Phúc Kiến nhìn cánh tay đang kéo mình chạy rồi nhìn lên người cậu, chạy như vậy mà mặc áo cổ cao không thấy nóng à
Lý Doãn sau khi nói chuyện với cổ đông liền quay trở về phòng tìm cậu, nào ngờ mở cửa thấy căn phòng trống trơn, hắn tức tốc hỏi nhân viên nhưng không ai biết, bỗng một nhân viên nữ kêu lên
"A đúng rồi, hồi nãy tôi thấy cậu ấy đuổi thì một người nào đó ra khỏi công ty thì phải"
"Hướng nào?"
"Dạ...bên phải"
Không nói gì, Lý Doãn chạy vụt ra khỏi công ty tìm cậu
An Thành kéo Phúc Kiến vào con hẻm nhỏ, số cậu đúng là số con rệp mà, sai mỗi lần chạy trốn đều dính phải ngõ cụt thế, thấy bọn người kia An Thành cúi đầu thở dài, hôm nay là cái ngày gì mà xui thế không biết
"Hừ đáng lẽ cậu không nên kéo tôi đi, tên ẻo lả như cậu đúng thật phiền mà"
An Thành lườm Phúc Kiến, này này ăn nói cho đàng hoàng, ông đây đẻ trước cậu hai năm đấy, hiểu đời hơn cậu cả hai năm lận, với lại đứa nào là tên ẻo lả hả, ngon bước dô đánh lộn nè, xem ai thắng
"Này, tôi vừa cứu cậu đấy, nói chuyện cho đàng hoàng vào"
"Hừ"
Phúc Kiến không thèm nhìn mặt cậy mà quay người lại nhìn bọn người đang chạy tới
Khóe miệng giật giật, An Thành cậu nóng máu à nha, muốn quýnh lộn à
"Haha sao không chạy nữa đi?"
"Vốn dĩ muốn chạy đi kiếm gì đó ăn, nhưng nhớ ra còn một đám chó phải xử lí nên mới quay lại ấy chứ"
"Mày....sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, lên cho tao"
"Dạ"
Đám người phía sau chạy một lượt lên tấn công Phúc Kiến, An Thành nhanh chóng lùi về sau, đánh thì đánh lẹ cho cậu về a
Phúc Kiến cười nửa miệng rồi cũng xông lên đánh với bọn họ, tuy mỗi đòn ra rất mạnh và chuẩn xác khiến cho phe đối phương bị hạ không ít nhưng bên đó lại rất đông người khiến Phúc Kiến đánh một hồi cũng thấm mệt mà chỉ mới hạ được hai phần ba
An Thành đứng một bên lặng lẽ quan sát bỗng bị hai tên bắt lại
"Này thả tôi ra"
Trong một phút lơ là nhìn qua cậu, Phúc Kiến bị tên đàn em đấm một cú thật mạnh vào mặt, máu từ khóe miệng rỉ ra, dường như cú đấm đó cũng gây choáng khiến Phúc Kiến liên tiếp bị trúng đòn ngã xuống đất
An Thành ngửa mặt lên trời mà nói
"Cầu trời cái lưng không bị gãy"
Nói xong cậu xoay người thật mạnh thoát khỏi tay của chúng rồi dùng chân đá hai tên đó sang một bên trước con mắt kinh ngạc của Phúc Kiến và đám người lưu manh
"Sao vậy? Bộ lạ lắm à?"
"Mày...mày..."
An Thành không nói, chỉ nhẹ mỉm cười rồi tiến đến đánh đám người đó một trận túi bụi
Sau bảy phút, đám người lưu manh ban nãy giờ nằm trải dài trên mặt đất, còn An Thành đứng giữa bọn chúng xoa cổ tay của mình, lâu rồi không đánh nên có chút không quen a
Phúc Kiến ngồi ngây ngốc nhìn cậu, cái cơ thể mảnh khảnh đó sao có thể, trong mắt cậu bây giờ, An Thành như một đóa hoa sen đang tòa sáng trong đám bùn lầy vậy, tràn đầy sức sống và thật đẹp
"Ây da..."
An Thành bỗng nhiên khom lưng khụy xuống, Phúc Kiến hốt hoảng chạy lại đỡ
"Này không sao chứ?"
Huhu An Thành hối hận rồi, đáng ra không nên giúp cậu ta, đau lưng quá đi mất
"Này....cậu bị sao vậy?"
