Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 9: Kẻ lừa gạt




"... Hoa Điền Bắc."

Gương mặt Lân Xuyên bí ẩn trong màn đêm dường như là mắc nghẹn, hắn an tĩnh nhìn Mặc Ngưng Sơ, ngón tay trên mái tóc nàng cũng hơi nhiễm lạnh "Ngươi tới đó làm gì?"

Mặc Ngưng Sơ rất khả nghi, cà lăm "Ta, ta, ta... Mắc mớ gì đến ngươi?"

Lân Xuyên cũng không nói gì nữa, tay áo gấm nhẹ phẩy, sẵn tiện cầm lấy rượu trắng trên bàn rót vào ly rượu nhỏ nàng đang cầm trên tay "Ngươi tên gì? Vì sao phải đào hôn? Là người ở đâu?"

Mặc Ngưng Sơ bị nhìn chăm chú khiến toàn thân không được tự nhiên, khó khăn xoay vặn, nhìn rượu trắng trong chén nóng hổi, chén làm bằng ngọc xanh, dưới đáy còn khắc một bông hoa đào rất sống động, giống như là vật sống.

Nàng nghĩ nghĩ, thuận miệng đáp ".... Ta gọi là tiểu Đào tử, là tỳ nữ cũ của tể tướng phủ, Lê Xuyên Trương viên ngoại không cẩn thận coi trọng ta, muốn lấy ta làm tiểu thiếp thứ hai mươi lăm, ta, ta không muốn, nên chạy đến đây..."

Trương viên ngoại này có hai mươi lăm tiểu thiếp đều là có thực, mà Trương gia hành vi không kiêng nể ai, thường trên đường đùa giỡn tiểu cô nương, nàng nói như vậy cũng có thể tra được, đơn giản không có gì bại lộ, trừ phi đến Tể tướng phủ hỏi, nếu không thì nhìn không ra sơ hở.

Mặt Lân Xuyên vẫn như cũ không chút thay đổi, chậm rãi nói "Thật không? Vậy ngươi đem lời ngươi mới nói, nói lại một lần xem."

"..." Mặc Ngưng Sơ cứng người.

"Nếu là ngươi nói không sai, ta sẽ đem cái này trả lại cho ngươi." Lân Xuyên cười nhẹ, trong tay áo giũ ra một hà bao nhỏ.

Tuy rằng đã cũ, nhưng là kim tơ tốt nhất, túi phình ra, bên trong đều là tiền bạc nàng dùng để trốn chạy.

Mặc Ngưng Sơ rưng rưng khuất phục, may là nàng vốn thông minh hơn người, lời nói qua không quên, nói lại mấy câu kia rõ ràng, so với nói thật còn thật hơn.

Nói xong rồi, Lân Xuyên lại cười đem hà bao thu hồi lại trong lòng mình, giơ cái chén trước mặt mình, nhẹ nhàng nhấp một chút "Tiểu đào tử, thân thế ngươi đã khổ sở như vậy, ta sẽ đưa ngươi đến Hoa Điền Bắc, ngươi lại từng làm qua tỳ nữ, vậy hầu gia uống chút rượu, giải sầu, hầu hạ tốt, ta sẽ thưởng ngươi gấp bội."

-- Hầu hạ không tốt, một phân cũng không cho ngươi.

Cái lời này Mặc Ngưng Sơ ngầm nghe rõ dị thường, nàng lệ rơi đầy mặt, quay đầu hớp một ngụm rượu trắng, hu hu, rõ ràng là khi dễ người mà! Nàng sẽ đợi hắn quá chén sẽ giết chết hắn, giết chết hắn, giết chết hắn!

Nhưng đêm hôm đó, không chờ đến Lân Xuyên say mê, Mặc Ngưng Sơ lại bị uống say trước, rót một ly lại một ly rượu trắng, cho đến khi ánh mắt mờ mịt nhảy loạn xạ trên nóc nhà, chiếc váy trắng trong gió thổi ra một mùi hương thoang thoảng, lúc đầu bị người ta xé rách cổ áo, bên trong gần như lộ ra cái yếm đỏ thêu tiểu uyên ương, quần áo lộn xộn, khờ dại lại mê người.

Nàng không chút nào phát hiện, thậm chí quên đi chuyện mình sợ độ cao, chạy đến góc khuất vươn ra của mái hiên, bẻ một mảnh ngói lưu ly, sau đó bò về bên cạnh cái bàn nhỏ để rượu trắng, đưa đến trước mặt thú vị của chàng "Cho ngươi ăn."

Lân Xuyên trầm mặc.

Lúc Mặc Ngưng Sơ say rượu lại càng thêm nhu thuận đáng yêu, gương mặt trắng trẻo ửng đỏ, ánh mắt phát ra mê ly, khóe môi gợn lên, giống treo một đóa hoa đào xinh đẹp, thấy Lân Xuyên vẫn không nhúc nhích, gương mặt tươi cười đưa mái ngói đến bên miệng chàng "Vị công tử này, tuy ngươi mang một bụng ý xấu, nhưng là ngươi mời ta uống rượu, ta cũng phải mời ngươi ăn điểm tâm, không cần cảm tạ ta."

Lân Xuyên nở nụ cười, hắn lấy miếng ngói lưu ly nhỏ, sợ góc cạnh sắc bén cắt đứt tay nàng, chậm rãi đặt ở trên bàn, lại thuận tay kéo eo nàng, nhẹ nhàng hướng sau gáy nàng chẻ vào, nàng liền mềm nhũn rơi vào lòng hắn.   "Thời tiết lạnh, nên về phòng." Hắn vuốt ngay tóc đen của nàng, như lầu bầu.

Ý thức được nàng ngủ thật say, tiểu bạch thỏ trên người toát hơi rượu, oạch một cái vòng trên vai  chàng, nắm cổ không chịu buông, một lúc sau đã nói mớ "Thối tha... Phụ thân... Ta không muốn gả... Không muốn gả cho lão già mục..."

Lân Xuyên bật cười, nhịn không được cúi đầu nhìn mặt nàng, mặt đỏ ửng, xuất trần.

Cuối cùng thở dài một tiếng, ôm chặt kẻ lừa đảo đáng giận này, để đầu nàng tựa vào vai chàng, nhẹ nhàng nhảy lên, theo gió tan biến để lại nóc nhà trống trải.