mới hoảng hốt, thật cẩn thận ôm Mặc Ngưng Sơ vào trong ngực.

Đôi mắt to vẫn không quên nhìn chằm chằm vào Thường Tự rời đi, đặc biệt đề phòng, tâm lý bảo vệ chủ rất rõ ràng.

Thường Tự thở dài bất đắc dĩ, chỉ có trời mới biết chủ tử muốn làm cái gì. Không chịu giải quyết chuyện quan trọng, mà lại đi lãng phí thời gian với nữ nhân này. Nếu có gì xảy ra ngoài ý muốn, tội nhân không thể tha thứ lại là mình.

Nhưng tính khí chủ tử kỳ quái, ai có thể làm thay đổi được? Nếu như có thể thay đổi được, chủ tử trước cũng sẽ không sử dụng điều kiện để trói buộc chủ tử, nhốt ngài ở vị trí cao đó.

Lắc đầu, nội tâm Thường Tự băn khoăn dẫn Tiểu Mỹ đến một phòng dưới khoang thuyền, lại phái hai cảnh vệ trông giữ, thân phận các nàng đã xác định, tuy nhiên không thể thiếu cảnh giác, an toàn của chủ tử là trên hết.

Vài ngày nữa là có thể đến Hoa Điền Bắc, chỉ cần bỏ lại nữ tử này ở Hoa Điền Bắc, nắm chặt cơ hội khuyên chủ tử hồi kinh, nói rõ tất cả những liên quan, tóm lại là sẽ có biện pháp.

___________________________________  

Vì thế khi Mặc Ngưng Sơ tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt phóng to gấp đôi của Tiểu Mỹ,

Nàng kinh hồn không nhúc nhích nổi thân thể, thiếu chút nữa thốt lên "Một miếng bánh thật lớn", đả thương tự ái của người khác là không tốt, vẫn tại mình hướng cho tiểu tỳ nữ con đường mỹ lệ đã bị lệch.

Tiểu Mỹ giúp nàng kê cao gối, lót lưng, lại giúp nàng đắp chăn.

Tuy chỉ có mấy ngày không gặp, nhưng được hầu hạ như vậy làm cho Mặc Ngưng Sơ hạnh phúc rất nhiều. Quả thực như cách ba thu, rất là nhớ. Tay ôm lấy Tiểu Mỹ cọ đầu vào cổ, lại sờ sờ cái mặt thịt của nàng, bày tỏ tất cả vô cùng thân thiết.

"Tiểu Mỹ, tại sao ta ở trong này?" Nàng nhìn xung quanh phòng, còn có sàn nhà đang lay nhẹ. "Chúng ta còn ở trên thuyền hả?"

Tiểu Mỹ gật đầu có chút lo lắng.   Mặc Ngưng Sơ suy nghĩ hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng nhớ lại tất cả mọi chuyện. Chỉ nhớ rõ lúc cuối cùng đôi mắt đen thâm sâu của Lân Xuyên giận dữ, nhưng nàng lại không nhớ ra rốt cuộc nàng đã nói cái gì.