Phúc Kiến lo lắng nhìn cậu, rõ ràng ban nãy còn đánh sung lắm mà, sao bây giờ lại...
"Bỏ tay cậu ra khỏi người em ấy"
Lý Doãn từ xa đi tới với vẻ mặt không khác gì tu la địa ngục, cái tên kia vậy mà dám động tay với Tiểu Thành nhà hắn
An Thành một bên kêu không xong, hắn dặn cậu ở phòng chờ mà cậu lại chạy ra ngoài đã vậy còn ở chung chỗ với kẻ thù của hắn, chắc không bị hiểu lầm đâu ha, chắc cũng không tới nổi bị lột da róc xương đâu nhể
"A Lý D....."
'Bốp'
An Thành mở to mắt kinh ngạc nhìn Phúc Kiến ngã xuống đất, vòng tay quen thuộc ôm lấy cậu vào lòng
"Ai cho phép cậu đụng tới em ấy vậy hả?"
Lý Doãn gầm lên, mắt hằn đầy tơ máu nhìn đăm đăm Phúc Kiến mường tưởng có thể tiến tới giết chết cậu ta bất cứ lúc nào
An Thành ngước lên nhìn gương mặt của hắn, đây là đang tức giận sao, tức giận vì cậu sao, đây là lần đầu tiên An Thành thấy hắn đáng sợ như vậy, người không tự chủ liền cảm thấy ớn lạnh
"A không phải, cậu ta...."
"Tất cả mọi chuyện mà cậu làm đừng tưởng tôi không biết, nhưng đó là những vấn đề nhỏ nên tôi có thể nhắm mắt cho qua, nhưng nếu cậu dám đụng tới em ấy thì tôi nhất định sẽ không buông tha cho Trương gia mấy người"
Lý Doãn nói với giọng lạnh băng, nói xong bế An Thành lên bước ra con hẽm
Phúc Kiến ngơ mắt nhìn hắn từng bước đem người đi khỏi, miệng nhếch lên đôi mắt trở nên trầm tư
"Thú vị"
Trên đường trở về công ty Lý Doãn không nói một lời, An Thành cũng không dám hé nữa lời, có phải ngày tàn của cậu sắp đến rồi không, ông trời ơi, cậu chưa muốn chết a
Lý Doãn tiến một mạch vào thang máy khiến nhân viên trong sảnh hoảng hồn, mới hồi sáng còn vui vẻ lắm mà sao bây giờ hai người đó mặt ai cũng trầm trầm thấy ghê vậy
An Mễ thấy vậy khều khều tay Lâm Thư
"Chị Lâm à, chuyện gì vậy?"
"Sao chị biết được, mà xem ra chủ tịch đang rất tức giận"
Lý Doãn đặt cậu xuống ghế còn mình thì quay người đi vào trong phòng riêng
An Thành hoảng hốt, không phải chứ giận thật rồi à, cậu đâu có làm gì đâu chứ
Lý Doãn trở lại trên tay cầm hộp thuốc tiến đến ngồi trước mặt An Thành, hắn cầm tay trái của cậu lên, một vết xước nhỏ đỏ ửng nổi bật trên mu bàn tay trắng, An Thành a lên một tiếng, lúc nãy đánh nhau với đám người kia không để ý có vết thương này
Lý Doãn không nói gì chỉ lẳng lặng bôi thuốc và dán băng cá nhân cho cậu, điều này khiến An Thành cảm thấy sợ hãi, đại ca à nói gì đi chứ, đừng có im lặng như vậy mà
Nhịn không được nữa An Thành cúi người xuống
"Lý tổng, anh đang giận em à?"
Động tác trên tay khựng lại rồi cũng nhanh chóng hoàn thành, Lý Doãn đưa tay đóng nắp hộp thuốc nhưng bị tay An Thành chụp lấy
"Trả lời em, anh đang giận à?"
"Không có"
Lý Doãn gỡ tay cậu ra rồi đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài
"Hức...."
Tiếng nấc làm Lý Doãn hoảng hốt quay đầu, hắn thấy trên gương mặt cậu bắt đầu rơi những giọt nước mắt, từng giọt như đâm vào tim hắn vậy
"Hức...quả nhiên là nói dối...anh không hề yêu thương tôi gì hết...hức...."
An Thành trong lòng không ngừng gào thét, không ngờ đến một ngày cậu phải dùng chiêu này, đúng là mất mặt nam tử hán như cậu mà